QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

"Kỳ Kỳ!" Quân Phượng Linh nhíu mày lại, hỏi: "con nói muốn chứng thực một chuyện, rốt cuộc là con muốn chứng thực chuyện gì?"

Diệp Kỳ liếc nhìn Hỏa Hỏa đang ngồi cạnh bàn gậm táo: "nghĩa mẫu, vừa rồi nhà của Nhu Nhi tỷ gặp phải hỏa hoạn, theo như lời người chứng kiến mọi việc kể lại, thì hắn có thấy Hỏa Hỏa xuất hiện ở gần đó, cho nên con mới muốn hỏi thăm một chút là cách đây nửa canh giờ Hỏa Hỏa đang ở đâu?"

Hỏa Hỏa cắn thêm một ngụm táo, giương mắt lên nhìn về phía Diệp Kỳ, nói rõ ràng từng chữ một: "ý của ngươi là, là do ta phóng hỏa đốt nhà của ả sao?"

Diệp Kỳ cắn cắn môi: "ta không có ý này, ta chỉ muốn biết nửa canh giờ trước ngươi đã ở đâu mà thôi!"

"Cho dù ngươi không có ý đó thì cũng không thay đổi được sự thật là các ngươi hoài nghi thủ phạm là ta!" Hỏa Hỏa cười lạnh rồi đứng lên, nửa quá táo đang ăn dỡ trong tay bị cô bé ném mạnh về phía đầu của Tiết Nhu Nhi.

Tiết Nhu Nhi bất ngờ nên chẳng kịp đề phòng hay né tránh, bị quả táo của Hỏa Hỏa ném trúng mà ngã ra sau, đầu óc hơi choáng váng, trên trán đỏ ửng một mảnh.

Diệp Kỳ ngây người đứng đó, có lẽ vì không lường trước được việc Hỏa Hỏa không nói lời nào đã trực tiếp động thủ, quan trọng nhất là, một câu giải thích cũng không có!

"Nhìn rõ rồi chứ?" Hỏa Hỏa liếc nhìn Tiết Nhu Nhi, kiêu ngạo hất cao cằm một cái: "ta muốn đánh ả thì đánh ả, muốn giết ả thì giết ả! Hỏa Hỏa ta chưa từng dám làm mà không dám nhận! Tuy nhiên những chuyện ta không làm cũng đừng hòng có người nào đổ được lên đầu Hỏa Hỏa này! Các ngươi muốn ta đeo trên lưng tội danh phóng hỏa? Ngại quá, cái tội này cô nãi nãi ngươi không gánh!"

Diệp Kỳ rơi vào im lặng.

Nha đầu này ở ngay trước mặt bọn họ mà còn dám công khai đánh Tiết Nhu Nhi, nếu hỏa thật sự là do nó phóng, chắc chắn nó sẽ không phủ nhận! Nhưng bây giờ nó lại mạnh mẽ phủ nhận như vậy.... Chẳng lẽ hành vi phóng hỏa thật sự không phải là do nó làm?

"Kỳ Kỳ!" Tiết Nhu Nhi phục hồi tinh thần lại, trên trán đau nhức không thôi nhưng cô ta vẫn cố làm ra vẻ yếu đuối, nước mắt lưng tròng: "lúc nãy tỷ đã nói với muội là không phải Hỏa Hỏa phóng hỏa rồi mà, muội không nên tới đây chất vấn như thế mới đúng!"

Diệp Kỳ rõ ràng là đang ra mặt vì cô ta, nhưng tới trong miệng của Tiết Nhu Nhi thì lại thành ra giống như là Diệp Kỳ thích xen vào việc của người khác.

Con ngươi của Quân Phượng Linh trầm xuống, bà sống nhiều năm như vậy, cũng gặp qua không ít loại người, thì làm sao không nghe ra được ẩn ý trong lời nói vừa rồi của Tiết Nhu Nhi?

"Nếu đã chứng minh được việc phóng hỏa không phải là do Hỏa Hỏa thì đã không còn chuyện gì nữa!" Quân Phượng Linh quay đầu lại nhìn Tiết Nhu Nhi: "ta biết mấy ngày tới ngươi không có nơi để ở, nhưng mà Diệp trạch cũng không có phòng trống dành cho ngươi, ngươi vẫn là tới khách điếm để nghỉ chân đi!"

Tiết Nhu Nhi biến sắc, Diệp trạch rộng lớn như vậy, sao lại không có phòng trống dành cho cô ta được chứ?

Quân Phượng Linh căn bản là không muốn để cho cô ta lưu lại mà thôi!

"Phu nhân!" Tiết Nhu Nhi vội vàng quỳ xuống, khấu đầu thật mạnh: "cầu xin phu nhân cho ta ở lại, ta thật sự không còn chỗ nào để đi, ta chỉ ở lại vài ngày mà thôi, ta đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho phu nhân, cũng sẽ không nhìn trộm Tiêu công tử!"

Sau khi vừa nói vừa khấu đầu với Quân Phượng Linh xong, Tiết Nhu Nhi lại vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Vân Lạc Phong, trên mặt tràn đầy vẻ khổ sở đáng thương: "Vân cô nương, ta biết cô đối với ta có sự hiểu lầm, nhưng ta xin thề, ta thật sự không có bất cứ ý tưởng không an phận nào với Tiêu công tử cả, cầu xin cô cho ta ở lại đây vài ngày, ta nguyện làm nha đầu để hầu hạ cho cô!"

Trước cứ để cho ngươi đắc ý, đợi khi ta có được tình yêu của Vân Tiêu rồi, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá cho tất cả mọi chuyện hôm nay.

Tiết Nhu Nhi rũ mắt xuống, che đi tia sáng tàn nhẫn trong mắt của mình.

"Nghĩa mẫu...." Diệp Kỳ có chút không đành lòng, vừa muốn mở miệng cầu tình cho Tiết Nhu Nhi, nhưng lại bị tiếng quát lạnh của Quân Phượng Linh chặn hết những lời muốn nói.

"Đủ rồi! Không cho ngươi ở lại là chủ ý của ta! Ngươi đừng có ở đó mà quấy rầy con dâu của ta! Nếu như ngươi cứ khăng khăng không chịu đi thì đừng trách sao ta không khách sao!"

Quân Phượng Linh đánh mạnh một chưởng lên mặt bàn, chớp mắt cái bàn bị vỡ làm hai, ngã mỗi hướng một nửa.

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi