Edit: Sahara
Thân thể Đường Duyệt càng thêm run rẩy, cô ta vất vả lắm mới từ trên mặt đất đứng dậy được thì lại bất ngờ lảo đảo, một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“Chuyện ta nhờ ngươi giúp ta để ý thế nào rồi?”
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn Trầm Ngọc Khanh, hỏi.
“Đúng như những gì cô nói, Đường Thiên Ngọc vẫn luôn ở bên ngoài quan sát mọi chuyện, thấy tình thế không ổn thì muốn rời đi, hiện giờ đã bị ám vệ của ta bắt lại rồi.”
Nói xong, Trầm Ngọc Khanh lạnh nhạt quát một tiếng: “Người đâu, đem tên Đường Thiên Ngọc kia tới đây!”
Phịch!
Trong chớp mắt, một ám vệ của Trầm gia xách áo Thiên Ngọc đi tới, tiếp theo dùng sức mà ném hắn ngã xuống mặt đất, rồi sau đó đi tới bên cạnh Trầm Ngọc Khanh.
“Con cá lọt lưới cuối cùng của Thiên gia, bây giờ cũng đã bắt được rồi.” Vân Lạc Phong hơi nheo đôi mắt lại, như cười như không mà nói: “hiện tại cũng nên để cho một nhà các ngươi được đoàn tụ.”
Thiên Ngọc oán hận, trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, tội ác chất chồng! Nhất định sẽ bị thiên lôi giáng búa, chết không chỗ chôn thây!”
“Những lời này đã có quá nhiều người nói với ta rồi, thêm ngươi không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít.” Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Nếu như ngươi tìm một chỗ nào đó để trốn, nói không chừng ta thật sự sẽ không tìm được ngươi, nhưng ai ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, tự mình đưa tới cửa!”
Vân Lạc Phong bước từng bước một về phía Thiên Ngọc, bức cho hắn phải không ngừng lếch về sau: “Ngươi nói ta cưỡng ép con gái nhà lành, tại còn tung tin đồn ác ý về ta khắp nơi, có, hay không có?”
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
Tới tận lúc này mà Thiên Ngọc vẫn còn mạnh miệng.
Vân Lạc Phong bị hắn làm cho tức giận đến mức cười rộ lên: “ha ha ha... Thiên Ngọc ơi là Thiên Ngọc! Thiên gia các ngươi đã từng ghét bỏ Chung Linh Nhi, chỉ vì thiên phú của cô ấy kém cỏi, mang cô ấy về Thiên gia đã rồi lại trục xuất cô ấy đi. Hiện giờ, ta bồi dưỡng cô ấy thành cường giả, Thiên gia các ngươi lại tới đoạt người của ta. Kết quả cuối cùng, lại biến thành ta cưỡng ép con gái nhà lành?”
Sắc mặt Đường Thiên Ngọc hơi thay đổi, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
“Các ngươi đoạt người của ta thì cũng thôi đi, vậy mà còn hành hạ cô ấy đến nỗi sống dở chết dở, nếu không phải Vân Lạc Phong ta đuổi tới kịp lúc, thì e là Chung Linh Nhi đã sớm mất mạng trong tay đám người Thiên gia các ngươi rồi. Ngươi nói! Thiên gia của ngươi CÓ ĐÁNG DIỆT HAY KHÔNG HẢ?”
“Ta sẽ không thừa nhận một câu nào của ngươi nói cả, rõ ràng người sai chính là ngươi, Thiên gia không sai!”
“Phải không?” Vân Lạc Phong cười nhạt: “Vậy ngươi có dám thề hay không?"
Thiên Ngọc nhìn Vân Lạc Phong giống như nhìn người ngu.
Chẳng lẽ đến giờ mà nữ nhân này còn tin rằng trên đời này thật sự có chuyện trời phạt hay sao?
Nếu lời thề thật sự có hiệu quả, trên đời này cũng sẽ không có nhiều lời nói dối xuất hiện như vậy.
Sau khi nghĩ vậy, Thiên Ngọc bình tĩnh lại, quyết tâm nói: “Ta, Đường Thiên Ngọc xin thề, những lời nói của ta đều là thật! Nếu có lời giả dối sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Xẹt… Đùng!
Trong nháy mắt trời đất dần dần u tối, sấm sét ầm ầm, một tia chớp bất chợt đánh xuống, nếu không phải Đường Thiên Ngọc phản ứng kịp thời, nhanh chóng tránh được, sợ là đã bị thiên lôi đánh trúng, chém thành hai nửa.
Đường Thiên Ngọc sửng sốt, cả người run rẩy không thôi.
Không có khả năng! Chẳng lẽ trên đời này thật sự còn có thiên đạo hay sao? Chuyện này nhất định không có khả năng!
“Chuyện… Chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi, ta thề lại một lần nữa, nếu ta có nửa câu giả dối, sẽ bị lửa thiêu đốt!”
Vừa dứt lời, đột nhiên một ngọn lửa màu xanh biếc bốc lên từ dưới chân Thiên Ngọc, nháy mắt đã bốc cao lên, bao trùm cả thân thể của hắn.
“A a a!”
Một tiếng hét thê lương vang lên từ bên trong ngọn lửa màu xanh biếc, đau đớn khiến cho khuôn mặt của Thiên Ngọc vặn vẹo, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, tê tâm liệt phế.
“Thiên Đạo luân hồi, quả báo hiển hiện, đây là cái giá mà ngươi dám khinh thường lẽ trời!”
Giọng nói của Vân Lạc Phong đánh mạnh vào trong lòng mọi người đang có mặt ở đây, tất cả đều nhìn về phía Thiên Ngọc, biểu tình tràn ngập sự khinh thường…
“A a a!”
Giọng nói của Đường Thiên Ngọc khàn khàn, nghe qua vô cùng thảm thiết, trong đó còn mang theo sự cầu khẩn: “Ta sai rồi, ta không nên khinh thường Thiên Đạo, không nên nói dối hết lần này đến lần khác, ta thừa nhận tất cả đều là do ta bịa đặt, xin ông trời tha thứ cho ta!”
Hay.........