QUỶ ĐỀU VAN NÀI CHÚNG TA TÁI HỢP LẠI


Ba năm trước, tại một ngôi nhà ma trong công viên giải trí.
“Em mà nói với anh câu nào nữa thì em là chó!”
“Cần gì một câu! Một chữ thôi! Anh mà nói với em một chữ nào thì anh sẽ là chó!”
“Anh mới là chó đó!
“Chó đừng sủa nữa!”
Hai đại nam nhân đứng trước nhà ma chó đến chó đi rước lấy bao nhiêu ánh nhìn, nhưng Đường Thiếu Không cùng Tống Phi Vũ đang tức điên lên, nên không quan tâm tới ánh mắt của những người khác, thề xong mấy câu rồi bỏ đi không thèm quay lại.
Lần bỏ đi đó, chính là ba năm không gặp.
Bây giờ, tại cửa chính của một công ty khoa học kỹ thuật, có một chiếc xe sang trọng dừng lại.
“Anh ơi! Dậy đi, đến rồi!” Ngụy Đa lung lay thanh niên tóc đen đang ngồi bên cạnh.
“Đừng ồn nữa….” Đường Thiếu Không nhắm hai mắt, lông mày nhíu lại, không kiên nhẫn gạt tay Ngụy Đa ra.

Ngụy Đa tiếp tục lay cậu, “Nhanh lên! Chúng ta đến muộn mất!”
Rốt cuộc Đường Thiếu Không cũng chịu mở mắt ra, vì ngủ không đủ giấc nên mắt có chút đỏ, tràn ngập sát khí.

Môi mỏng xinh đẹp thoáng mở, thật muốn mắng người, nhưng lại im lặng giật giật rồi nhắm mắt tiếp.

Cơ thể thon dài mảnh khảnh duỗi lưng, cuối cùng mới không tình nguyện mà bị Ngụy Đa kéo xuống xe.
Hôm nay là ngày phát hành trò chơi «Ký ức mùa hè» và cũng là ngày diễn ra trò chơi này.
Đường Thiếu Không từ trước đến nay đối với trò chơi không có hứng thú, nếu không phải Ngụy Đa xin cậu đi cùng, thì cậu sẽ không bao giờ tham gia cái trò chơi này.

Nhưng còn chưa bắt đầu trò chơi, Đường Thiếu Không đã hối hận.
Hai ngày này cậu phải soạn luận văn cho một buổi hội nghị đến mệt đầu, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ chứ không muốn làm cái gì khác.

Mắt muốn mở không ra, nhưng còn có điều khiến cậu bực mình hơn, vừa rồi trong đám người hình như cậu thấy một thân ảnh quen thuộc…
“Anh, chỗ này!”
Đường Thiếu Không chưa kịp nhìn kỹ, đã bị Ngụy Đa lôi đi.

Đường Thiếu Không cúi đầu nhìn, thấy có một tờ ghi tên trên đó.
“Cái trò chơi tình yêu này còn phải ký tên nữa sao?” Đường Thiếu Không ngoài miệng hoài nghi hỏi, trong lòng vẫn còn nghĩ đến bóng lưng khi thấy lúc nãy, tiện tay điền tên vào.
“Tình yêu thật khiến cho người ta loạn nhịp.” Ngụy Đa cũng điền tên mình vào.
Đường Thiếu Không nghĩ thấy đúng thật, cậu cũng có một đoạn thời gian nói chuyện yêu đương, nói đến muốn bệnh tim luôn ấy chứ, thật đúng là làm cho người ta thổn thức.
“Những người khác đã vào rồi, chúng ta cũng nhanh đi thôi.”

Có rất nhiều người tham gia trò chơi, đâu đâu cũng là người.

Đường Thiếu Không vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, bị Ngụy Đa lôi kéo đi tùm lum chỗ, sau đó là kiểm tra thân thể, lấy các loại dụng cụ ra, cuối cùng bọn họ được nhân viên công tác đưa vào cabin trò chơi.
« Ký ức mùa hè » là trò chơi 3D kết hợp với công nghệ kỹ thuật mới nhất hiện nay, người chơi khi tiến vào cabin trò chơi thì có thể trải nghiệm vận hành nhập vai.

Đường Thiếu Không bình thường toàn tiếp xúc với mấy tài liệu khai quật ngàn năm trong lòng đất, rất ít khi tiếp cận với sản phẩm công nghệ cao như thế này.

Cậu nghe theo chỉ thị của nhân viên công tác cởi giày ra, thay quần áo đặc chế rồi nằm xuống tiến vào cabin, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.
Cửa khoang chậm rãi đóng lại, trước khi cửa đóng hoàn toàn, khóe mắt Đường Thiếu Không liếc thấy cabin bên cạnh có một cái áo với một đôi giày chơi bóng, cảm thấy đôi giày kia có chút quen mắt…
Cửa khoang đã đóng lại, trước mặt Đường Thiếu Không là một mảnh tăm tối.
Vài giây sau, trước mắt sáng lên, một dòng chữ to “Ký ức mùa hè” xuất hiện, sau đó là một đoạn phim ngắn đang chạy, trong phim xuất hiện cửa hàng, khách sạn, cảnh trò chơi như trong công viên giải trí.
Nhìn thấy công viên giải trí, Đường Thiếu Không nhịn không được nghĩ tới ba năm về trước.
Nhắc mới nhớ, hôm nay vào ba năm trước chính là ngày cậu và Tống Phi Vũ chia tay, cũng trong công viên giải trí.
Trong lòng Đường Thiếu Không không khỏi cười lạnh, nghĩ thầm mình quả nhiên quên mất Tống Phi Vũ không còn một chút nào, nếu không phải trông thấy công viên giải trí, cậu còn lâu mới nhớ tới cái ngày kỷ niệm chia tay này.

Quên hết rồi, một chút cũng không nhớ nổi.
Ngay cả hình dáng Tống Phi Vũ như thế nào cậu cũng quên mất, cậu tin rằng cho dù bây giờ Tống Phi Vũ có đứng trước mặt, cậu cũng sẽ không nhận ra được đó là ai, dù sao những ký ức về người kia cậu đã xóa bỏ đến không còn một mảnh nào nữa...(Có xạo quá hông dạ ]]])
Ngay lúc Đường Thiếu Không đang suy nghĩ lung tung, mở màn trò chơi kết thúc, trước mắt lóe lên tia sáng, Đường Thiếu Không nhận ra mình đã đi tới một không gian khác.
Đó là một quảng trường rộng lớn, Đường Thiếu Không vô thức lùi lại, đụng phải một người.

Cậu vừa quay đầu, người bị đụng kia cũng quay đầu.

Người kia có thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm đẹp đẽ nhíu chặt, chính là….

Tống Phi Vũ.

(ôi gu công thụ của tui: tuấn công mỹ thụ đây rồi haha)
Đường Thiếu Không: “...”
Tống Phi Vũ: “...”
Trò chơi này chó cũng có thể tham gia???
Trong đầu hai người đều hiện lên câu nói này, định mở miệng trào phúng mấy câu, nhưng lại nhớ tới lời thề trước kia, nên đành phải nuốt xuống.
Cơ mà mặc dù không thể mở miệng tranh cãi, thì trừng người cũng không đến mức biến thành chó, hai người đành phải lùi lại mà cầu việc khác là trừng mắt khiêu khích đối phương.
Đường Thiếu Không mặt không biểu tình, Tống Phi Vũ cũng y chang vậy.

Đường Thiếu Không nghĩ thầm ba năm không gặp, con chó này lén lút đi đập mặt xây lại à? Chứ sao lại đẹp trai thế này? Thú cưng làm đẹp hết bao nhiêu tiền vậy?
Trong lòng Đường Thiếu Không dâng lên một trận ghen tuông, xem ra sau khi chia tay với cậu, Tống Phi Vũ có cuộc sống rất dễ chịu nha, không có chút khổ sở nào, được lắm, rất được.
“Wow, đây là đâu vậy?”
Tiếng của Ngụy Đa vang lên, Đường Thiếu Không nhân cơ hội chuyển ánh mắt qua chỗ khác.

Cùng Ngụy Đa xuất hiện còn có một đôi nam nữ khác.

Nam tên là Tấn Hải, là đàn anh học chuyên ngành với Đường Thiếu Không, còn cô gái bên cạnh là bạn của Ngụy Đa.
Lần trước Ngụy Đa mời Đường Thiếu Không cùng đi có nói sẽ mời một cô gái vào chung đội, cô gái đó còn dẫn theo bạn của cô nữa, không ngờ người bạn đó lại là Tống Phi Vũ, không biết quan hệ của hai người là gì.
“Mọi người tới rồi! Hoan nghênh các bạn!”
Ngay lúc này, một thanh âm đánh gãy suy nghĩ của Đường Thiếu Không.

Một người trẻ tuổi đi về phía bọn họ, làn da người này hơi đen, tướng mạo thanh tú, trên mặt mang nụ cười ôn hòa thân thiết.
“Cuối cùng cũng được nghĩ hè, mấy ngày nay mọi người hãy ở nơi này thả lỏng một chút đi.”
Người trẻ tuổi cùng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, Đường Thiếu Không mới biết được người này là NPC, tên Sở Đông.

Sở Đông trong trò chơi nhập vai là người dẫn đường, thân phận là bạn thời đại học của bọn họ.
Hàn huyên vài câu, Sở Đông dẫn bọn họ tìm vị trí ngay chính giữa sân khấu trong quảng trường.

Vừa ngồi xuống, thì có một NPC chủ trì lên đài, bắt đầu mở màn hoạt động của ngày hôm nay.
Sở Đông nghe một hồi, đã hiểu đại khái nội dung của trò chơi.
Bây giờ bọn họ đang ở một cửa hàng lớn, hôm nay vừa vặn là ngày kỷ niệm hai mươi năm thành lập của cửa hàng, vì thế cửa hàng tổ chức một loạt hoạt động chúc mừng, một trong những hoạt động lần này là mời khách hàng tới tham gia trò chơi vượt ải.
Trò chơi vượt ải liên quan tới các khu vực quanh đây, bao gồm trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, khách sạn, công viên giải trí, vì phạm vi lớn, còn phải lấy được mật mã, nên thời gian sẽ là bảy ngày sáu đêm, đây cũng là thời hạn của trò chơi « Ký ức mùa hè »
Nhà của NPC Sở Đông vừa hay ở gần đây, cửa hàng là hồi ức trong tuổi thơ của y.

Bởi vậy khi y được nghĩ hè, biết cửa hàng này có hoạt động ăn mừng nên đã mời năm người bạn thời đại học đến tham gia.
Đường Thiếu Không vừa nghe người chủ trì nói, vừa quan sát xung quanh.
Từ lúc tiến vào trò chơi, Đường Thiếu Không có loại cảm giác kỳ quái nói không ra lời.

Hiện tại cậu quan sát một hồi, rốt cục cũng phát hiện có điều không ổn.
Quá cũ nát, tất cả mọi thứ xung quanh đều cũ kỹ.

Cái băng rôn treo trên sân khấu, đáng lẽ phải là màu đỏ tươi mới lại bị phai màu có chút bạc trắng, còn có vài nếp nhăn, cứ như lấy từ trong kho cũ nát ra treo vậy.
Trừ cái đó ra, trên băng rôn viết là “Kỷ niệm 20 năm Hoan Nhạc Thế Giới”, số “20” dùng vải đỏ mới dán vào, như vậy có thể chứng minh rằng, cái băng rôn này đã dùng rất nhiều năm, chỉ là hàng năm sẽ dán lên mỗi con số khác nhau.

Mà làm cho Đường Thiếu Không cảm thấy kỳ quái hơn chính là….”Hoan Nhạc Thế Giới” bốn chữ này chắc cũng mới dán lên đi.
Cái cửa hàng này mới đổi tên sao?
Được hai mươi năm kỷ niệm thì đổi tên?
Một cái cửa hàng có tài chính, tổ chức một lễ kỷ niệm khoa trương, khắp nơi đều là đồ vật cũ nát, Đường Thiếu Không nghĩ thầm, đừng nói đây là trò chơi tình yêu hồi hộp à nha.
Cậu lại nhìn xung quanh một chút, cảm giác kỳ quái càng thêm mãnh liệt.

Quảng trường bọn họ đang ở chiếm diện tích không nhỏ, chính giữa là sân khấu nhỏ đơn sơ, trừ năm người bọn họ cùng hai tên NPC ra, thì không còn ai khác, toàn bộ cửa hàng trông rất quạnh quẽ buồn tẻ, không có chút dáng vẻ nào của một ngày kỷ niệm vui vẻ cả.
Đường Thiếu Không nhìn bầu trời âm u, có dự cảm không lành.
Người chủ trì nói xong lời dạo đầu, kế tiếp là biểu diễn tiết mục.
Đi lên sân khấu là một nhà ảo thuật NPC, nhà ảo thuật mặc áo đuôi tôm màu đen, đeo một cái mặt nạ che mắt, nhếch miệng cười.

Đường Thiếu Không nhìn thấy nụ cười của tên đó mà khó chịu trong lòng.
Nhà ảo thuật cúi mình vái chào bọn họ, không nói chuyện, trực tiếp bắt đầu biểu diễn luôn.
Tiết mục đầu tiên là lấy một cái chén bình thường, nhà ảo thuật đặt một quả cầu vào cái chén bị chùm lại, rồi chồng mấy cái chén lên nhau, quả bóng ban đầu trên cái chén trước như xuyên tường mà rơi xuống cái chén sau.
Trong suốt qua trình biểu diễn ảo thuật không có màn phối nhạc nào, chỉ có tiếng gió thổi qua quảng trường vắng vẻ, phát ra âm vang vù vù, vô cùng quỷ dị.
Lúc Đường Thiếu Không thấy nhà ảo thuật lấy ra cái chén đã đoán được sẽ diễn ảo thuật gì rồi, màn ảo thuật này cậu đã xem rất nhiều lần, trước kia Tống Phi Vũ hay làm cho cậu xem….

Nghĩ đến người nọ, Đường Thiếu Không nghiêng người liếc về phía Tống Phi Vũ.
Mấy người bọn họ ngồi thành một hàng, Đường Thiếu Không cùng Tống Phi Vũ tự động người ngồi đầu người ngồi cuối, cách xa nhau.

Đường Thiếu Không ngồi bên cạnh Ngụy Đa, mà Tống Phi Vũ thì ngồi bên cạnh cô gái kia.
Vừa rồi cậu hỏi Ngụy Đa, mới biết cô gái kia tên là Tần Hoan, là một tiếp viên hàng không, Tống Phi Vũ cũng học ở trường hàng không.
Ngoại hình của Tần Hoan rất đẹp, là kiểu đại mỹ nhân diễm lệ phong tình, nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, vô cùng nữ tính, là con trai ai mà không thích kiểu con gái như thế này.

Đường Thiếu Không nhìn cô cùng Tống Phi Vũ ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng còn xích lại gần thì thầm này nọ, trong lòng lại không khỏi cười lạnh.
Ban đầu là ai nói cả đời bên nhau? Đồ dối trá.
Đường Thiếu Không nghĩ tới đây thì không còn hứng xem biểu diễn nữa, nhàm chán nhéo má nhìn nhà ảo thuật trên sân khấu.

Nhà ảo thuật đang cầm một chiếc khăn lụa vẫy tới vậy lui, Đường Thiếu Không biết lát nữa đại khái sẽ xuất hiện một con bồ câu hoặc con thỏ, cậu không có chút hứng thú nào, chỉ cảm thấy nụ cười của nhà ảo thuật cứng ngắc đến lạ lùng, không biết đây có phải là lỗi mỹ thuật tạo hình của công ty game hay là cố tình làm ra như vậy.
Đang nghĩ ngợi, nhà ảo thuật kéo cái khăn lụa ra, bên trong khăn lụa biến ra một con bồ câu.
Nhà ảo thuật nâng bộ câu lên rồi thả đi, bồ câu muốn vỗ cánh bay đi, nhưng trong nháy mắt, bồ câu lại nặng nề mà rớt xuống đất, phát ra một tiếng “bịch”
Sự cố vừa xảy ra, tất cả mọi người dưới sân khấu sửng sốt, Đường Thiếu Không nghiêm mặt lại.
Bồ câu sau khi rớt xuống không động đậy gì nữa, như là chết rồi.
Tình huống đột nhiên xuất hiện này, mà nhà ảo thuật cũng không có phản ứng gì, vẫn cười hì hì tiếp tục hưng phấn tung khăn lụa.
Vung một cái, lại là một con bồ câu.

Thả đi, bồ câu lại rơi xuống đất.
Lại vung một cái, lại là một con bồ câu.
Lại thả đi, bồ câu vẫn rơi xuống đất.
Không bao lâu dưới chân nhà ảo thuật có mấy con bồ câu chết nằm đó, tất cả mọi người nhìn đến ngây người, Tần Hoan thậm chí còn phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ.
“Trò chơi tình yêu thời nay đều kì cục như vầy sao?” Đường Thiếu Không nhẹ giọng hỏi.
“Không biết nữa, chắc là đang thịnh hành kiểu trò chơi như thế này, nói không chừng lát nữa bồ câu còn sẽ khiêu vũ…” Ngụy Đa cũng không hiểu ra sao, “Mà phía sau mặt nạ của nhà ảo thuật bình thường rất đẹp trai, có thể công lược….”
Kết thúc màn trình diễn bồ câu, nhà ảo thuật cũng không quan tâm tới mấy con bồ câu nằm trên mặt đất, vẫn duy trì nụ cười dữ tợn đó, thật không có cái gì gọi là đẹp trai nổi.

Lúc này sau hậu trường lại xuất hiện một người trợ thủ NPC, trợ thủ NPC đẩy một cái rương lớn ra.
Vừa nhìn thấy cái rương Đường Thiếu Không đã liên tưởng đến ảo thuật xuyên người bằng kiếm, quả nhiên sau khi đẩy cai rương ra, trợ thủ liền đi vào trong rương.
Nhà ảo thuật tiến lên lấy xích sắt quấn tầng tầng khóa cái rương lại, tiếp theo rút thanh kiếm ra.

Đường Thiếu Không nhìn thanh kiếm kia, trong lòng có dự cảm không tốt.
Đột nhiên, nhà ảo thuật không một tiếng động đâm vào trong cái rương.
“A — “
Trong rương truyền đến một tiếng hét thảm thiết, Tần Hoan dưới sân khấu la lên, những người còn lại cũng hít vào một hơi.
Nhà ảo thuật rút kiếm ra, máu tươi theo đó trượt xuống, có thể nhìn ra vừa rồi không phải là diễn trò, mà là đâm người thật.

Cái màn kịch này còn chưa kết thúc, nhà ảo thuật lại tiếp tục đâm vào.
“A — “
Lại một nhát.
“A — “
Giữa tiếng kêu gào thê thảm còn có âm thanh lưỡi dao đâm vào da thịt, trợ lý trong rương giãy dụa kịch liệt muốn thoát ra, nhưng cái rương đã bị khóa lại chặt chẽ.

Không bao lâu sau, động tĩnh trong rương càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là chỉ còn vài tiếng nghẹt thở hấp hối, rồi chìm vào yên tĩnh.
Tần Hoan ở dưới sân khấu che mắt lại, Đường Thiếu Không mở to hai mắt, tay có chút run rẩy.
Nhà ảo thuật từ đầu tới đuôi không rên một tiếng, nửa gương mặt lộ ra dưới cái mặt nạ vẫn duy trì nụ cười.

Lúc hắn buông kiếm ra trong rương đã không còn động tĩnh, gỡ xích sắt quấn quanh cái rương, mở ra.
Đáng ra đây chỉ là ảo thuật, sau khi hắn mở cái rương ra thì trợ thủ hoàn hảo vô khuyết sẽ quay về phía người xem nở nụ cười, nhưng khi cái rương mở ra, trong rương lại là một bộ thi thể nát bươm dính đầy máu tươi.
Nhà ảo thuật tiến lên nắm đầu trợ thủ lên, trên mặt trợ thủ đã chết là vẻ mặt dữ tợn mà sợ hãi, cái miệng mở lớn như đang cười.
Nhà ảo thuật cười hì hì khom người chào tất cả mọi người dưới sân khấu, tiết mục trình diễn kết thúc.
Đường Thiếu Không thấy thế sắc mặt trắng bệch, lúc này bên cạnh lại truyền đến một trận vỗ tay nhiệt liệt.
Quay đầu nhìn lại, là NPC Sở Đông vẻ mặt thỏa mãn vỗ tay, giống như cái trò ảo thuật này rất đặc sắc.
...!Đây rốt cuộc là trò chơi gì?Tác giả có lời muốn nói:
Đây là một áng văn tình yêu gương vỡ lại lành nhẹ nhàng thoải mái ~~~ hoan nghênh mọi người ~~~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi