Edit: Sahara
"Ngươi muốn Quân gia thu nhận ngươi? Dựa vào đâu? Dựa vào việc ngươi thấy Vân gia chết mà không cứu?"
Một người mặc trường bào màu xám từ trong đám người phía sau bước lên trước, đây là một người phụ nữ lớn tuổi, người này không thèm liếc mắt đến châu chủ Nam Châu, chỉ chắp quyền với gia đinh, nói: "Xin tiểu huynh đệ đi bẩm báo với lão gia chủ một tiếng, trưởng lão Thánh Nữ Tộc đến cầu kiến."
"Trưởng lão Thánh Nữ Tộc? Lão gia chủ chúng tôi chờ các vị đã lâu."
Khi Vân gia gặp nạn, Thánh Nữ Tộc đã ra tay tương trợ, còn thu lưu Quân lão gia tử đang bị trọng thương.
Ân tình này, Quân lão gia tử ghi tạc trong lòng.
Vì thế, khi Thất Châu Đại Lục lâm đại nạn, Quân gia không hề quên Thánh Nữ Tộc...
"Lúc trước, ta chỉ là vô tâm phạm lỗi!" Châu chủ Nam Châu đương nhiên biết thân phận người trước mặt, nên dù tức giận nhưng vẫn không dám phát tiết: "Hơn nữa, Thánh Nữ Tộc các người cũng từng đắc tội Vân Lạc Phong, tại sao các người có thể tới, còn ta lại không?"
Trưởng lão Thánh Nữ Tộc liếc xéo châu chủ Nam Châu, cười lạnh nói: "Thánh Nữ Tộc ta từng phạm sai, nhưng cũng từng đưa than ngày tuyết, Quân lão gia tử cảm tạ ân tình Thánh Nữ Tộc, nên mới bảo chúng ta tới đây! Ta không giống ngươi, không mời tự đến, còn mặt dày bị đuổi không chịu đi. Đời này, ta chưa gặp qua kẻ nào mặt dày vô sỉ như ngươi."
"Các người.... Các người thật sự thấy chết không cứu?" Mặt mày châu chủ Nam Châu vô cùng khó coi: "Chúng ta tốt xấu gì cũng đều là người Thất Châu Đại Lục, Linh Thần Đại Lục hiếp người quá đáng như thế, các người lại nhẫn tâm bỏ mặc chúng ta chịu chết?"
Trưởng lão Thánh Nữ Tộc bị lời vô sỉ này của châu chủ Nam Châu làm cho phát ngốc, nửa buổi trời mới hồi thần lại được.
"Trước kia, người động thủ với Vân gia cũng là Linh Thần Đại Lục, tại sao lúc đó các ngươi có thể thấy chết không cứu chứ?"
"Chuyện này căn bản không giống nhau! Vân gia không phải người Thất Châu Đại Lục, tại sao ta phải cứu bọn họ? Hơn nữa, người Linh Thần Đại Lục đến lúc ấy chỉ có mỗi mình Tần gia, họ cũng chỉ đối phó mỗi mình Vân gia, đây là ân oán cá nhân của bọn họ, sao Nam Châu có thể xen vào?"
Châu chủ Nam Châu trầm mặt xuống: "Hiện tại, người Linh Thần Đại Lục muốn tiêu diệt là toàn bộ Thất Châu Đại Lục, chuyện này sao có thể đem ra so sánh với chuyện trước kia?"
"Ngươi đã nói đến vậy, ta cũng không còn gì để nói với ngươi!" Trưởng lão Thánh Nữ Tộc không nói lại châu chủ Nam Châu, cũng lười đôi co thêm với ông ta, bà chỉ bỏ lại một câu: "Có điều, Quân gia là thông gia với Vân gia, tại sao Quân gia phải bảo vệ các ngươi? Hơn nữa....."
Trưởng lão Thánh Nữ Tộc rũ mắt, cười lạnh nói: "Ta tiết lộ một chút cho các ngươi biết, trước đó, người đầu tiên Linh Thần Đại Lục đối phó là Quân gia, nhưng tất cả bọn chúng đều thất bại rút lui. Lý do là vì Vân nhị công tử_Vân Thanh Nhã đích thân xuất thủ đánh lui kẻ địch."
Linh Thần Đại Lục tấn công Thất Châu Đại Lục, người đầu tiên bọn chúng đối phó tất nhiên là thân nhân của Vân Lạc Phong.
Lúc ấy, Linh Thần Đại Lục phái một Thần Quân đến, nhưng bị Vân Thanh Nhã đánh cho bỏ chạy. Chuyện này, châu chủ Nam Châu khẳng định không biết.
Ông ta chỉ biết, dưới sự sát phạt của Linh Thần Đại Lục, thế lực bình an duy nhất chính là Quân gia.
Châu chủ Nam Châu ngây người suốt nửa ngày, rất lâu sau mới hồi thần lại, ông ta lại tiếp tục giảo biện: "Nếu Quân gia không thu nhận Nam Châu ta, vậy họ chính là tội nhân của Thất Châu Đại Lục! Trơ mắt nhìn người mình chết, nhất định sẽ để lại tiếng xấu muôn đời! Mà Vân Thanh Nhã là thân thích của Quân gia, vậy hắn cũng có trách nhiệm phải bảo vệ chúng ta!"
Người khác cứu ông ta là trách nhiệm, không cứu sẽ bị người đời thóa mạ, để lại tiếng xấu muôn đời.
Cho dù trước kia ông ta từng thấy người ta chết mà không cứu, còn đuổi người đến cầu cứu ra khỏi cửa....
Trưởng lão Thánh Nữ Tộc lắc đầu, bà thật không hiểu nổi, rốt cuộc tên ngu xuẩn này lấy đâu ra tự tin mãnh liệt như vậy, cho rằng người khác nhất định phải bảo vệ hắn?
Hay.........