Edit: Sahara
"Mẫu thân!"
Giọng nói hốt hoảng của Vân Sơ Thiên vang lên bên dưới.
Vân Lạc Phong không lo được nhiều như vậy, nhanh chóng lao xuống, ôm Vân Sơ Thiên vào lòng, nàng có thể cảm nhận được thân mình Vân Sơ Thiên đang run rẩy, liền vội vàng trấn an cô bé: "Không sao, không sao! Thiên Nhi, mẹ ở đây, đừng sợ!"
Dường như vòng tay ấm áp của Vân Lạc Phong thật sự làm Vân Sơ Thiên an tâm, cô bé cuốn súc thân mình trong lòng Vân Lạc Phong, từ đầu đến chân đều dán vào người Vân Lạc Phong.
Vân Tiêu cũng đáp xuống đất, ôm chặt thân thể Vân Lạc Phong, đôi mắt lãnh khốc trở nên dịu dàng khôn tả, loại dịu dàng ôn nhu này chỉ xuất hiện đối với một mình Vân Lạc Phong mà thôi.
"Phong Nhi, chúng ta về nhà thôi!"
Sau khi dứt lời, Vân Lạc Phong nghe rõ tiếng không gian nứt toác, giống như cả thế giới chuẩn bị sụp đổ, không gian bắt đầu chìm vào bóng tối.
Linh Thần Đại Lục biến mất, không có nghĩa là tất cả người ở đây cũng biến mất theo, chỉ có những đồ vật không có sinh mạng mới biến mất theo Linh Thần Đại Lục mà thôi.
Nửa ngày sau Vân Lạc Phong mới thích ứng được với ánh sáng trước mắt. Nàng chậm rãi mở mắt, cũng thả lỏng tiểu nha đầu được nàng bảo vệ trong lòng ra.
"Thiên Nhi, không sao rồi!"
Vân Sơ Thiên khẽ run rẩy, người vẫn dán chặt vào Vân Lạc Phong, cẩn thận đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
"Mẫu thân, đây là nơi nào?"
Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn Vân Sơ Thiên, dịu dàng nói: "Nơi này là Thất Châu Đại Lục."
Đúng lúc này, những người khác cũng phản ứng lại, tộc Tổ Long và mấy lão già Thống Ngự Giả còn đỡ, nhưng những người Linh Thần Đại Lục khác thì không biết đã xảy ra chuyện gì, cả một đám đều tâm thần bấn loạn.
Vì thế....
Cả thành trấn bắt đầu vang lên tiếng kêu la như quỷ khóc sói tru.
"Vô Ngôn!"
Đột nhiên, một giọng nói từ phía trước vang lên thu hút sự chú ý của Trình Vô Ngôn.
Trình Vô Ngôn vốn ở cạnh mấy người Vân Thanh Nhã, khi nghe có người gọi tên mình thì quay đầu lại, tức khắc liền thấy ngay gương mặt quen thuộc. Trình Vô Ngôn khẽ mỉm cười.
"Thật là trùng hợp!"
Đây có được xem là oan gia ngõ hẹp không?
Trình Vô Ngôn không ngờ lúc này lại gặp lại Trình Cao Nhã.
Xem ra vừa nãy ả cũng ở cách địa bàn tộc Tổ Long không xa, nếu không làm sao trùng hợp rơi xuống ở đây?
Đáy mắt Trình Cao Nhã xẹt qua một tia lãnh lệ, ả hất cằm kiêu căng nói: "Trình Vô Ngôn, tên tạp chủng nhà ngươi, sao ngươi lại có mặt ở đây?"
Lúc Vân Lạc Phong nhìn thấy Trình Cao Nhã, nàng cũng nhận ra ả, có điều....
Vân Lạc Phong có phần hồ nghi nhìn Trình Vô Ngôn, mày khẽ nhíu lại: "Khi đó không phải ta bảo ngươi trở về giải quyết tốt chuyện của mình sao? Sao bây giờ ả ta còn nhảy nhót ở đây?"
"Chuyện này...." Trình Vô Ngôn gãi đầu: "Sau khi thuộc hạ trở lại Trình gia, nơi đó đã không còn một bóng người. Cũng không biết Trình gia đã dọn tới nơi nào, thuộc hạ phái người đi tìm bọn họ nhưng còn chưa tìm được thì hay tin Linh Thần Đại Lục tấn công Thất Châu Đại Lục...."
Vân Lạc Phong nhướng mày, liếc nhìn Trình Cao Nhã, rồi lại liếc nhìn sắc mặt khó coi của đám người Phượng Vĩnh Thanh....
Chuyện riêng của Trình Vô Ngôn, nàng không định nhúng tay vào.
Huống chi, chuyện quan trọng trước mắt là phải đối phó ba lão già này.
Có lẽ cái chết của Dư Thiên đã đả kích tới ba lão già Phượng Vĩnh Thanh, nên bọn mãi chậm chạp không có hành động, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người Vân Lạc Phong.
Hay.........