Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Tuy vậy, ngoài mặt hắn ta vẫn làm ra vẻ khó xử: "Vân tướng quân, ngươi không thể làm vậy, như vậy thật không hay. Binh phù này ngươi vẫn nên giữ lấy. Long Nguyên Quốc không thể không có ngươi."
Cáo già!
Vân Lạc thầm mắng một câu trong lòng. Đừng tưởng rằng ông không biết, trong lòng con cáo già này sớm đã mừng như nở hoa rồi.
"Bệ hạ, tuổi thần thật sự đã cao. Hiện tại lão thần chỉ muốn ở cạnh cháu gái, ở trong phủ an hưởng tuổi già, không muốn lao tâm lao lực vất vã nữa! "
"Được rồi!"
Cao Đồ ra vẻ rất khó xử: "Binh phù trẫm sẽ giữ lấy, chỉ là hiện tại chưa thể tìm được nhân tài thích hợp thay thế, nên chức vị tướng quân này vẫn là làm phiên Vân tướng quân vậy!"
Hắn chỉ cần binh phù thôi, còn cái chức vị tướng quân này cũng không phải là quan trọng lắm. Cho Vân Lạc giữ cái chức vị nhàn nhã này thí có làm sao? Miễn cho thiên hạ bá tánh nói hắn không màn nhân tình.
"Tạ bệ hạ!" Vân Lạc cười lạnh trong lòng, rồi lại cất cao giọng nói: "Lão thần vẫn còn hai việc muốn tấu. Một là thay cháu gái Vân Lạc Phong của thần từ hôn cùng thái tử Cao Lăng."
Cao Đồ sửng sốt, nhíu chặt mày: "Vân tướng quân! Ngươi có chắc là muốn từ hôn? Ngươi phải biết Vân Lạc Phong không thể tu luyện, là một phế vật. Nếu thật sự từ hôn với thái tử thì chẳng có ai chịu thành thân cùng nàng ta đâu!"
Ngụ ý rằng loại phế vật như vậy, ai mà chịu cưới về nhà chứ?
"Phong nhi là cháu gái của thần, chỉ cần thấn còn sống sẽ không để cho người nào dám khinh thường nó. Hơn nữa thái tử sớm đã có ý trung nhân, Phong nhi theo thai tử sẽ ủy khuất cho nó."
"Vân tướng quân, trẫm hy vọng ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ lại." Sắc mặt Cao Đồ hơi trầm xuống: "Đúng là dựa vào thực lực của Vân Lạc Phong thì không thể trở thành chính phi của thái tử. Nhưng nếu Vân Lạc Phong khăng khăng muốn ở bên thái tử, trẫm cũng có thể làm chủ cho nó, để nó trở thành trắc phi của thái tử."
Thân là thái tử phi, cần có tài mạo song toàn, thiên phú trác tuyệt. Mà hắn cũng đã sớm đồng ý với thừa tướng sẽ phong Mộ Vô Song thành thái tử phi.
Còn về hôn ước từ mười mấy năm trước......
Chẳng phải lúc đó Vân Lạc Phong chỉ vừa mới sinh ra sao? Bản thân hắn đâu ngờ rằng Vân Lạc Phong này là phế vật. Xét thấy hậu nhân Vân gia ai không phải là thiên tài nhất nhì, vì vậy mới có cái hôn ước từ nhỏ này. Hiện tại đã biết Vân Lạc Phong là gà không phải phụng, tất nhiên cũng không cần giữ hôn ước này.
Chẳng qua thực lực của Vân tướng quân quả thực xuất chúng. Hắn vẫn muốn liên hôn cùng Vân phủ, dù Vân Lạc đã giao lại binh quyền nhưng thực lực của ông ta vẫn còn sờ sờ ra đó.
Chỉ là một trắc phi, lại không phải chính phi. Đưa cho một phế vật cũng không tính là gì?
"Nữ nhi Vân gia ta tuyệt đối không làm thiếp cho bất cứ kẻ nào! "
Một lời này, vô cùng khí phách.
Nữ nhi Vân gia ông, tuyệt đối không làm thiếp cho bất cứ ai. Cho dù người đó là hoàng tôn phú tộc cũng không được.
"Ha! "
Mộ Hành Cừu vừa bị Vân Lạc làm cho nghẹn một bụng lửa giận đột nhiên cười lạnh một tiếng, châm biếm nói: "Chỉ dựa vào đứa cháu gái phế vật của ngươi, cho ả ta vị trí trắc phi đã là coi trọng rồi, chẳng lẽ còn muốn giành lấy vị trí chính phi hay sao? Ý nghĩ này của ngươi không phải quá kỳ lạ sao? Ngươi thử hỏi các vị đại thần ở đây xem, có ai đồng ý để con cháu của mình cưới cháu gái của ngươi hay không?"
Chúng đại thần không ngờ Mộ Hành Cừu lại dẫn dắt chủ đề câu chuyện lên đầu bọn họ, nên cúi đầu càng ngày càng thấp. Thật sự sợ Vân Lạc dưới cơn giận mà cưỡng ép con cháu bọn họ cưới phế vật của nhà ông ta về.
Dù rằng Vân Lạc Phong lớn lên vô cùng xinh đẹp nhưng không thể tu luyện, làm một phế vật thì xinh đẹp mấy cũng là lãng phí mỹ mạo. Chỉ có thể làm thiếp mà thôi. Chỉ cần là người có thân phận địa vị sẽ không ai đồng ý cưới nàng ta.
Hay.........