Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
"Ta đã sớm nói, ta không hề có hứng thú với nhóm người Thiên gia, cũng không muốn sửa thành họ Thiên." Chung Linh Nhi mở đôi mắt trong suốt, phẫn nộ xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Chúc.
"Muốn chết!"
Vừa nghe lời ấy, Thiên Chúc càng thêm phẫn nộ, vung côn xuống, bốp một tiếng, in xuống ở trên lưng Chung Linh Nhi một vết lằn đỏ bừng.
Chung Linh Nhi mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng của nàng lập tức đau nhức một hồi, cười lạnh mở miệng: "Mặc kệ ngươi có đánh ta như thế nào, ta cũng sẽ không nghe theo ngươi."
"Làm càn! Chung Linh Nhi, nếu không phải nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta cũng không có khả năng để cho ngươi đi quyến rũ Thiên Ngọc công tử! Với thân phận của ngươi, có thể được làm tiểu thiếp của Thiên Ngọc công tử, đã là thắp hương cảm tạ rồi."
Trong lòng Chung Linh Nhi cười lạnh càng sâu, tranh cãi nói: "Đi theo chủ nhân, ta có thể làm thê danh chính ngôn thuận cho người ta, còn vào Thiên gia, ta lại chỉ có thể làm thiếp? Thê cùng thiếp, cái nào quý cái nào tiện tất nhiên ta rõ ràng."
"Ta thật không biết nói ngươi ngu xuẩn, hay là nói ngươi ngốc? Làm thiếp cho công tử quý tộc, còn hơn làm thê tử của hạ nhân, đạo lý này không phải là ngươi không biết chứ?"
"Chung Linh Nhi ta, thà làm thê người nghèo, cũng không làm thiếp người giàu! Cũng không cầu cẩm y ngọc thực, chỉ cần có áo cơm không lo là đủ!"
Chung Linh Nhi chống đỡ thân thể đứng lên, thân thể của nàng hơi lay động, cố gắng dựa vào cây cổ thụ sau lưng, trong hai con mắt sáng ngời là ý chí kiên định.
Con người lúc còn sống, nếu như được bạch đầu giai lão với một người, cử án tề mi, không cần cẩm y ngọc thực.
Long Phi vừa lúc đuổi tới, liền nghe thấy những lời này của Chung Linh Nhi.
Cho dù giọng nói của nàng cực kỳ suy yếu, nhưng vào trong tai Long Phi lại thanh thúy giống như hoàng oanh, cực kỳ tuyệt mỹ.
Thà làm thê người nghèo, cũng không làm thiếp người giàu!
Ở trên đại lục cá lớn nuốt cá bé này, thì có bao nhiêu người có được khí chất thanh cao như vậy?
Vì vậy, lời nói của Chung Linh Nhi khiến cho Long Phi đối với người thiếu nữ quật cường này không tự chủ được nảy sinh ý nghĩ thưởng thức.
Ngay tại lúc hắn muốn mở miệng, đột nhiên thấy thân thể Chung Linh Nhi hướng mặt đất ngã xuống, hắn sửng sốt một lát, không kịp suy nghĩ, cấp tốc lại gần, tiếp được thân thể mềm mại sắp rơi xuống đất kia.
Lông mi Chung Linh Nhi run rẩy, thần sắc suy yếu, vết thương xem kẽ nhau phủ đầy khắp trên thân thể nàng, thoạt nhìn suy yếu không chịu nổi.
Trong lòng Long Phi ẩn ẩn sinh ra một cỗ lửa giận, mặt mày lạnh lùng nhìn về phía Thiên Chúc.
"Ngươi là người nơi nào?" Thiên Chúc nhìn thấy Long Phi xuất hiện, không khỏi nhíu mày, "Chẳng lẽ ngươi không biết đây là Thiên gia? Còn dám tự tiện xông vào hả?"
Long Phi cười lạnh một tiếng, bế thân thể Chung Linh Nhi lên, lạnh giọng nói: "Dù sao nàng cũng là nữ nhi ngươi, chẳng những ngươi không có nuôi dưỡng nàng một ngày, lại còn đánh nàng ra thế này, loại người như ngươi vậy, có khác gì súc sinh không?"
Từ những ngày ở trên đường, đám người Khinh Yên đã nói ra mục đích của chuyến đi này với Long Phi, vì vậy, Long Phi cũng hiểu rõ quan hệ của Chung Linh Nhi và Thiên gia.
Cho dù Thiên Chúc không thích Chung Linh Nhi, nhưng trong thân thể nàng tốt xấu gì cũng có huyết thống của hắn, hắn lại đối đãi với nàng nhẫn tâm như vậy?
"Nàng là nữ nhi của ta, ta muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, ngươi là cái thá gì, dựa vào cái gì quản chuyện của ta? Nếu là ta cho nàng sinh mệnh, cho dù ta đối đãi với nàng như thế nào, đều không cho phép nàng phản kháng!"
Long Phi gắt gao ôm lấy thân thể Chung Linh Nhi, thờ ơ nhìn Thiên Chúc: "Mệnh của nữ nhân này, chỉ sợ là ngươi không làm chủ được? Còn nữa, ngươi cũng đừng hy vọng người Thiên gia đến cứu ngươi, hiện tại tự thân bọn họ còn khó bảo toàn!"
Cái gì?
Thiên Chúc sững sờ một hồi, vẫn không rõ lời Long Phi nói là có ý tứ gì, nắm đấm của đối phương cũng đã dừng lại trên người hắn, một quyền đánh hắn bay ra ngoài.
Hay.........