Edit: Sahara
Nguyên nhân thật sự trong đó là bởi vì một vị trưởng lão của Độc Cốc đi vào ảo cảnh Vu Yêu Tộc ám toán Vân Lạc Phong, khiến Vân Lạc Phong chết đi, dẫn đến việc các thế lực giao hảo với Vân Lạc Phong đến bao vây diệt trừ Độc Cốc.
Đương nhiên, cái nguyên nhân thật sự này, có chết nàng cũng sẽ không nói ra!
Còn về việc Vân Lạc Phong có chết thật hay không? Vân Lạc Phong mà vương nhặt được và Vân Lạc Phong mà nàng biết có phải là cùng một người hay không? Đều chỉ là việc râu ria mà thôi!
Suy cho cùng thì nàng cũng chưa từng gặp Vân Lạc Phong, làm sao biết diện mạo thật sự của ả là như thế nào?
Thế nhưng....
Chỉ dựa vào mỗi việc ả mang tên Vân Lạc Phong, thì đã đáng chết rồi!
Vương hậu hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc, phẫn hận nói: "Trên đời này sao lại có nữ nhân ác độc đến như vậy? Đúng rồi, ả ta được vương nhặt về, có phải ả cũng muốn quyến rũ luôn cả vương hay không? Hiện giờ vương đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, lỡ như vương không chống đỡ được cám dỗ.... "
(*huyết khí phương cương: ám chỉ một người đang ở trạng thái sung mãn, sức lực dồi dào.)
Hai mắt Lâm U Vũ chợt lóe, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh: "Ngay cả một lão già mà ả ta cũng không tha, vương lại anh tuấn thế kia, thì ả ta làm sao mà bỏ qua cho được? Huống chi, nữ nhân kia là người ham mê phú quý, ả nhất định sẽ tìm mọi cách chiếm lấy hậu vị này của ngươi!"
Vương hậu vừa nghe thấy lời này, lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Vốn dĩ, ta còn đang suy nghĩ, nếu như thực lực của nữ nhân này kém cỏi, thì ta sẽ tha cho ả một mạng, nhưng bây giờ, ta nhất thiết phải trừ khử ả!"
"Vương hậu, ngươi yên tâm! Ả là kẻ thù chung của chúng ta, ta sẽ giúp ngươi đối phó ả! Nhưng mà, khó khăn lắm ả mới rơi vào tay ta, cho nên, ta không muốn để cho ả chết quá nhanh!"
Quốc gia này chính là địa bàn của nàng, Vân Lạc Phong có mạnh cách mấy thì cũng không thể mạnh hơn các vị trưởng lão kia được! Cho nên, nàng cần nhân cơ hội tốt này, làm nhục Vân Lạc Phong một phen.
"Đây là việc đương nhiên!" Vương hậu gật gật đầu: "Quốc sư chịu nhiều ủy khuất như vậy, hiển nhiên là phải trả thù! Nữ nhân kia rơi vào tay quốc sư, nhất định không có kết cục tốt!"
Lâm U Vũ lạnh lùng mỉm cười liếc nhìn vương hậu một cái, rồi xoay người đi ra ngoài mà không nói thêm gì nữa.
_____
Sau khi thân thể Vân Lạc Phong khang phục, nàng liền rời khỏi phòng. Hoàng cung nơi này khác với thế giới bên ngoài, ở cửa cung không có thị vệ canh gác, cho nên Vân Lạc Phong trực tiếp rời khỏi hoàng cung, đi đến phố chợ náo nhiệt bên ngoài.
Từ xa, Vân Lạc Phong đã thấy đám đông phía trước đang vây quanh gì đó, ánh mắt của những người này mang theo sự kính ngưỡng và sùng bái, tất cả đều cùng nhìn về một phương hướng.
"Là quốc sư! Nghe nói hôm nay quốc sư lại đưa ra tiên đoán, không biết người nào thảm như vậy, rơi vào tiên đoán của quốc sư! "
"Ha, quốc sư cứ như một vị thần! Ngài nói người nào chỉ sống đến canh ba, thì quả nhiên kẻ đó không thể sống tới canh năm! Nếu không các vị trưởng lão cũng không coi trọng ngài ấy đến như vậy, cho ngài ấy có được địa vị siêu việt hơn người."
"Nhưng quốc sư cũng không giống như thầy tướng số, bất luận là kẻ nào đến cửa cầu xin quốc sư đoán mệnh cho mình, đều bị quốc sư cự tuyệt cả! Trừ phi là quốc sư tự mình điểm tên của ai, thì người đó mới biết được mình lâm đại nạn!"
Trên lầu cao, một nữ tử mặc y phục màu xanh được đám cung nữ vây quanh đang chậm rãi bước lên lầu, nàng giống như một vì quân vương đứng trên cao nhìn xuống, coi rẽ đám nhân loại bên dưới.
Thái độ kia như mà một vị thân nắm quyền sinh sát trong tay, bất kỳ ai cũng không thể thoát khỏi phán định sinh tử của nàng.
"Tiên đoán thọ mệnh?" Vân Lạc Phong cảm thấy có chút hứng thú nên dừng bước: "Tiểu Mạch, trên đời này thật sự có người có được bản lĩnh này sao?"
Trong linh hồn im lặng một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Tiểu Mạch vang lên.
"Chưa từng nghe nói qua! Ngay cả nhà tiên tri lợi hại nhất của ngàn năm trước cũng không có được năng lực này! Không ngờ một quốc gia nhỏ thế này mà lại tồn tại một người có thực lực thần bí khó lường như vậy."
Có lẽ là do muốn biết cuối cùng thì quốc sư kia tiên đoán sinh tử của con người ta bằng cách nào, cho nên Vân Lạc Phong không có vội vàng bỏ đi, ngược lại còn ngước đầu nhìn thanh y nữ tử đang đứng trên lầu cao.
Hay.........