QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ: ĐẠI TIỂU THƯ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG

Edit: Sahara

Ba người đồng thời cùng đột phá mà ngươi cư nhiên dám nói là trùng hợp cho được hả?

Diệp Thiên càng nghĩ càng giận: "Ngươi còn không thành thật nói rõ cho ta biết? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao các ngươi lại đồng thời cùng đột phá?"

"Cái này...." Diệp Cảnh Thần ngượng ngùng cười ha hả: "Thật sự là trùng hợp mà! Con cũng không biết chuyện này là như thế nào!"

Diệp Cảnh Thần tạm thời còn chưa muốn đem chuyện Vân Lạc Phong có những bảo vật như thế này truyền ra ngoài, nếu không, chắc chắn thế nào cũng sẽ tạo nên một hồi chấn động.

Vừa rồi là do Diệp Cảnh Thần ông quá kích động, cho nên mới quên mất việc phải cùng với Quân Phượng Linh tách ra mà đột phá.

"Bỏ đi! Con không muốn nói thì ta cũng không miễn cưỡng con làm gì!"

Diệp Thiên biết dù mình có truy vấn thế nào thì cũng sẽ không hỏi ra được cái gì, nên chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán mà nhìn trừng trừng Diệp Cảnh Thần.

Tuy nhiên, khi tầm mắt ông lướt qua Vân Lạc Phong, lại không tự chủ được mà dừng lại một chút.

Không biết có phải là ảo giác hay không? Mà ông tổng cảm thấy những chuyện này không thể nào thoát được quan hệ với Vân Lạc Phong.

"Phụ thân!" Vân Thanh Nhã bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: "Vừa rồi Phong nhi đã đồng ý thay Thiên Vân Quốc đi tham gia đại hội tranh tài chư quốc!"

"Cái gì?"

Quân Phượng Linh vừa nghe xong liền cả kinh, bước tới cầm chặt tay Vân Lạc Phong: "Con đi tham gia đại hội tranh tài? Có phải là có người bức con hay không? Con yên tâm, có mẹ ở đây, không người nào có thể bức bách được con!"

"Mẹ cảm thấy có người nào có thể ép buộc được con không?" Vân Lạc Phong nhướng mày, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Quân Phượng Linh để trấn an: "Mẹ, Vân Tiêu đã đi tới một thế giới cường đại hơn nơi này, con chỉ có thể đột phá rồi mới có thể đến đó tìm chàng! Đại hội tranh tài lần này, nói không chừng sẽ có thể trở thành kỳ ngộ của con!"

Quân Phượng Linh lại thở dài: "Nếu là quyết định của con, vậy thì mẹ sẽ không ngăn cản, nhưng con phải nhớ chú ý đến sự an toàn của mình!"

"Được!" thần thái Vân Lạc Phong bất giác tỏ ra một chút lười biếng: "Con mệt rồi! Con về phòng nghỉ ngơi trước đây! Nếu tiểu Bạch có trở về thì bảo con bé đến phòng con tìm con!"

Trước lúc Vân Lạc Phong trở về thì Lâm Nhược Bạch đã cùng với Diệp Kỳ ra ngoài đi dạo, cho nên khi từ lúc Vân Lạc Phong về tới Diệp gia đến giờ vẫn chưa nhìn thấy Lâm Nhược Bạch.

"Đi! Mẹ dẫn con về phòng nghỉ ngơi!"

Quân Phượng Linh nắm tay Vân Lạc Phong, dẫn Vân Lạc Phong đi thẳng về phía hậu viện.

Bà thật sự là càng nhìn đứa con dâu này thì càng cảm thấy vừa mắt, hận không thể đem Vân Lạc Phong nâng trong lòng bàn tay. Trong mắt Quân Phượng Linh bây giờ, tất cả mọi thứ trên đời này không còn thứ gì có thể sánh bằng đứa con dâu này của bà.

_____

Vân Lạc Phong vốn tưởng rằng dựa theo tính cách của Lâm Nhược Bạch, khi nghe thấy cô trở về thì sẽ lập tức chạy vọt tới đây. Ai ngờ, sau khi cô thức giấc vào sáng ngày hôm sau, mới nhìn thấy Lâm Nhược Bạch đang ủy ủy khuất khuất mà đứng trước cửa phòng.

"Sư phụ!"

Lâm Nhược Bạch thật sự là thấy ủy khuất, suýt nữa thì òa khóc lên rồi: "Người đã hứa là sẽ không bỏ rơi con nữa rồi mà? Cho dù người có muốn ra ngoài thì cũng phải mang theo con chứ? Con đảm bảo sẽ không kéo chân sau của người đâu mà!"

Nhìn biểu tình đầy vẻ tội nghiệp kia của Lâm Nhược Bạch, Vân Lạc Phong khe khẽ nhướng mi: "Tiểu Bạch, sao con lại đứng ở ngoài cửa thế hả? Đêm qua, ta không phải đã bảo con về tới thì đi gặp ta ngay hay sao?"

"Là Quân bá mẫu nói người ngủ rồi, không cho con tới làm phiền người nghỉ ngơi, cho nên sáng sớm thì con đã tới đây chờ sư phụ thức dậy."

Mẹ?

Vân Lạc Phong hơi giật mình, sau đó lại cười bất đắc dĩ.

Hôm qua đúng thật là cô quá mệt mỏi, Quân Phượng Linh thì vẫn luôn yêu thương cô, cho nên khẳng định là sẽ không để ai tới quấy rầy cô nghỉ ngơi.

"Tiểu Bạch, sư phụ lại sắp ra ngoài, lần này sư phụ quyết định sẽ mang con đi theo!"

Trước kia Tiểu Mạch đã từng nói, huyết mạch của Lâm Nhược Bạch tương đối đặc biệt, một khi bộc phát ra bên ngoài, thì sẽ là một trợ lực không nhỏ đối với Vân Lạc Phong cô.

Cho nên lần này Vân Lạc Phong mới quyết định đưa Lâm Nhược Bạch theo bên người.

Hai mắt Lâm Nhược Bạch tức thì liền phát sáng: "Sư phụ, con lập tức đi thu thập hành trang, sau đó liền đi theo người!"

Dứt lời, Lâm Nhược Bạch liền xoay người, nhảy nhót mà chạy về phòng của mình, nhìn dáng vẻ này của Lâm Nhược Bạch thôi thì đã biết tâm trạng cô đang hưng phấn tới cỡ nào.

Bình luận


M
May Tan
26-03-2023

Hay.........

S
Sang Vo
26-03-2023

Hay wa

Truyện đang đọc

Báo lỗi