Edit: Quỳnh Lê.
"A!"
Một tiếng kêu bén nhọn vang vọng ở toàn bộ bên trong trong nhà tù.
Tô Tuấn che lại lỗ tai bị chảy máu, lui về phía sau vài bước, ánh mắt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Kỳ.
"Nữ nhân đáng chết, ngươi dám cắn ta?"
Diệp Kỳ cười lạnh một tiếng, nét mặt lộ vẻ châm chọc: "Ta vẫn lựa chọn như cũ, tuyệt đối không thuận theo các ngươi!"
"Được! Được! Được lắm!"
Tô Tuấn khó thở cười, nói liền mấy từ.
"Ta đã cho cơ hội cuối cùng, là chính ngươi không biết quý trọng, đừng có trách ta."
Bang!
Tô Tuấn lại lần nữa đi đến trước mặt Diệp Kỳ, túm vạt áo của nàng xách lên, liền cho nàng một cái tác thanh thúy vang dội.
Tức khắc, gương mặt bên trái của Diệp Kỳ sưng lên, khóe môi tràn ra một tia máu tươi.
Nhưng đáy mắt nàng vẫn là trào phúng, không chút sợ hãi nhìn thẳng Tô Tuấn.
"Nha đầu thúi! Không cho ngươi nếm thử giáo huấn, ngươi liền trở mình!"
Tô Tuấn núm tóc Diệp Kỳ kéo lên, hung hăng đem đầu nàng đâm về phía vách tường, bùm một tiếng, Diệp Kỳ cảm giác được trước mắt một mảnh đen nhánh, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.
"Ngươi đánh ta đi, có gan liền giết ta! Ta là nữ nhi của Quân Phượng Linh cùng Diệp Cảnh Thần, từ nhỏ bọn họ đã giáo dục ta, thà chết cũng không khuất phục!"
Mặc kệ Diệp Kỳ đã từng phạm bao nhiêu sai lầm lớn, nhưng cốt khí cao ngạo trên người lại không có mất đi.
Chỉ vì mẫu thân của nàng là Quân Phượng Linh? Phụ thân là Diệp Cảnh Thần?
Thà chết, cũng không nguyện ý khuất phục!
Đây là thanh cao cùng ngạo khí của nàng!
"Ha ha ha!" Tô Tuấn cười hai tiếng, nụ cười rất là dữ tợn, "Hay cho một câu thà chết cũng không khuất phục, nhưng nếu là sống không bằng chết thì sao?"
Thân mình Diệp Kỳ hơi cứng đờ, trên khuôn mặt vẫn như cũ mang theo kiên quyết.
Nàng không có khả năng khuất phục!
Cũng sẽ không làm ra việc để nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu thương tâm!
"Nói thật, sau khi ta gặp qua Lâm Nhược Bạch, ta liền không cùng nữ nhân khác triền miên, bất quá dung mạo của ngươi dù không thể so sánh với Lâm Nhược Bạch, nhưng vẫn có thể giải quyết được cơn khát của ta," Tô Tuấn đem thân thể của Diệp Kỳ hung hăng đẩy đến trên mặt đất, âm ngoan nói, "Thật ra ta muốn biết, sau khi Vân Lạc Phong biết được muội muội của phu quân nàng bị ta làm cho thất thân thì sẽ có biểu tình như thế nào."
Rốt cuộc ánh mắt của Diệp Kỳ mới hiện ra hoảng sợ, nàng liều mạng đẩy nam nhân trên người mình, thanh âm tê tâm liệt phế.
"Không! Cút đi!"
Nàng xác thật đã chuẩn bị phải chết, nhưng không bằng nghĩa nàng lại nguyện ý chịu sự khuất nhục này......
Nếu trong sạch của nàng bị mất, nàng thà rằng chết đi!
"Sợ? Đáng tiếc, muộn rồi."
Xoẹt!
Tô Tuấn lạnh lùng cười, liền giơ tay xé quần áo của Diệp Kỳ, làm lộ bộ ngực tuyết trắng.
Ban đầu Tô Tuấn chỉ vì để giải hận, nhưng sau khi nhìn thấy mảnh phập phềnh này, xúc động nguyên thủy của hắn trỗi dậy, gắt gao đè hai cánh tay của Diệp Kỳ lại, trong đôi mắt tràn đầy dục vọng.
Diệp Kỳ đã từ bỏ giãy giụa, khuôn mặt xám như tro tàn, nước từ khóe mắt chảy xuống nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nếu đây là số mệnh của nàng, nàng......nàng cũng chỉ có thể tuân theo.
Bỗng nhiên, một khuôn mặt hiện ra trong đầu nàng.
Gương mặt kia, không phải là khuôn mặt mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, Diệp Hi Mạch ca ca...... Mà là, người đã từng bị nàng coi là kẻ thù, Vân Lạc Phong!
Nếu hiện tại người có thể cứu nàng, cũng chỉ có nữ tữ cường đại như thế......
Nhưng, chính mình đã từng đối đãi nàng như thế, nàng có thật sự đến hay không?
......
Bên ngoài cửa núi của Thánh Nữ tộc, một đám khô lâu bất tử liều chết xung phong đến, bọn chúng giống như một đám chiến sĩ không biết đau đớn, trong hốc mắt lóng lánh hai ngọn lửa lục sắc giống như chiến hỏa.
Hay.........