QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

"Vân tướng quân, lão phu đây không có tới trễ chứ?"

Ninh lão trông thấy lão gia tử đang nhanh chân bước đi về phía của mình, liền cười cười cất tiếng hỏi.

"Ha ha.." lão gia tử cười ha ha hai tiếng: "không có, không có, Ninh lão tới rất đúng giờ, đi! Lát nữa ta còn có chuyện muốn tuyên bố!"

Ninh lão mỉm cười, cất bước đi theo lão gia tử vào trong đại sảnh.

Các tân khách đều cảm thấy rất tò mò, không biết lão nhân gia này là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Vân tướng quân đối đãi với ông ta khách khí như vậy.

Tuy nhiên, đa số những người ở đây đều là người hiểu chuyện, những chuyện không nên hỏi, bọn họ tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều! Chỉ bằng vào thái độ của Vân tướng quân đối với ông ta, thì có thể đoán chắc được thân phận của lão nhân gia này tuyệt đối là không tầm thường.

"Ninh lão!"

Vinh lão thoáng thấy lão bằng hữu nhà mình theo đuôi lão gia tử đi vào, liền mỉm cười bước tới nghênh đón: "lần này thì ông tới chậm hơn Y Các của ta một bước rồi!"

Ninh lão trừng mắt nhìn Vinh lão: "cái này còn không phải là bởi vì Y Các của ông với Vân phủ gần trong gang tấc hay sao? Còn ta thì phải chạy từ nơi rất xa để đến đây! Đúng rồi, Vân nha đầu đâu, con bé tốt xấu gì cũng là cháu gái ngang hông của ta, đã lâu rồi ta không có gặp nó, thật muốn tìm nó để lải nha lải nhải một hồi."

Trong một năm mà Vân Lạc Phong rời khỏi Vân gia, toàn bộ Vân gia đều nhờ có Ninh lão tọa trấn! Tuy nhiên, trước đó không lâu, khi tin tức Vân Lạc Phong tiêu diệt người của Y Thành và sắp trở về được truyền về tới Vân gia, Ninh lão vốn dĩ định ở đây chờ Vân Lạc Phong trở về luôn thể. Đáng tiếc, ngay lúc đó ông lại có việc gấp cần giải quyết, cho nên, trước một ngày khi Vân Lạc Phong trở về thì ông ra rời khỏi rồi!

Cũng vì vậy mà hơn một năm rồi ông chưa được gặp đứa cháu gái ngang hông này của mình.

Cháu gái?

Mọi người đều quay sang hai mắt nhìn nhau. Khó trách tướng quân đại nhân lại khách khí đối với lão nhân gia này như thế, nguyên lai, ông ta chính là gia gia ngang hông của đại tiểu thư Vân gia.

Thật không biết lão nhân gia này đã đạp phải cái vận cức chó gì mà có thể nịnh bợ được Vân gia!

"Gia gia!"

Bỗng nhiên, một giọng nói vui sướng từ bên ngoài cửa đại sảnh truyền đến, ngay lúc Ninh lão vừa quay đầu lại, thì Ninh Hân đã bước tới ngay trước mặt ông rồi.

"Gia gia, người tới rồi?"

Trên mặt của Ninh Hân nở nụ cười tươi tắn vui vẻ, đoan trang mà ưu nhã, mỗi  một ánh mắt nụ cười đều toát lên phong phạm của một đại gia khuê tú*.

(*đại gia khuê tú: đồng nghĩa với tiểu thư khuê các. Từ miêu tả những tiểu thư đoan trang có gia giáo, hiểu lễ nghĩa.)

Vân Thanh Nhã lẳng lặng đứng bên cạnh Ninh Hân, trên gương mặt thanh nhã tuấn mỹ như ngọc cũng khẽ nở nụ cười.

"Hân nhi!" nhìn thấy cháu gái nhà mình tươi cười vui vẻ, Ninh lão cũng có chút vui mừng mà nói: "những năm gần đây con luôn theo gia gia chạy ngược chạy xuôi, bây giờ cuối cùng cũng có nơi yên ổn, gia gia cũng cảm thấy yên tâm."

Đối với Ninh lão mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn hạnh phúc của cháu gái nhà mình cả.

Hiện tại, xem ra cuộc sống của con bé ở Vân gia rất tốt, qua sự vui vẻ được thể hiện trên mặt của Ninh Hân cũng đủ để thấy được sự biến hóa của con bé.

Những năm gần đây, đúng là cực khổ cho cháu gái nhà mình!

"Ninh lão, ông yên tâm đi! Ta sẽ giúp ông chăm sóc cho Hân nhi thật tốt!" lão gia tử cười ha ha mấy tiếng, vỗ vỗ mạnh lên bả vai của Ninh lão.

Ninh lão cũng cười cười: "đem Hân nhi lưu lại ở Vân gia, ta tất nhiên là rất an tâm!"

Mọi người trong đại sảnh nghe được đối thoại của hai lão nhân, đều cảm giác được trong đó có điều rất không bình thường. Sự bất thường đó làm cho tất cả bọn họ đều ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía hai người Ninh Hân và Vân Thanh Nhã, tựa hồ muốn từ trên người của hai người này mà nhìn ra được manh mối gì đó.

Sắc mặt của Liễu thừa tướng lúc này có chút không quá đẹp.

Nha đầu này cùng Vân Thanh Nhã quá mức bất thường, đặc biệt là hai người này còn cùng nhau đi vào đại sảnh, nghiễm nhiên là trông giống như một đôi phu thê!

Không được! Ông ta nhất thiết phải bước lên trên con thuyền lớn Vân gia này, chỉ có như thế, mới có thể vĩnh viễn giúp hoàng thất tồn tại vĩnh cửu.

Hơn nữa, ông ta tin tưởng, Linh Tâm công chúa nhất định có phần thắng lớn hơn hẳn nha đầu này!

"Xem ra người dường như cũng đã đến đông đủ hết rồi!"

Đúng lúc này, một giọng nói tà khí từ ngoài cửa đại sảnh bỗng truyền vào...

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi