QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

*khô lâu: bộ xương khô.

Nếu..... Hắn cũng là một người quyết đoán như thế, thì có phải nữ nhân hắn yêu thương sẽ không chết sớm như vậy hay không?

"Vân Tiêu, chúng ta đi thôi." Vân Lạc Phong cười khẽ nhìn nửa khuôn mặt nghiêng của Vân Tiêu, giọng điệu mang theo một chút lười biếng.

"Được!"

Vân Tiêu cũng hơi mỉm cười, vòng tay ôm eo Vân Lạc Phong. Hắn chỉ bước ra nửa bước mà đã đi xa tận mấy dặm.

"Đợi một chút!" Đại trưởng lão nôn nóng.

Chỉ tiếc, ông ta còn chưa kịp nói gì thì người đã đi xa mất tiêu rồi.

"Đại trưởng lão, rốt cuộc thì chúng ta cũng thoát khỏi nơi quỷ quái này được rồi!"

Trong lòng mọi người đều vui sướng không thôi, chỉ có mình đại trưởng lão là vẫn mang vẻ mặt ưu sầu.

"Tổ tiên lưu lại di huấn, người có thể giải trừ cấm chế, chính là người mà thần minh phái xuống cứu chúng ta. Hiện tại người đã đi mất rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? "

Đại trưởng lão không biết, sở dĩ tổ tiên lưu lại di huấn này, chẳng qua là muốn để lại một tia hy vọng cho hậu nhân mà thôi.

Bản thân tổ tiên của bọn họ cũng không ngờ rằng, nhiều năm sau lại xuất hiện một nữ tử tên là Vân Lạc Phong, giúp quốc gia bọn họ giải trừ cấm chế.

_________

Táng Thần Sơn, cây cỏ um tùm, khí thế cường đại phủ đầy toàn bộ núi non. Nếu kẻ đến đây có thực lực yếu một chút, khẳng định sẽ bị khí thế ở đây dọa cho chạy mất.

Không thể không nói, vận khí của Vân Lạc Phong đúng là "rất tốt".

Thời điểm nàng tới Táng Thần Sơn, đúng lúc gặp phải quân đoàn Khô Lâu đi tuần. Bây giờ muốn rời đi, lại gặp quân đoàn Khô Lâu một lần nữa.

Cả đám xương khô tay cầm cốt bổng* xông về phía Vân Lạc Phong, Vân Tiêu giữ nguyên vẻ mặt vô cảm phân phó cho Tiểu Trùng Trùng đang nằm ngủ gà ngủ gật trên vai.

(*cốt bổng: gậy làm bằng xương.)

"Tốc chiến tốc thắng!"

"Tuân lệnh!"

Tiểu Trùng Trùng lên tiếng, đang định xông lên quần chiến với đám Khô Lâu kia thì Vân Lạc Phong lại đột nhiên duỗi tay ra ngăn nó lại.

"Ta và đám xương khô này có chút ân oán!"

Khóe môi Vân Lạc Phong nở một nụ cười sâu hiểm: "Cho nên, cứ để ta giải quyết bọn chúng."

Nàng không hề quên, khi mình mới đặt chân đến Táng Thần Sơn, liền bị quân đoàn Khô Lâu này truy sát. Hiện tại, nàng vất vả lắm mới đột phá tới Thánh Quân, tất nhiên là muốn đích thân báo thù.

(*truy sát: đuổi giết.)

Vụt!

Lời này vừa dứt, Vân Lạc Phong liền xông thẳng vào giữa quân đoàn Khô Lâu.

Nàng từng bị quân đoàn Khô Lâu truy sát đến nỗi phải chạy trốn một cách chật vật, lúc này đây, cuối cùng nàng cũng có đủ thực lực để phản kháng.

Tuy nhiên, đám Khô Lâu này vốn đã chết, không tan không biến, không còn biết đau đớn, nên dù Vân Lạc Phong đã đột phá đến Thánh Quân đi chăng nữa, nhưng muốn tiêu diệt một đội quân bất tử thì cũng không dễ dàng như đã nghĩ.

"Không được! Ta không thể cứ tiếp tục như vậy được! Bằng không, sớm muộn gì ta cũng không thể chống đỡ được...."

Vân Lạc Phong lấy ra một cây linh dược, không thèm nhai mà nuốt luôn vào bụng, tức thì, linh lực và thể lực đã tiêu hao trước đó liền lập tức hồi phục.

Cách đó không xa, Vân Tiêu đang chăm chú nhìn Vân Lạc Phong chiến đấu, sắc mặt bình tĩnh.

Nhưng hắn luôn chuẩn bị sẵn sàng, nếu Vân Lạc Phong đánh không lại đám xương khô kia, hắn sẽ ra tay ngay....

"Tiểu Mạch, đệ có biết tại sao sau khi đội quân này chết đi thì lại biến thành Khô Lâu không?" Vân Lạc Phong lau vết máu bên khóe miệng, dùng linh hồn truyền âm hỏi Tiểu Mạch.

Trong linh hồn lập tức truyền tới tiếng của Tiểu Mạch.

"Tình hình cụ thể thì đệ cũng không biết! Nhưng mà, tỷ có để ý thấy không? Trong mắt của đám Khô Lâu này đều có ngọn lửa màu xanh lục, đó là Quỷ Hỏa, cũng là linh hồn của ma trơi, nhưng chúng lại không phải là linh hồn của Khô Lâu.... "

Không phải linh hồn của Khô Lâu?

Hai mắt Vân Lạc Phong hơi lóe lên, nàng im lặng như đang cẩn thận suy nghĩ gì đó, vội vàng nhắm mắt lại, tất cả âm thanh ồn ào xung quanh nàng lập tức tắt ngấm. Giống như trên thế giới này giờ chỉ còn lại một mình nàng.

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi