QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Edit: Hanna

 
Dọc theo đường mòn lát đá cuội, xuyên qua vườn hoa, đi đến bên cạnh hồ sen có một đình nghỉ ngơi hóng gió, Hoắc Viễn Hành đứng trong đình, trong tay cầm một nắm thức ăn cho cá, thong thả cho cá ăn. Những con cá cảnh đó đều do Ninh Như Ngọc sai hạ nhân mua tới trước khi dọn vào nhà mới, có con màu trắng hoa văn màu đen, có màu đỏ, màu vàng, vui vẻ bơi lội trong hồ sen, trước sau quay cuồng tranh đoạt thức ăn.
 
“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc chậm rãi bước qua đó, bước lên trên bậc thang, cười khẽ gọi tên Hoắc Viễn Hành. 

 
Hoắc Viễn Hành quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Như Ngọc tới gần, khuôn mặt vô cảm lập tức lộ ra biểu tình dịu dàng nhu hòa, ngay cả mặt nạ bạc trên má trái dưới ánh nắng chan hòa đều có vẻ ấm áp hơn rất nhiều, giơ tay bảo Ninh Như Ngọc đi đến bên cạnh chàng: “Đình Đình, lại đây.”
 
Ninh Như Ngọc đi ra phía trước theo lời chàng nói, vươn tay ra trước mặt chàng, Hoắc Viễn Hành chia một nửa thức ăn cho cá đang cầm trong tay cho nàng, hai người đứng sóng vai nhau ở phía trước lan can màu đỏ cùng nhau cho cá ăn. Những con cá cảnh lớn nhỏ không đồng nhất, màu  sắc khác nhau nhanh chóng bơi lên khỏi mặt nước, cướp được thức ăn lại vội vàng lặn xuống, chỉ còn lại một vòng lại một vòng gợn sóng lan tràn trên mặt nước.
 
“Canh cá mà nàng sai Bích Hà đưa tới ngày hôm qua uống rất ngon.” Hoắc Viễn Hành rắc xong chút thức ăn cho cá cuối cùng, quay đầu nhìn về phía Ninh Như Ngọc, dịu dàng nói: “Hai ngày nay nàng vất vả rồi.”
 
“Chàng thích là tốt rồi, ngày mai làm canh gà cho chàng uống nhé?” Ninh Như Ngọc mỉm cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên má, vô cùng đáng yêu.
 
Đã mấy ngày nay Ninh Như Ngọc làm các loại canh uống bổ dưỡng cho Hoắc Viễn Hành, sai Bích Hà đưa tới phủ Vũ An Hầu, hai ngày nay có nàng quan tâm chăm sóc, khí sắc của Hoăc Viễn Hành nhìn đã tốt hơn nhiều, Trần ma ma cũng hết lòng khen ngợi Ninh Như Ngọc.
 
“Ngày mai không cần nữa.” Hoắc Viễn Hành nói.
 
“Vì sao?” Ninh Như Ngọc kinh ngạc hỏi lại.

 

Hoắc Viễn Hành ôn nhu nhìn Ninh Như Ngọc, đôi mắt đen nhánh như mực phản chiếu hình bóng của Ninh như Ngọc, tràn ngập tình cảm sâu đậm thâm tình không ẩn giấu: “Ngày mai ta có việc bận.”
 
“À.” Ninh Như Ngọc lên tiếng trả lời, hình như có chút thất vọng.
 
Cá cảnh trong hồ sen quay cuồng bơi lội, tung lên bọt nước, ánh mắt Ninh Như Ngọc dừng lại trên những con cá trong hồ sen, ném vào hồ sen tất cả nắm thức ăn cho cá trong tay, một đàn cá cảnh nháo nhào tranh giành thức ăn, trông rất vui mắt.
 
Khóe miệng Hoắc Viễn Hành cong lên một nụ cười nhẹ, đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc, làn da của Ninh Như Ngọc non mềm mịn màng giống như lòng trắng trứng gà vừa mới lột vỏ, khiến người yêu thích không thể buông tay.
 
“Ngày mai ta có việc quan trọng cần xử lý, sau khi làm xong sẽ lại tới thăm nàng.” Hoắc Viễn Hành ho nhẹ một tiếng, giọng nói vẫn còn khàn khàn.
 
Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Được, chàng cứ bận việc của chàng đi, không cần lo lắng cho ta.”
 
Gió nhẹ thổi qua từ trên mặt hồ, mang đến cảm giác mát mẻ, tạm thời giảm bớt cái nóng khô hanh khó chịu.
 
“Ngày mai nàng nhất định phải ở nhà chờ ta.” Hoắc Viễn Hành nhấn mạnh lại một lần nữa với Ninh Như Ngọc, cũng không biết có phải do nóng hay không, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
 
Ninh Như Ngọc nhoẻn miệng cười với chàng, má lúm đồng tiền trên má càng sâu hơn, mặt mày lộ ra ý cười: “Biết rồi, chàng cứ bận việc đi, ta ở nhà hầm canh chờ chàng, cứ như vậy đi.”
 

“Ừ.” Hoắc Viễn Hành nhìn thấy mấy sợi tóc của Ninh Như Ngọc bị gió nhẹ thổi loạn, nâng tay lên vén sợi tóc vương trên má nàng ra sau tai, Ninh Như Ngọc giương mắt nhìn chàng, thấy được tình ý dào dạt trong đôi mắt chàng.
 
Thời tiết trưa mùa hè khô nóng, nhiệt độ không khí càng ngày càng cao, ánh nắng chói chang như thiêu như đốt chiếu xuống mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên trên mặt nước hồ sen, nhưng cảm tình giữa hai người còn nóng bỏng hơn nhiều so với ánh mặt trời, dường như muốn đốt cháy tất cả.
 
Hai người đứng nói chuyện ở đình nghỉ mát trong chốc lát, sau đó Hoắc Viễn Hành có việc phải đi trước, Ninh Như Ngọc tiễn chàng một đường ra tận ngoài cổng, nhìn thấy chàng lên ngựa rời đi mới trở về.
 
Hôm nay khách khứa tới phủ rất nhiều, Ninh Như Ngọc quay lại giúp Từ thị tiếp đón khách nhân, gánh hát đang hát tuồng trong sân vô cùng náo nhiệt, mãi cho tới chạng vạng quan khách mới rời đi toàn bộ.
 
Mệt nhọc suốt một ngày, sau khi sắp xếp xong mọi việc lớn nhỏ trong phủ, Từ thị bảo Ninh Như Ngọc về sớm nghỉ ngơi. Ninh Như Ngọc cũng khuyên Từ thị và Ninh Khánh An nên nghỉ ngơi sớm, còn việc gì thì ngày mai lại xử lý tiếp. Từ thị cười đồng ý. Ninh Như Ngọc mới cáo lui đi về phòng mình.
 
Tòa nhà mới, phòng mới, Ninh Như Ngọc đứng ở trong sân, đánh giá sân viện mới của mình, bảng tên trên cửa là nàng viết, vẫn lấy tên Y Lan Viện như cũ.
 
Hồng Châu đi đến bẩm báo: “Tứ tiểu thư, đã chuẩn bị xong nước ấm.”
 
“Ta biết rồi.” Ninh Như Ngọc thu hồi tầm mắt, cất bước đi tới phòng tắm.
 
Vào tắm phòng, hơi nóng mờ mịt, Ninh Như Ngọc cởi váy áo, mái tóc dài đen nhánh được xõa tung xuống, dán lên tấm lưng trần trơn bóng oánh nhuận, màu đen của tóc đối lập với làn da trắng nõn mịn màng của Ninh Như Ngọc trông cực kì bắt mắt, hai cái bánh bao trắng mềm no đủ trước ngực phập phồng, cặp mông tròn trịa đĩnh kiều, ngực nở eo thon tạo thành đường cong mê người, bên dưới là hai chân thon dài thẳng tắp, nhiều một phân thành béo, thiếu một phân thành gầy, như bây giờ lại là gãi đúng chỗ ngứa, hoàn mỹ không tì vết, không thể tìm thấy dù chỉ một chỗ thiếu hụt, hoàn mỹ tới cực hạn.
 
Ninh Như Ngọc nhấc chân bước vào chậu tắm, Hồng Châu tiến lên hỗ trợ, lấy xà bông thơm chế từ hoa hồng xoa đều lên trên người Ninh Như Ngọc, hai tay nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng trần của nàng, xúc cảm mịn màng trơn trượt như đang xoa lên một khối ngọc tốt nhất trên đời.

 
“Thật là thoải mái.” Ninh Như Ngọc nhắm mắt dựa vào thành chậu, thở ra một hơi thỏa mãn.
 
Sau khi ngâm mình trong nước ấm, tẩy đi mệt mỏi suốt một ngày dài, Ninh Như ngọc đứng lên từ chậu tắm, bọt nước chảy dọc xuống từ bộ ngực cao ngất đầy đặn của nàng, cuối cùng rơi xuống tan vào nước tắm trong chậu.
 
Hồng Châu lấy khăn khô tới lau khô người cho Ninh Như Ngọc, nàng thay váy áo sạch sẽ đi ra ngoài. Ninh Như Ngọc lấy một quyển thoại bản từ trên giá sách, ngồi lật xem bên cửa sổ, Hồng Châu và Bích Hà cầm khăn vải lau khô tóc cho nàng. Sau khi Ninh Như Ngọc lật xem được vài tờ, Hồng Châu và Bích Hà đã làm xong được một nửa.
 
Ninh Như Ngọc xua tay, bảo các nàng dừng tay lại, nói với Bích Hà: “Ta hơi khát nước, có nước ô mai không?”
 
“Có ạ, vẫn luôn được ướp lạnh, nô tỳ đi lấy cho người.” Bích Hà buông khăn vải trong tay xuống, đi ra ngoài lấy nước ô mai cho Ninh Như Ngọc.
 
Chỉ sau chốc lát, Bích Hà bưng nước ô mai tiến vào, đặt vào trong tay Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc uống một ngụm nước ô mai mát lạnh, lại đọc vài trang sách, Bích Hà lên tiếng nhắc nhở thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi.
 
Ninh Như Ngọc đặt sách xuống, đứng lên đi vào trong khuê phòng nghỉ ngơi, Bích Hà chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ phòng khi nàng muốn dậy ban đêm, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ ở gian ngoài, tứ tiểu thư có việc gì cần sai bảo thì gọi nô tỳ nhé.”
 
“Ừ, ngươi đi đi.” Ninh Như Ngọc xua tay cho Bích Hà rời đi.
 
Ban ngày mệt mỏi, Ninh Như Ngọc vừa nằm xuống giường đã nhắm mắt ngủ say. Một đêm không mộng mị, ngủ một mạch tới hừng đông.
 
Buổi sáng hôm sau, mấy người Bích Hà, Hồng Châu đang trang điểm cho Ninh Như Ngọc thì có hạ nhân tới bẩm báo: “Vũ An Hầu tới, mang theo rất nhiều người nâng 64 hòm sính lễ tới đây, còn có chim nhạn.”
 
Ninh Như Ngọc bị điều này làm cho sửng sốt, trái tim đập nhanh thình thịch không ngừng trong lồng ngực, giống như có con nai con chạy loạn, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
 

“Ngươi nói Vũ An Hầu mang theo người tới đưa sính lễ, còn đưa tới cả chim nhạn?” Ninh Như Ngọc không thể tin được những gì nàng vừa nghe thấy, bởi vì hôm qua, khi Hoắc Viễn Hành gặp nàng thì không hề đề cập tới một câu nào, một chút tiếng gió cũng không tiết lộ cho nàng biết, chỉ nói chàng có việc bận, chờ chàng làm xong việc sẽ tới thăm nàng, bảo nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ chàng, lúc ấy nàng còn tưởng rằng chàng thật sự có việc quan trọng cần làm, hóa ra việc quan trọng của chàng chính là chuyện này, đưa sính lễ tới nhà nàng.
 
Lúc này Ninh Như Ngọc vừa vui vẻ vừa kích động, đứng bật dậy từ trên ghế, bước nhanh ra ngoài theo bản năng, nàng muốn gặp Hoắc Viễn Hành ngay lập tức, nhưng khi nàng đi tới cửa, bỗng nhiên bình tĩnh lại, đứng bất động ở cửa.
 
Bây giờ nàng hoang mang rối loạn chạy đi gặp chàng, liệu có phải trông nàng quá mức vội vàng rồi không? Cảm giác dường như bản thân nàng đang hận không thể gả cho chàng ngay lập tức! Không tốt không tốt, như vậy không tốt, cô nương gia nên rụt rè một chút mới đúng. Mặc dù hôn sự giữa nàng và Hoắc Viễn Hành là việc ván đã đóng thuyền, nhưng nàng cũng không thể tỏ ra quá vội vàng, tránh việc khiến người khác chê cười. Trong đầu Ninh Như Ngọc đang có một loạt ý nghĩ lung tung rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn nàng đứng do dự trước cửa, ngẫm nghĩ thật kĩ xem rốt cuộc có nên đi gặp Hoắc Viễn Hành hay không.
 
Bích Hà thấy Ninh Như Ngọc trầm tư đứng bất động ở cửa, một lát thì nhíu mày, dường như nghĩ tới việc gì rất khó khăn, một lát lại lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ, hình như nghĩ tới việc gì rất vui. Dáng vẻ đặc biệt đắn đo do dự. 
 
“Tứ tiểu thư.” Bích Hà nhẹ giọng gọi nàng một tiếng: “Chúng ta còn muốn đi tiền viện gặp Hầu Gia không?”
 
Bích Hà không nhắc nhở còn tốt, vừa nhắc tới lại khiến Ninh Như Ngọc đỏ bừng mặt, khi bình tĩnh lại, nàng mới ý thức được, vừa rồi mình có bao nhiêu kích động vội vàng muốn nhìn thấy Hoắc Viễn Hành.
 
Ninh Như Ngọc ho khan một tiếng, phất ống tay áo, xoay người đi về, nghiêm túc nói: “Ta bỗng nhiên nhớ tới còn một số chuyện chưa làm, trước làm cho xong đã.”
 
Trong khi Ninh Như Ngọc xấu hổ không dám đi gặp Hoắc Viễn Hành thì Hoắc Viễn Hành ở trong tiền viện đã đặt danh sách sính lễ vào trong tay Ninh Khánh An, hơn nữa còn đi theo Ninh Khánh An vào thư phòng nói chuyện. Ninh Khánh An yêu thương đau lòng Ninh Như Ngọc, không muốn gả nàng đi sớm như vậy, tất nhiên không tránh được phải nghiêm khắc trách cứ Hoắc Viễn Hành một phen, sau khi hai người ngươi tới ta đi, quan sát đánh giá hồi lâu, cuối cùng Hoắc Viễn Hành dùng tâm ý chân thành nhiệt tình của mình mà thành công đả động được Ninh Khánh An.
 
“Được rồi, ngày thành thân được định vào tháng bảy năm sau đi.” Trải qua một phen khảo nghiệm, cuối cùng Ninh Khánh An đồng ý làm theo đề nghị của Hoắc Viễn Hành, còn ngày cụ thể sẽ phụ thuộc vào Ninh Như Ngọc.
 
Sau khi ngày thành thân được định ra, Hoắc Viễn Hành chắp tay thi lễ thật sâu để cảm tạ Ninh Như An. Ninh Khánh An xua xua tay, trong lòng rất là vừa lòng với Hoắc Viễn Hành, chẳng qua trên mặt vẫn lộ ra biểu cảm như người bị đoạt mất thứ yêu thích nhất.
 
“Được, ta nhận tâm ý của ngươi, ngươi đi thăm Đình Đình đi, hai người nên nói chuyện với nhau.” Ninh Khánh An nói.
 
“Tiểu tế hiểu rồi.” Hoắc Viễn Hành lại hành lễ với Ninh Khánh An một lần nữa, vẻ mặt trấn định, không hề luống cuống vội vàng, chậm rãi ra khỏi thư phòng, mãi tới khi ra tới hành lang bên ngoài, mới rũ bỏ vẻ trấn định tự nhiên vừa rồi, bước nhanh chân đi tới Y Lan Viện của Ninh Như Ngọc, thân ảnh chợt lóe lên, tất cả đều lộ rõ việc chàng đang cực kì vội vàng, dường như chỉ sợ đến chậm dù là một khắc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi