QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Lời còn chưa dứt, Hoắc Viễn Hành đột nhiên xoay người, mặt nạ bằng bạc bên trái dưới ánh mặt trời hiện lên hàn quang kiến người khác sợ hãi, ánh mắt sắc bén như dao, khóe miệng nhếch lên. Trên người hắn hiện lên khí thế lẫm liệt bá đạo mạnh mẽ bức bách người khác, khiến cho ai cũng không dám nhìn thẳng.

Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt giảm xuống, ánh mặt trời rực rỡ ngày xuân bỗng biến thành trời đông giá rét ngày tháng chạp. Không khí cũng vì vậy mà bỗng nhiên ngưng tụ lại, ngay cả hoa đào đang bay xuống giữa không trung cũng giống như bất động tại chỗ.

Ninh Như Trân cách mấy bước đứng sau lưng Hoắc Viễn Hành, đột nhiên Hoắc Viễn Hành xoay người lại, nhanh chóng đi về phía nàng, mặt nạ bằng bạc trên mặt hắn hiện lên hàn quang, khí thế bức người. Ninh Như Trân khẩn trương nắm chặt khăn tay, cố gắng nuốt xuống một hơi: "Ngươi... Ngươi..."

Không chờ Ninh Như Trân nói xong, Hoắc Viễn Hành với gương mặt cao lãnh, thân thể cao lớn bất ngờ đứng trước mặt nàng, chặn hết ánh mặt trời trên đỉnh đầu, bóng đen bao phủ xuống người làm Ninh Như Trân cảm giác như ác quỷ đang đứng trước mặt mình.

Ninh Như Trân sợ hãi trợn to mắt, ngay cả hô hấp cũng quên mất, chỉ thấy tiếp theo đó Hoắc Viễn Hành nhanh như chớp giơ tay lên đánh về phía mặt nàng...

"A-----!" Ninh Như Trân kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất, hai chân nhũn ra, hai đùi run run, một dòng ấm nóng từ dưới thân nàng chảy ra.

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Hoắc Viễn Hành không có một tia nhiệt độ nào, khóe miệng nhếch lên, cúi đầu liếc nhìn Ninh Như Trân đang ngã ngồi dưới đất, hiếm thấy trên mặt anh tuấn lại lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Trong tay hắn là Bạch Thần Trúc Diệp Thanh, trầm mặt bước qua một bên, cúi đầu nhìn thân rắn Bạch Thần Trúc Diệp Thanh đang uốn éo. Đầu có hình tam giác, cổ nhỏ, tựa như lạc thiết. Đỉnh đầu có vảy nhỏ, bên môi có gò má, thuộc loài kịch độc. Hắn vận lực ở trong tay, trực tiếp bóp chết con rắn.

Hóa ra vừa rồi Hoắc Viễn Hành ra tay nhanh vậy căn bản không phải là muốn đánh Ninh Như Trân. Bởi vì Ninh Như Trân đó hoàn toàn không đáng nhắc tới, loại người muốn đi tìm chết như vậy căn bản không đáng để hắn chú ý. Hắn ra tay chính là do phát hiện con Bạch Thần Trúc Diệp Thanh kịch độc kia.

Trong phủ Ngụy Quốc Công đang yên đang lành tại sao lại có rắn Bạch Thần Trúc Diệp Thanh kịch độc như vậy? Đây cũng không phải là rắn bình thường, đây là một loại rắn có độc tính rất mạnh. Thả rắn vào sáng sớm như vậy, chính là muốn lấy mạng người khác!

Ánh mắt Hoắc Viễn Hành tối lại, gương mặt tuấn tú càng trở nên âm trầm, đem rắn Bạch Thần Trúc Diệp Thanh đã chết ném xuống trước mặt Ninh Như Trân.

"A a a ---!" Ninh Như Trân vừa mới bị Hoắc Viễn Hành dọa sợ, giờ phút này ngồi bệt dưới đất vẫn chưa kịp hoàn hồn liền thấy Hoắc Viễn Hành nắm con rắn màu xanh mơn mởn nhơm nhớp, đáng sợ đến cực điểm về phía mình. Miệng rắn há to, lộ ra răng nhọn có độc, giống như muốn cắn nàng một cái. Tình thế quá mức nguy cấp, trong phút chốc hai mắt Ninh Như Trân mở to, cổ họng không còn một hơi thở nào, liếc một cái liền hôn mê.

"Thật ồn ào." Hoắc Viễn Hành lạnh lùng nói một câu, chỉ cảm thấy vừa rồi Ninh Như Trân kêu thảm thiết như vậy thật chói tai, bây giờ cuối cùng cũng an tĩnh.

Cũng không thèm nhìn tới Ninh Như Trân đã hôn mê, Hoắc Viễn Hành xoay người rời đi.

Cho đến khi bóng dáng Hoắc Viễn Hành hoàn toàn biến mất, nha hoàn của Ninh Như Trân và những người nghe thấy tiếng hét mới chạy tới nhìn xem có chuyện gì, sau đó tất cả mới hoảng hốt lo sợ tiến lên quan sát Ninh Như Trân, xác định là Ninh Như Trân bị hoảng sợ nên mới ngất đi, vội vàng ba chân bốn cẳng đưa Ninh Như Trân trở về Phù Dung Hiên.

Thẩm thị đang ở trong Hải Đường Viện xử lý vài chuyện, chợt nghe người hầu báo lại nói Ninh Như Trân bị dọa sợ đến ngất đi. Đau lòng cho con gái, bà vội vàng chạy tới Phù Dung Hiên xem tình hình của Ninh Như Trân.

"Trân nhi, Trân nhi, con sao lại hoảng sợ đến hôn mê bất tỉnh?" Thẩm thị yêu thương ôm Ninh Như Trân vừa mới tỉnh dậy vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Ninh Như Trân, hốc mắt liền đỏ.

Đến bây giờ Ninh Như Trân vẫn còn sợ hãi, kéo tay áo Thẩm thị nói: "Là Hoắc Viễn Hành, là Hoắc Viễn Hành!"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm thị hỏi. Hôm nay bà cũng biết chuyện Hoắc Viễn Hành đến Ngụy Quốc Công phủ thăm Ninh Như Ngọc nhưng bà không biết Ninh Như Trân cố ý đi khiêu khích Hoắc Viễn Hành. Chẳng lẽ lần này Hoắc Viễn Hành đặc biệt đến đây là muốn tìm Ninh Như Trân tính sổ? Cho nên mới làm cho Ninh Như Trân sợ đến như vậy?

Ninh Như Trân ánh mắt lóe lên, ấp úng nói: "Hắn, hắn..."

"Ngươi mau nói, rốt cuộc hắn đã làm gì Trân nhi!" Thẩm thị thấy Ninh Như Trân sợ hãi như vậy, liền quay đầu nhìn nha hoàn bên người Ninh Như Trân là Ánh Đông nói.

Ánh Đông bị gọi tên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống. Nàng rất sợ Thẩm thị, nhưng nàng càng sợ Hoắc Viễn Hành hơn. Nói cho cùng thì Hoắc Viễn Hành là một người hung ác, giết người không chớp mắt, Thẩm thị và Ninh Như Trân trước mặt hắn cũng không đáng nhắc tới. Nàng không dám giấu giếm bất kỳ chuyện gì, một năm một mười kể lại chuyện Ninh Như Trân đi khiêu khích Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành bắt được một con rắn Bạch Thần Trúc Diệp Thanh, lại dùng Bạch Thần Trúc Diệp Thanh dọa Ninh Như Trân bị sợ đến hôn mê.

Thẩm thị nghe xong thì trầm mặc, bà làm thế tử phu nhân ở Ngụy Quốc Công phủ mười mấy năm, không phải là người ngốc nghếch, rất nhanh đã biết được chuyện này rất lạ ----- Mỗi ngày ở Ngụy Quốc Công phủ đều có người đặc biệt quét dọn kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách trong phủ, vậy mà trong vườn hoa lại có rắn Bạch Thần Trúc Diệp Thanh kịch độc như vậy, chuyện này chắc chắn là có người cố ý! Là ai muốn lấy mạng Ninh Như Trân?

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm thị chợt run một cái, bà nhớ tới người đưa thuốc độc cho Ninh Như Trân là Trương thị vệ. Sau khi từ chỗ Ninh Như Trân biết được chân tướng mọi chuyện, bà từng phái người đến chỗ Nhị hoàng tử hỏi thăm tin tức, ai ngờ Nhị hoàng tử lại sai người truyền tin tới với nội dung là: Một nhà Trương thị vệ đã bị giết.

Đầu tiên là Trương thị vệ, hôm nay lại đến con gái bà, đây chắc chắn là có người muốn giết người diệt khẩu!

Thẩm thị vội vàng ôm chặt lấy Ninh Như Trân, bất an nói: "Trân nhi đừng sợ, nương sẽ bảo vệ con, nương nhất định sẽ bảo vệ con..."

Trong Y Lan Viện, Hồng Châu biết được Hoắc Viễn Hành sẽ tới đây nên rất khẩn trương. Đương nhiên, không phải chỉ có một mình Hồng Châu khẩn trương mà tất cả người làm trong Y Lan Viện cũng đều rất khẩn trương. Những tin đồn về Hoắc Viễn Hành quả thật quá đáng sợ, tất cả đều dùng tới mười hai phần tinh thần để ứng đối.

Lúc này, Ninh Như Ngọc bỗng nhiên mở miệng nói: "Bích Hà, ngươi ở lại hầu hạ ta. Hồng Châu, ngươi đến phòng bếp, nói bọn họ chuẩn bị vài món ngon miệng mang lên."

"Vâng." Hồng Châu như được đại xá, hành lễ rồi rời đi thật nhanh.

Bích Hà nhìn Ninh Như Ngọc, nhấp nhấp môi, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nàng.

Ninh Như Ngọc cười nói: "Dìu ta vào phòng đi."

"Vâng." Bích Hà trả lời một tiếng, tiến lên dìu Ninh Như Ngọc vào trong.

Chỉ chốc lát sau, Hoắc Viễn Hành đã đến Y Lan Viện, lần này hắn mặc y phục xanh đậm, vừa đơn giản lại vừa thanh lãnh, giống như chính con người của hắn.

Hồng Thúy dẫn Hoắc Viễn Hành đi vào, Ninh Như Ngọc đang ngồi ở trong phòng, vừa thấy hắn bước vào thì vội vàng đứng dậy hành lễ: "Hầu gia an hảo."

"Miễn lễ." Hoắc Viễn Hành giơ tay lên, ra ý miễn lễ.

Hai người cũng giống như lần trước: khách khí, xa cách, dù sao đây cũng mới là lần thứ hai gặp mặt giữa bọn họ. Cho dù đã có hôn ước, nhưng tính ra vẫn còn ở trong giai đoạn mới quen mà thôi.

Sau đó hai người ngồi xuống, Ninh Như Ngọc phân phó Bích Hà dâng trà, Bích Hà trả lời một tiếng, đi chuẩn bị trà.

Ninh Như Ngọc cười nói: "Đây là nha hoàn mới tới, nếu như không có gì chu toàn mong Hầu gia tha thứ."

Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng hơi giật giật: "Dùng có tốt không?"

Ninh Như Ngọc không nghĩ tới Hoắc Viễn Hành lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp thừa nhận là người hắn đưa tới, vốn nàng còn muốn dò xét hắn một chút, ai ngời lại bị Hoắc Viễn Hành vạch trần âm mưu. Ninh Như Ngọc lúng túng cười một tiếng, tay sờ sờ mũi nói: "Khá tốt, trung thành, đáng tin, kiên nhẫn, thật không tệ."

Nghe vậy, Hoắc Viễn Hành nhìn nàng, nghiêm trang nói: "Nếu nàng cảm thấy không tốt, ta liền đem người trở về..."

"Không cần, không cần, rất tốt, tốt vô cùng." Ninh Như Ngọc vội vàng từ chối, thầm nói ánh mắt người này thật là độc, ngay cả một chút tâm tình của nàng cũng nhìn ra.

Hoắc Viễn Hành nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không nói về chuyện này nữa, nhìn Ninh Như Ngọc nói: "Đưa tay ra, ta bắt mạch cho nàng."

"A" Ninh Như Ngọc thành thật đưa tay ra.

Hoắc Viễn Hành đứng dậy đi đến ngồi gần nàng, giúp nàng chẩn mạch, một lát sau thu tay về nói: "Độc đã hết, ta sẽ viết cho nàng hai đơn thuốc điều chỉnh thân thể."

"Cảm ơn Hầu gia." Ninh Như Ngọc đáp.

Lúc này Bích Hà bưng trà đi vào, đặt tách trà xuống cái bàn nhỏ bên cạnh Hoắc Viễn Hành. Ninh Như Ngọc lại tiếp tục phân phó Bích Hà đi chuẩn bị giấy và mực, Bích Hà đáp một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Viễn Hành nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó đặt lại trên bàn, nói: "Ta đã điều tra, Ninh Như Trân cho người hạ độc nàng là do một thị vệ bên cạnh Nhị hoàng tử sai khiến. Có điều, tên thị vệ này đã chết, hôm nay lúc ta tới, ở trong sân gặp phải Ninh Như Trân..." Nói tới đây, Hoắc Viễn Hành đột nhiên dừng một chút, nhưng rất nhanh hắn lại nói tiếp: "Có người thả Bạch Thần Trúc Diệp Thanh ở trong vườn nhằm muốn lấy mạng nàng ta."

"Là ai?" Người nào có thể ra tay ác độc như vậy, Ninh Như Ngọc nhíu mày.

"Là Tứ hoàng tử." Hoắc Viễn Hành lạnh lùng nói.

"Tứ hoàng tử?" Ninh Như Ngọc nghe vậy thì kinh hãi, không khỏi nhớ tới chuyện đời trước nàng gả đến Hoắc gia.

Vũ An Hầu phủ Hoắc gia cùng Tứ hoàng tử Tiêu Dục Huy quan hệ rất tốt. Đời trước phu quân nàng là Hoắc Viễn Thành và Tứ hoàng tử Tiêu Dục Huy là bạn đọc, hai người xưng huynh gọi đệ, cảm tình vô cùng tốt đẹp. Tứ hoàng tử Tiêu Dục Huy còn thường xuyên đến Vũ An Hầu làm khách, nàng trước kia cũng đã gặp qua hắn vài lần.

Nhưng bây giờ Tứ hoàng tử Tiêu Dục Huy lại lên kế hoạch âm thầm giết chết vị hôn thê của Hoắc Viễn Hành, thậm chí có thể Hoắc Viễn Thành cũng tham dự vào. Bởi vì mục đích của bọn họ giống nhau, chính là muốn cấp cho Hoắc Viễn Hành một nữ nhân theo sự sắp xếp của bọn họ ---- trên thực tế người này có nhiệm vụ âm thầm giám thị Hoắc Viễn Hành.

"Chuyện này chàng định như thế nào? Chàng có thể bị nguy hiểm hay không?" Sâu trong lòng Ninh Như Ngọc đồng tình với Hoắc Viễn Hành, bị người thân đâm ở sau lưng, thật sự là quá đáng thương.

Gương mặt Hoắc Viễn Hành hờ hững, cũng không trả lời câu hỏi của Ninh Như Ngọc. Chẳng qua là ánh mắt nhìn nàng có chút biến hóa, dừng lại trên mặt nàng một lát, sau đó thu hồi ánh mắt, đứng lên nói: "Chuyện này ta sẽ xử lý, chính nàng phải cẩn thận, ta có việc bận nên đi trước." Cũng không chờ Ninh Như Ngọc phản ứng, liền sãi bước rời khỏi Y Lan Viện.

Ninh Như Ngọc nhìn bóng lưng rời đi của hắn, lẩm bẩm một câu: "Đúng là người kỳ lạ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi