Edit: Sahara
"Chàng đâu phải người thất tín bội ước, đúng không?"
Một khắc vừa rồi, Vân Tiêu đúng là đã quên mất lời hứa này, chuyện hắn đã hứa với nàng, sao hắn có thể nhẫn tâm thất hứa?
"Ha ha.." Dư Thiên cũng không vội vã động thủ, lão cất tiếng cười chế giễu: "Tình cảnh hiện giờ mà các ngươi vẫn còn tâm trạng nói lời tình tứ? Dư Thiên_ta cũng không phải người vô tình, đã vậy, ta sẽ để các ngươi nói xong mới giết các ngươi."
Vân Lạc Phong cúi đầu, từ từ đi tới bên cạnh Vân Tiêu, nắm chặt tay hắn.
"Vân Tiêu, ta tin, dù không lấy mạng chàng ra cược, chúng ta vẫn sẽ sống sót."
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong đầy phức tạp: "Phong Nhi, với ta mà nói, không có gì quan trọng hơn sinh mạng nàng!"
Dù phải từ bỏ tính mạng mình, hắn cũng cam tâm tình nguyện!
"Ta không cho phép chàng làm như vậy!" Vân Lạc Phong sầm mặt xuống, sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vân Tiêu, nàng mới hòa hoãn lại đôi chút: "Chẳng lẽ chàng muốn để mẫu tử hai người chúng ta trở thành cô nhi quả phụ?"
Trong mắt Vân Tiêu hiện lên một tia đau lòng.
Hắn đã quên mất, nếu trên đời này không có Vân Lạc Phong, thì thế giới này chỉ còn lại vô nghĩa.
Mà Vân Lạc Phong, chắc chắn cũng như thế!
"Nói đủ rồi chưa?" Dư Thiên không cho hai người thêm thời gian trò chuyện nữa, lão cười lạnh lùng: "Nếu nói đủ rồi, lão phu sẽ tiễn hai ngươi đến Minh Giới làm một đôi uyên ương."
Tiếp theo, Dư Thiên nhằm vào Vân Lạc Phong, sát khí ngập tràn, cường đại vô song.
Vân Lạc Phong sờ sờ lên bụng, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng triều mến, một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn đòn công kích đang nhắm về phía mình.
Ầm!
Mắt thấy Dư Thiên sắp đánh trúng Vân Lạc Phong, Vân Tiêu giơ tay muốn kéo Vân Lạc Phong về phía mình, tuy nhiên, ngay trong lúc này, trên người Vân Lạc Phong đột nhiên bắn ra một đạo kim quang, ánh sáng xuyên qua người Vân Tiêu, xuyên thấu tầng tầng trở ngại.
Đạo kim quang này bao bọc cả người Vân Lạc Phong như một bức tường phòng ngự, lúc bàn tay Dư Thiên đánh vào đạo kim quang, dường như có một sức mạnh kỳ bí nào đó dội ngược lại, khiến lão ta trọng thương văng ra ngã xuống đất.
Miệng Dư Thiên nôn máu, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, lão cứ nhìn chằm chằm vào cái bụng đã hơi nhô ra của Vân Lạc Phong.
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người....
Vừa rồi không phải Dư Thiên tấn công Vân Lạc Phong sao? Sao lão lại tự làm mình bị thương?
Thời điểm mọi người còn đang mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, thì đạo kim quang kia đã biến mất, mây đen cũng bị kim quang xua tan, để lộ bầu trời xanh thẳm.
Vân Lạc Phong không hề biết, trong bụng nàng, sinh mệnh nho nhỏ đang nở nụ cười rạng rỡ.
Hắn cũng chỉ giúp được Vân Lạc Phong đến đây thôi....
Lực lượng vừa rồi là toàn bộ linh khí năm xưa hắn giữ lại, có thể tạo nên bức tường phòng ngự bảo vệ mẫu thân tương lai của hắn. Khi mẫu thân tương lai gặp nguy hiểm đến tính mạng, lực lượng này sẽ tự động kích phát, và trả lại toàn bộ công kích cho đối thủ.
Công kích mạnh bao nhiêu, phản phệ sẽ mạnh bấy nhiêu, đây cũng chính là nguyên nhân Dư Thiên trọng thương....
Nghĩ đến còn mấy tháng nữa là được ra ngoài, tiểu sinh mệnh càng cười vui vẻ, đáng tiếc, sau khi ra đời thì tất cả ký ức đều bị quên hết, vì thế, hắn phải tận dụng khoảng thời gian hữu hạn này, hồi tưởng lại cuộc đời xuất sắc trước đây của hắn.
"Grào...."
Ngay lúc này, một tiếng rồng ngâm từ phía xa vọng tới, tiếng gầm kinh thiên động địa, làm trời đất cũng phải rung chuyển.
"Là hắn? Sao lão già này lại chạy đến đây?" Sắc mặt Dư Thiên đại biến, lão nhìn sang Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, trong mắt hiện lên tia sáng đen tối: "Lần này ta tạm tha cho các ngươi. Lần sau, các ngươi đừng hòng chạy thoát!"
Hay.........