QUỶ ĐỀU VAN NÀI CHÚNG TA TÁI HỢP LẠI


Khoảng chừng nửa giờ sau, đám người nghỉ ngơi đủ rồi, đứng dậy đi làm nhiệm vụ tiếp theo.
Thể chất Đường Thiếu Không không tốt, sức chịu đựng thực ra vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại, đi trên đường có chút th.ở dốc.

Nhưng cậu không than phiền, chỉ yên lặng đi theo.
Sáu người bọn họ chia thành ba nhóm, Đường Thiếu Không Tấn Hải, Tần Hoan một nhóm, Ngụy Đa, Sở Đông một nhóm, Tống Phi Vũ lạc đàn sau cùng.
Ban nãy hai người phá vỡ lời thề mà nói chuyện với nhau, hiện tại có thể tranh qua cãi lại, nhưng thái độ vừa rồi của Tống Phi Vũ làm cho Đường Thiếu Không tự động cách xa hắn.
Đường Thiếu Không không thèm nhìn hắn, coi như không quen biết hắn, nghĩ thầm như vậy cho vừa lòng hắn.
“Mệt quá hà, tôi không đi nổi nữa.”
Tần Hoan đi không được bao lâu, càng đi càng chậm, nũng nịu kéo kéo vạt áo Tấn Hải.
Tấn Hải dừng bước lại, “Mệt sao?”
Tần Hoan gật đầu, ra vẻ đáng yêu.

Chứ thật ra sắc mặt của cô so với Đường Thiếu Không tốt hơn nhiều, hồng nhuận xinh xắn, không như Đường Thiếu Không khuôn mặt tái nhợt.

Nhưng nghe cô nói như vậy, Tấn Hải cũng không hoài nghi.
“Vậy cô nghỉ ngơi một lát đi.”
“Sẽ bị tụt lại phía sau mất….”
“Vậy cô đi chậm lại.”
“Nhưng tôi đi không nổi nữa.”
Tấn Hải khó hiểu, Đường Thiếu Không bên kia thấy vậy, rốt cục nhìn không được, nói ra: “Đàn anh, anh cõng Tần Hoan đi đi.”
Tấn Hải nhất thời không biết làm sao, nhưng nhìn đôi mắt vô tội chớp chớp của Tần Hoan, chỉ đành gật gật đầu, không được tự nhiên cõng Tần Hoan lên.

Tần Hoan được người ta cõng thì không ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ghé vào trên lưng Tấn Hải, vẻ mặt vui sướng.
“Hai người có quen biết nhau trước đó sao?” Đường Thiếu Không hỏi.
Tấn Hải gật đầu.

“Thật không nhìn ra nha.”
Tấn Hải trầm mặc, Tần Hoan lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đường Thiếu Không thấy cảnh này, trong lòng ngầm buồn cười.
Chắc chỉ mình Tấn Hải là nhìn không ra Tần Hoan thích anh.

Nói tới thì Tấn Hải không nhận ra cũng bình thường, ngày thường Tấn Hải nhìn như nghiêm túc, nhưng tiếp xúc lâu mới biết vị đàn anh này rất ngốc, còn ít nói, chỉ lo nghiên cứu tìm tòi, tới lúc phát biểu luận văn thì như biến thành người khác.
Biết được quan hệ của hai người, Đường Thiếu Không nhìn Tần Hoan thấy thuận mắt hơn hẳn, hơn nữa còn có chút đáng thương, lại đi thích một người ngốc như vậy.
Ở một nơi Tấn Hải không nhìn thấy, Đường Thiếu Không cười cười với Tần Hoan, Tần Hoan cũng nháy mắt mấy cái với cậu, hai người kỳ diệu đạt thành một loại nhận thức chung.
“Đàn anh, sau này nếu chị Hoan không đi được nữa thì anh phải chú ý một chút nha.”
Tấn Hải cẩn thận gật đầu, Tần Hoan cho Đường Thiếu Không một ánh mắt tán thưởng.
“Lúc làm nhiệm vụ cũng phải chú ý nhiều một chút, dù sao anh cũng không sợ mà, đúng không?”
“...!Không sợ.” Tấn Hải chợt mở miệng.
Đường Thiếu Không không chú ý tới cậu càng nói càng lạc đề, lại nói: “Có điều em đúng là nhìn không ra anh có thể đánh nhau, em còn tưởng cơ bắp của anh chỉ để chưng thôi đó.”
Tấn Hải lại trầm mặc: “…”
Đường Thiếu Không: “?”
Tần Hoan lại nháy mắt mấy cái, để cậu lướt qua cái đề tài này đi.
Ba người sau lưng, Ngụy Đa đang giải thích chuyện vừa rồi cho Sở Đông biết.
Sở Đông nghe thấy người giả có thể chuyển động, lộ ra vẻ mặt không dám tin, nói chuyện này sao có thể.
Những người khác nghe thấy giọng của y, trong lòng đều nói mi cứ ở đó mà giả ngây đi, NPC thời nay thật không trung thực chút nào.

Chỉ có Ngụy Đa là tin, nói y lát nữa phải theo sát họ, đừng để tụt lại phía sau.
Nhiệm vụ thứ hai là mua giày, còn chưa tới được cửa hàng chỉ định, mọi người đã lo suy đoán nhiệm vụ này sẽ như thế nào.

(ko biết tg có lộn ko đáng lẽ phải là nv thứ 3 mới đúng chứ nhỉ)
Đường Thiếu Không nói: “Nhiệm vụ ngày đầu tiên là để cho chúng ta quen thuộc với cách thức của trò chơi, hình thức sẽ không quá kinh dị.”

Ngụy Đa: “Sẽ còn gặp người giả nữa sao?”
Đường Thiếu Không lại nói: “Chắc sẽ còn, nhưng chỉ cần chúng ta thuận lợi tính tiền thì sẽ không có vấn đề.”
“Nói thì hay lắm.” Tống Phi Vũ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên chọt vô một câu, “Chứ không phải nhờ tôi cứu cậu đó sao.”
(*): tùy theo ngữ cảnh xa cách gần gũi thì cách xưng hô sẽ thay đổi theo nha.
Đường Thiếu Không: “Điện thoại của chúng ta đã hết pin, trước tiên cần phải nghĩ cánh nạp đầy pin, nếu không chút nữa không thể tính tiền, với lại khi cúp điện cũng khó ứng phó.”
Không thấy đáp lại Tống Phi Vũ ngẩng đầu nhìn Đường Thiếu Không, nhưng Đường Thiếu Không không thèm để ý đến hắn, cũng không thèm phản kích lại hắn, chỉ lo hỏi Sở Đông có chỗ nào bán cục sạc pin hay không.
Sở Đông chưa kịp trả lời, Tống Phi Vũ đã nói: “Hồi nãy có một chỗ bán điện thoại di động, cậu không thấy sao? Mù hả?”
Những người khác nhìn Tống Phi Vũ một chút, chỉ có Đường Thiếu Không như không nghe không thấy, lại hỏi Sở Đông lần nữa: “Chỗ nào bán sạc điện thoại?”
Sở Đông: “...Phía trước có một khúc cua, đi vào đường đó có cửa hàng bán điện thoại di động.”
Thiết lập trò chơi không cho phép Sở Đông nói thẳng vị trí của hàng cho người chơi, để người chơi tự mình tìm.

Với lại thiết lập cũng không nói cho y biết khi có một người chơi đã chỉ ra vị trí cửa hàng, mà một người chơi khác còn giả điếc thì nên làm thế nào.
Mọi người đi tới cửa hàng điện thoại, Tần Hoan không thể để Tấn Hải cõng mình nữa, nói với Đường Thiếu Không: “Phi Vũ cậu ấy không biết mình sai, bình thường cậu ấy không có như vậy đâu, Thiếu Không em đừng để trong lòng nha, để chị đi nói với cậu ấy.” Nói xong không đợi Đường Thiếu Không đáp lại liền chạy đi.
Nhóm cuối cùng, Tần Hoan lôi kéo Tống Phi Vũ.
“Phi Vũ.”
Tống Phi Vũ nghiêm mặt, không để ý tới cô đi thẳng về phía trước.
“Tống Phi Vũ!”
Tống Phi Vũ dừng bước, không tình nguyện quay đầu, “Cái gì?”
“Cậu hôm nay bị sao thế? Nói chuyện sao xéo sắt quá vậy.”
“Tôi bình thường đều như vậy.”
“Cậu cứ luôn nhằm vào Đường Thiếu Không, đừng tưởng chị không biết.”
“Tôi không có.”
Tần Hoan nhìn Tống Phi Vũ không muốn nói chuyện, thực sự đau đầu, lo lắng có phải Tống Phi Vũ xảy ra chuyện gì hay không.

Tống Phi Vũ bề ngoài nhìn thì mạnh mẽ, nhưng Tần Hoan vẫn còn nhớ kỹ vào cái buổi tối ba năm trước.
Vào một hôm trong lúc vô tình cô đi vào một nơi hẻo lánh trong trường học, bắt gặp Tống Phi Vũ khóc đến thở không nổi.

Khi đó cô chưa biết Tống Phi Vũ, ban đầu định làm như không thấy, nhưng Tống Phi Vũ thực sự khóc đến nghẹt thở, đau khổ, cô nhịn không được đi tới hỏi han.
Sau đó cô liền nhìn thấy một người con trai anh tuấn cao lớn khóc như đứa trẻ, nói mình cùng người yêu chia tay.
Nói hắn nghĩ rằng bọn họ sẽ bên nhau cả đời, không bao giờ tách ra.
Đó là lần yêu đuối duy nhất trong đời Tống Phi Vũ, sau này Tần Hoan chưa bao giờ thấy hắn khóc nữa, nhưng vẫn biết hắn sẽ có một mặt yếu ớt như vậy
Tần Hoan đoán hôm nay hắn khác thường như thế, chắc là do Ngụy Đa nhắc tới người yêu cũ của hắn.

Mặc dù cô không biết tại sao lại chia tay, nhưng vẫn có thể đoán, nói không chừng dáng dấp Đường Thiếu Không giống với người yêu cũ của hắn, như vậy mới chạm đến thương tổn trong lòng Tống Phi Vũ.
“Đã qua rồi thì cho qua đi.” Tần Hoan an ủi vỗ vỗ lưng Tống Phi Vũ, “Chờ khi nào trò chơi kết thúc, chị đây sẽ giới thiệu bạn gái cậu, có được hay không? Ngoan.”
Tống Phi Vũ không đáp lại, chỉ nhìn Đường Thiếu Không cách đó không xa.

Lúc này Đường Thiếu Không vừa đi, vừa cúi đầu nghiên cứu nhiệm vụ trong sổ tay, đi chưa được mấy bước thì đụng phải cây cột.

Cậu tức giận trừng cây cột một cái, làm như cây cột đụng cậu không bằng, thở phì phò rồi tiếp tục nghiên cứu sổ tay.
Đồ đần.
Lúc Tống Phi Vũ đi qua cây cột, đạp cây cột một phát.
Cây cột: … …
Ở đấy chỉ có duy nhất cửa hàng điện thoại là mở cửa, xem ra khâu sạc pin điện thoại rất cần thiết trong trò chơi.
Trong tiệm điện thoại không có người giả, chỉ có một nữ nhân viên cửa hàng mặt không thay đổi, dáng dấp nhìn không khác gì nhân viên cửa hàng trong tiệm quần áo, chắc đúc cùng một khuôn ra.
Mọi người đều tự lấy cho mình cục sạc pin, Đường Thiếu Không nhắc nhớ lấy phích cắm nữa, nếu không sẽ không sạc được pin.
Đến khi tính tiền, bọn họ mới phát hiện mới phát hiện vấn đề lớn.
Bọn họ phải trả tiền mới mua được cục sạc, nhưng điện thoại hết pin không thể chuyển tiền? Mà trò chơi cũng không cung cấp cho họ tiền mặt.
Ngụy Đa kê.u rên: “Làm sao đây? Cửa ải thứ hai còn chưa qua chẳng lẽ bị kẹt ở đây luôn sao?”
Tần Hoan cũng sầu: “Hay là kêu nhân viên cửa hàng cho chúng ta sạc pin trước rồi tính tiền sau được không?”
Tuy nhiên bọn họ không dám nói quá nhiều với nhân viên cửa hàng, thậm chí không dám tự tiện phá hủy vật phẩm, sợ không cẩn thận sẽ có chuyện xảy ra.
Đường Thiếu Không đảo mắt quanh cửa tiệm, nghĩ thầm trò chơi này không có khả năng dễ dàng để người chơi bị mắc kẹt tại đây, nhất định họ đã sơ sót bỏ qua điều gì đó, cậu quan sát xong, cuối cùng hai mắt tỏa sáng, nảy ra một ý.
Đường Thiếu Không đi tới phía trước, đập vào vai Sở Đông.

Cùng lúc đó một cái tay khác cũng đặt trên vai Sở Đông, chính là Tống Phi Vũ.
Hai người trăm miệng một lời: “Cậu mời khách đi.”
Ngụy Đa kinh ngạc tán thán: “Wow, các anh ăn ý quá đi!”
Tống Phi Vũ ngẩng đầu khiêu khích nhìn Đường Thiếu Không, nhưng Đường Thiếu Không không nhìn hắn, quay qua mọi người nói: “Sở Đông vừa rồi đâu có mở đèn pin, điện thoại nhất định còn pin, cho nên Sở Đông mời khách.

Sở Đông, được chứ?”
Sở Đông: “….Được.”
Cái này không giống với thiết lập trò chơi, bọn họ ban đầu là muốn người chơi có thể tự giác chú ý về vấn đề pin sạc, cân bằng làm sao để tiết kiệm pin.

Với lại coi như thật sự hết pin, cũng phải kích phát quá trình kinh dị trong cửa hàng điện thoại mới đúng, không ngờ mấy người này không những không tuân theo quy tắc, còn muốn NPC mời khách nữa chứ.
Đương nhiên chuyện này không phải là không được, với lại Sở Đông cảm giác lực tay của Tống Phi Vũ càng ngày càng lớn, như muốn bóp nát y ra, nên chỉ có thể kìm nén mà trả tiền.
“Quá tốt rồi, tiếp theo chỉ còn một cửa ải nữa thôi.”
Mọi người được trả tiền giùm, tâm tình liền tốt lên, đi tới cửa ải tiếp theo.

Ngụy Đa nói: “Đợi đến khi mua giày xong là có thể về ngủ rồi, Sở Đông, lát nữa chúng ta ngủ ở đâu?”
Sở Đông nói: “Trong nhiệm vụ đã sắp xếp khách sạn, đặt cho chúng ta ba phòng.

Khách sạn nằm ngay trung tâm mua sắm, rất xa hoa, mọi người chắc chắn sẽ thích.”
Ngụy Đa nghe thấy được ở khách sạn sang trọng, cả người nhảy cẫng lên, bước chân nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Đường Thiếu Không nghe thấy có ba phòng, trong lòng có dự cảm bất tường, vội vàng kéo Ngụy Đa, nói ra: “Còn chưa qua cửa ải cuối cùng đâu, cao hứng cái gì chứ.”
Ngụy Đa cười nói: “Cửa hàng bán giày thì có nhiêu người giả đâu? Chắc chắn sẽ nhanh chóng tính tiền thôi, yên tâm đi.”
Một phút sau, Ngụy Đa không cười được nữa.
Cửa hàng bán giày này đúng là không có bao nhiêu người giả, nhưng mà cửa hàng được chỉ định trong trò chơi là cửa hàng thể thao.

Cửa hàng thể thao thì tất nhiên là chuyên về sản phẩm thể dục, thể hình, rèn luyện, cho nên người giả bày trong cửa hàng này cao hơn hai mét, cơ bắp cường tráng, nhìn giống như đại BOSS.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Đường Thiếu Không cùng Ngụy Đa tự giác vây quanh Tấn Hải một mét chín bên cạnh, Tấn Hải mặc dù không cao bằng người giả, nhưng lại là người cao lớn cường tráng nhất trong nhóm.
Bên Tống Phi Vũ thì không có một ai sáp lại liền dâng một ngọn lửa vô danh, thật muốn đem tên đại BOSS giả kia đá bay..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi