Editor: QR2 – diendanlequydon
“Ha ha ha! Giết sạch toàn bộ người Thiên gia chúng ta?” Nam nhân mặc trường bào giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nhịn không được lại cười trào phúng.
Những người phía sau hắn cũng điên cuồng cười lớn, ánh mắt nhìn hắc y nhân càng thêm khinh thường.
Thật lâu sau, nam tử mặc trường bào mới thu hồi tiếng cười, âm lãnh nói: “Chỉ bằng ngươi, ta muốn nhìn xem ngươi có năng lực gì mà muốn giết sạch toàn bộ Thiên gia chúng ta!”
Giọng nói của hắc y nhân lãnh khốc, trong ánh mắt hàm chứa sát khí mãnh liệt.
“Nếu không phải trúng ám toán của các ngươi, ta đã san bằng Thiên gia các ngươi từ lâu rồi!”
“Mặc kệ nguyên nhân thật bại của ngươi là gì, thất bại chính là thất bại, để tránh việc ngươi còn sống sẽ mất mặt xấu hổ, bây giờ ta sẽ tiễn ngươi về Tây thiên.”
Xoẹt!
Nam nhân mặc trường bào rút trường kiếm trong tay ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào người hắc y nhân.
Ngay lúc hắn sắp sửa động thủ giải quyết hắc y nhân kia, đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, mạnh mẽ cầm chắc chuôi kiếm.
Hắc y nhân ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang nắm chặt trường kiếm, trong ánh mắt chất chứa sự nghi hoặc.
Rõ ràng thiếu nữ không định xen vào việc của người khác, vì sao bây giờ lại cứu hắn?
Vân Lạc Phong cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắc y nhân, đôi mắt của nàng dần dần dừng trên người nam nhân mặc trường bào: “Ngươi là người Thiên gia?”
“Không sai!” Nam nhân mặc trường bào nhíu mày, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi đã biết ta là người Thiên gia, còn không nhanh chóng buông tay!”
“Xin lỗi.” Khóe môi Vân Lạc Phong chậm rãi mỉm cười tà khí với người trước mặt: “Người ta muốn tìm chính là Thiên gia các ngươi!”
Bốp!
Vân Lạc Phong đột nhiên ra tay, đánh một quyền vào người nam nhân mặc trường bào làm thân mình của hắn bay ra ngoài.
Không biết là vô tình hay cố ý, một quyền này của Vân Lạc Phong làm đầu của hắn đập vào phía trên núi đá cứng rắn, lập tức máu bắn tung tóe tràn đầy khe núi.
Những người khác bị dọa choáng váng, thật lâu sau mới phản ứng lại, run rẩy chỉ vào Vân Lạc Phong, hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi dám ra tay với đệ tử Thiên gia? Ngươi không sợ chết như vậy sao?”
“Ta đã nói rồi, người ta muốn tìm chính là Thiên gia.” Vân Lạc Phong liếc nhìn hắn: “Lập tức trở về nói cho gia chủ của các ngươi, nói Vân Lạc Phong ta tới tìm bọn họ đòi người! Bọn họ có thể lựa chọn ngoan ngoãn giao người ra đây, hoặc là… Để ta san bằng Thiên gia?”
Vân Lạc Phong?
Nghe được ba chữ này, đệ tử Thiên gia cả kinh thất sắc, không ai đi nhặt xác cho nam nhân mặc trường bào, vội vã chạy về núi.
“Khinh Yên, Diệp Linh, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Từ đầu đến cuối, Vân Lạc Phong cũng không nhìn hắc y nhân một cái, nàng cất bước, tiếp tục đi về phía trước.
“Chờ một chút!”
Hắc y nhân từ trên mặt đất đứng lên, quỳ một gối xuống đất: “Vị cô nương này, xin ngươi giữ ta lại để ta và ngươi cùng nhau diệt Thiên gia! Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện này của ta, ta nguyện ý trung thành với ngươi ba năm!”
Bước chân của Vân Lạc Phong hơi dừng, cũng không quay đầu lại nói: “Chỉ mấy người đệ tử Thiên gia đã có thể bức bách ngươi đến trình độ như thế, ngươi lấy thực lực gì để nguyện trung thành với ta?”
Nghe vậy, trên mặt hắc y nhân hiện lên sự xấu hổ, hắn ho khan: “Chuyện này… Ta không nghĩ tới Thiên gia có nhiều cơ quan như vậy, vì trúng những cơ quan đó nên ta mới bị thương nặng, nếu không những người đó căn bản không phải là đối thủ của ta.”
“Thiên gia là kẻ địch của ta, nhưng mà lúc nãy hắn nói một câu ta thật tán đồng, thất bại chính là thất bại, mặc kệ là vì nguyên nhân gì!”
Hay.........