Một câu này, là Tần Nguyên cố tình đé thấp thanh âm.
Bởi vì hắn biết chủ nhân không muốn bại lộ thân phận của bản thân, nếu không, với tính cách ích kỷ kia của đám người Tiêu gia, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội dây dưa với chủ tử!
Nhưng mà cho dù giọng nói bị hắn ép đến cực nhỏ, vào trong tai Vân Lạc Phong vẫn nghe được rõ ràng.
Nàng nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, nhìn nam tử tuấn mỹ lãnh khốc bên cạnh, trong đôi mắt đen lộ ra ánh sáng nguy hiểm: “Vân Tiêu, trở về giải thích với ta một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.”
Vân Tiêu giật mình, gật đầu nói: “Được.”
.....
Lúc này, trong đại viện phủ Thừa tướng, cả người Mộ Vô Song giống như tác phẩm điêu khắc ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tần Nguyên đứng ở trước mặt nàng, dường như còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong lời nói của đối phương.
“Không thể nào, hắn chỉ là một hộ vệ mà thôi! Tại sao hắn có thể là...”
Giọng nói của nàng ẩn chứa run sợ, ngay cả ngực cũng phập phồng kịch liệt không ngừng, trên khuôn mặt trắng ngắt không có chút nào giống con người, vậy mà, lời nàng còn chưa nói hết, đã bị giọng nói giễu cợt của Tần Nguyên cắt ngang.
“Ai bảo chủ mẫu nhà ta ưu tú như thế, khiến cho chủ nhân của ta cam tâm tình nguyện đi theo nàng? Dĩ nhiên, về điểm này, coi như cả cuộc đời của ngươi cũng không thể hơn được nàng.”
Lời của Tần Nguyên giống như một cây gai nhọn, hung hăng đâm vào lòng Mộ Vô Song, làm cho đôi mắt nàng vốn là tuyệt vọng tràn đầy oán hận, trên mặt tràn đầy không cam lòng và tức giận.
Lúc bắt đầu, nàng cho là Quỷ Đế chỉ là một nam nhân xấu xí, nên mới có thể dùng mặt nạ che mặt, không nghĩ rằng, Quỷ Đế này chẳng những có vóc dáng tuấn mỹ lãnh khốc như thế, hoàn mỹ đến nỗi làm cho tim người khác đập thình thịch! Quan trọng hơn là, hắn si tình chân thành với Vân Lạc Phong như thế! Đây cũng là ưu điểm thiếu sót của toàn bộ nam nhân trên thế gian!
Nhưng vì cái gì, nam nhân ưu tú như vậy, lại chỉ dừng mắt ở trên người Vân Lạc Phong? Mình có điểm nào kém hơn Vân Lạc Phong? Nhất là Quỷ Đế này, vì một nữ nhân, hắn cam tâm tình nguyện trở thành hộ vệ bên cạnh nàng.
Bỗng nhiên...
Mộ Vô Song nhớ lại lúc đầu mình từng sỉ nhục Vân Tiêu.
Lúc ấy nàng còn sỉ nhục hắn, một tên thị vệ nho nhỏ mà thôi, ngay cả tư cách liếc nhìn nàng một cái cũng không có!
Nhưng thế nào nàng cũng không ngờ, còn cái thị vệ nho nhỏ này sẽ có danh tiếng lừng lẫy như thế!
Nghĩ đến đây, Mộ Vô Song rất muốn hung hăng tát mình một cái! Nếu như lúc đầu nàng không có sỉ nhục Vân Tiêu, Quỷ Đế có có một ít thương hoa tiếc ngọc với nàng hay không, hoàn cảnh như bây giờ cũng không đến phiên nàng?
Rất rõ ràng, Mộ Vô Song muốn quá nhiều, chẳng sợ nàng mà không nói những lời đó, ở trong cảm nhận của Vân Tiêu, thật sự nàng vẫn sẽ phải chết? Ai bảo nàng đắc tội Vân Lạc Phong?
Người đắc tội Vân Lạc Phong, đều đáng chết!
“Mộ Vô Song,” Tân Nguyên cong cong khóe môi, đáy mắt chứa đùa cợt, “Ngươi với Cao Lăng thật đúng là tuyệt phối, hai người đều là một dạng não tàn ngu ngốc! Thật là một đôi trời đất tạo nên, cũng chỉ có Cao Lăng mới có thể coi trọng nữ nhân như ngươi, nhưng mà hắn như vậy cũng tốt, làm cho chủ nhân nhà ta nhặt được một bảo vật.”
Phảng phất như sợ oán khí trong lòng Mộ Vô Song chưa đủ lớn, Tần Nguyên tiếp tục dùng gai đâm nàng.
Giọng nói của hắn khinh miệt, giống như một cây gai nhọn, đâm đến trái tim của nàng ngàn thương trăm lỗ, máu tươi đầm đìa.
Rồi sau đó...
Trên khuôn mặt Mộ Vô Song tràn đầy ghen ghét đố kị cũng xiêu vẹo đứng lên, sắc mặt dữ tợn nhào tới chỗ liễn kiệu: “Vân Lạc Phong, ngươi tiện nhân này, ta muốn giết ngươi! Đều vì ngươi, nếu như không phải vì ngươi, ta cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh này, toàn bộ là lỗi của ngươi!”
Hay.........