QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

"Dạ, chủ nhân!"

Trong nháy mắt, từng luồng lực lượng cường đại được truyền tới từ linh hồn, Vân Lạc Phong vội vàng hội tụ tất cả những luồng lực lượng kia lại với nhau, rồi truyền vào bên trong cơ thể thủy long.

Thủy long phát ra một tiếng gầm giận dữ, thực lực của nó cũng theo đó mà tăng lên nhanh chóng. Vốn dĩ nó đang ở thế hạ phong, ngay lập tức liền vọt lên ngang hàng với mãnh thú.

"Thu!"

Vân Lạc Phong chợt hét lên một tiếng, tức thì, cả thủy long và mãnh thú đều biến mất tại chỗ, cả hai bị hút vào trong cơ thể Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong thông qua thần thức, nhìn thấy được bên trong linh hồn của mình có hai điểm sáng, một xanh một đỏ phân biệt chiếm cứ hai bên trái phải. Hai điểm sáng này như hổ rình mồi, luôn ngấp nghé chờ đến thời điểm đối phương suy yếu, thì sẽ lập tức xông lên đánh bại đối phương.

Có lẽ là do Vân Lạc Phong đã thu phục mãnh thú của Luân Hồi Hỏa, nên những ngọn lửa xung quanh nàng đều thối lui sang một bên, mở ra một con đường cho Vân Lạc Phong....

"Chủ nhân, đệ thật không biết kỳ ngộ lần này của tỷ là phúc hay là họa nữa đây!" Giọng nói của Tiểu Mạch mang theo một chút bất đắc dĩ: "Vừa rồi tuy rằng chúng ta đã giúp được thủy long, nhưng cái này chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, không phải mãi mãi, nếu thủy long bị Luân Hồi Hỏa đánh bại, thì linh hồn của tỷ cũng sẽ lập tức tan thành tro bụi."

Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu, cất tiếng hỏi: "Có cách giải quyết không?"

"Nếu tỷ tìm được vật mang thuộc tính thủy, thì có thể tăng lên thực lực cho thủy long, khiến cho bọn chúng duy trì ở trạng thái cân bằng, cùng tồn tại song song bên trong cơ thể của tỷ."

Vân Lạc Phong thân là con người, không thể nào tiêu hóa thủy long được, chỉ có thể dùng Luân Hồi Hỏa áp chế nó....

Tuy nói một phần của thủy long đã chui vào bụng tộc chuột, nhưng đó cũng chỉ là một ít linh hồn, căn bản là không ảnh hưởng bao nhiêu đến thủy long.

Nhưng dù vậy thì thủy long vẫn không phải là đối thủ của mãnh thú Luân Hồi Hỏa.

Đùng!

Đùng đùng đùng!

Đột nhiên, bầu trời nổi lên sấm sét ầm ầm, tiếng sấm rền bên tai, vô số linh khí cường đại cùng chen chúc nhau chui vào cơ thể Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, mặc cho cuồng phong quật khởi*, suối tóc đen nhánh bị thổi tung lên.

(*quật khởi: nổi lên, nổi dậy, quật dậy.)

"Chủ nhân, chúc mừng tỷ! Cuối cùng cũng đột phá đến Thánh Quân!"

Tại Thất Châu Đại Lục này, chỉ có cường giả ở cảnh giới Thánh Quân mới có tư cách đứng trên chúng sinh, ngạo thị quần hùng*.

(*ngạo thị quần hùng: xem thường anh hùng trong thiên hạ.)

Cũng trong lúc này, tất cả mọi người trong quốc gia ở đây đều cảm nhận được động tĩnh kinh người ở hậu sơn. Ánh mắt cũng nhất trí nhìn về phương hướng hậu sơn.

Chỉ thấy trên bầu trời hậu sơn xuất hiện một cơn lốc xoáy, trong cơn lốc xoáy kia chứa đựng lực lượng vô cùng vô tận, còn có cả uy áp mạnh mẽ, khiến những người có thực lực thấp không tài nào đứng dậy được....

______

Hậu sơn.

Huyền Nguyên cùng vương hậu đang đứng nhìn chăm chú.

So với nam nhân đang mang tâm trạng nôn nóng bên cạnh, thì vương hậu lại có phần khẩn trương và lo lắng bất an.

Tại sao lại xảy ra những chuyện này?

Từ trước đến giờ, không có người nào sống được trong hậu sơn, vì sao bỗng nhiên lại có người đột phá? Chẳng lẽ là Vân Lạc Phong?

Không!

Không thể nào!

Vân Lạc Phong đã chết, người đột phá tuyệt đối không phải là ả!

Ngay lúc nội tâm vương hậu đang tràn ngập bất an, thì bỗng có rất nhiều tiếng bước chân truyền tới.

Huyền Nguyên quay đầu lại, nhìn chúng trưởng lão đang kéo đến, Huyền Nguyên nói bằng giọng tôn kính: "Đại trưởng lão, người tới rồi?"

Đại trưởng lão lúc này cũng đang rất kích động, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào lốc xoáy trên không trung, giọng điệu cũng bất giác thay đổi.

"Nhiều năm như vậy, cuối cùng trong quốc gia chúng ta cũng có người đột phá đến Thánh Quân! Thật là chuyện đáng mừng! Chỉ là không biết, là người nào đột phá? Chẳng lẽ còn có cường giả nào ẩn cư trong hậu sơn sao?"

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Tuy rằng ông đã hạ lệnh cấm mọi người lui tới hậu sơn, nhưng điều này không có nghĩa là không có ai sống trong đó.

Bởi vì lệnh cấm này chỉ mới được hạ cách đây mười mấy năm, thời gian trước đó nữa, vẫn còn có người ra vào hậu sơn. Nhưng mà lúc ấy ông lại sợ hãi những nguy hiểm tồn tại trong hậu sơn, cho nên mới không cho người điều tra kỹ càng xem có người nào sống ở đó hay không?

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi