Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
"Con, con làm sao lại có lá gan lớn như vậy hả?" Thẩm thị cực kỳ hoảng sợ, không thể tin được con gái mình lại có lá gan đứng sau chuyện này. Bà dùng hai tay nắm lấy vai Ninh Như Trân ép hỏi: "Là ai sai khiến con làm chuyện này? Là ai đưa cho con thuốc độc?"
"Là..." Ninh Như Trân bị bộ dạng của Thẩm thị hù họa, sợ muốn khóc, một lúc lâu mới lắc đầu nói: "Con, con không thể nói."
"Con, con đúng là làm ta tức chết mà!" Thẩm thị thấy bộ dáng này của Ninh Như Trân rất tức giận nhưng không có chỗ nào để phát tiết. Nhìn con gái bây giờ, bà vừa thương vừa giận, nhìn chằm chằm Ninh Như Trân nói: "Bây giờ là lúc nào rồi mà con còn gạt ta? Nếu như con không nói ra sự thật thì ta làm sao có thể giúp con nghĩ ra biện pháp? Làm sao có thể che chở cho con? Con nhìn xem Hoắc Viễn Hành là ai? Có thể dễ dàng qua mặt được hắn sao? Lúc trước ta còn tưởng rằng nha đầu Ninh Như Ngọc kia không có phúc khí, vừa được tứ hôn liền bệnh đến sắp chết, không nghĩ tới nàng ta thật sự không phải bị bệnh mà là con cho người hại độc. Nếu như Hoắc Viễn Hành biết được con là người đứng sau sai khiến Bích Thanh hạ độc vị hôn thê của hắn, hắn sẽ bỏ qua cho con sao? Con mau nói cho ta biết, rốt cuộc là ai kêu con làm chuyện này? Làm sao con lại có lá gan lớn như vậy? Đều do trước kia ta đã quá cưng chiều con. "
"Nương, người đừng nói nữa, trong lòng con đang rất hoảng sợ." Ninh Như Trân cúi đầu khóc: "Lần này nương nhất định phải giúp con."
"Vậy con còn không mau nói cho ta biết rốt cuộc là ai ra lệnh cho con?" Hai tay Thẩm thị nắm chặt vai Ninh Như Trân, ánh mắt uy nghiêm nhìn nàng. Nếu như Ninh Như Trân không nói, Thẩm thị nhất định không xen vào chuyện này nữa.
Ninh Như Trân lần này thật sự sợ, sợ Thẩm thị sẽ mặc kệ nàng, vội vàng kéo tay áo Thẩm thị, cúi đầu nói lắp bắp: "Là Nhị hoàng tử biểu ca."
"Cái gì? Tại sao lại là Nhị hoàng tử?" Thẩm thị kinh hãi, bà chưa từng nghĩ tới chuyện này còn liên quan đến Nhị hoàng tử, vẻ mặt nghiêm túc kéo Ninh Như Trân nói: "Con nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc chuyện này là sao? Con cùng Nhị hoàng tử gặp mặt lúc nào? Làm sao hắn để cho con hạ độc Ninh Như Ngọc?"
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm thị, Ninh Như Ngọc biết chuyện này rất nghiêm trọng, bây giờ cũng không dám che giấu nữa, đem đầu đuôi câu chuyện không sót một chi tiết nào nói ra: "Ngày thứ hai sau khi Ninh Như Ngọc được tứ hôn, lúc ấy có rất nhiều người đến phủ chúc mừng, Nhị hoàng tử biểu ca cũng tới. Hắn thấy con không vui, hỏi con xảy ra chuyện gì, con liền nói chán ghét Ninh Như Ngọc. Mỗi lần làm gì nàng đều mạnh hơn con, ngay cả việc tứ hôn này không giải thích được, giống như kim nguyên bảo từ trên trời rơi xuống rơi trúng nàng vậy. Con rất giận, hắn liền đến an ủi con."
"Sau đó thì sao? Hắn liền đưa thuốc độc cho con?" Thẩm thị cau mày hỏi, trong lòng tức giận mắng Nhị hoàng tử đến trăm nghìn lần, hắn làm như vậy chẳng khác nào đẩy con gái bà vào hố lửa!
"Không, không phải." Ninh Như Trân suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, nói: "Độc kia không phải là Nhị hoàng tử biểu ta tự tay đưa cho con. Ngày đó, biểu ca an ủi con xong, đúng lúc gặp Nhị ca, nói là có chuyện muốn nói vớiNhị ca nên rời đi."
"Vậy rốt cuộc thuốc độc là từ đâu mà có?" Thẩm thị hỏi tới.
Ninh Như Trân vội nói: "Là một thị vệ bên cạnh biểu ca đưa cho con. Nhị hoàng tử biểu ca cùng Nhị ca đi không bao lâu, tên thị vệ đó quay lại, sau đó lấy một gói thuốc đưa cho con, nói là nếu như ai trúng phải thuốc này sẽ có triệu chứng giống như phong hàn, có thể dùng để dạy dỗ người khác."
"Hắn nói thuốc đó là Nhị hoàng tử cho con? Hắn nói hắn là thị vệ bên cạnh Nhị hoàng tử?" Vẻ mặt Thẩm thị ngày càng khó coi, phát hiện ra có điều không đúng.
"Hắn không nói gì cả." Ninh Như Trân bĩu môi nói: "Có thể hắn chính là thị vệ bên cạnh biểu ca, nếu không phải do biểu ca dặn dò hắn thì là ai?"
"Không nhất định!" Trong đầu Thẩm thị chợt lóe lên tia sáng, con ngươi lộ ra vẻ giận dữ. Rốt cuộc là ai đang lợi dụng con gái bà? Ra tay lại ác độc như vậy. Một mũi tên trúng ba con nhạn, chính bà cũng khó nhìn rõ được sự thật ẩn giấu bên trong, đau lòng sờ mặt con gái, nói: "Trân nhi, con trúng quỷ kế của người khác rồi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ninh Như Trân ngơ ngác nhìn về phía Thẩm thị, làm sao nàng có thể trúng quỷ kế của người khác chứ? Nàng hoang mang hỏi: "Ý của mẫu thân chính là nói biểu ca đang lợi dụng con?"
"Cũng có thể không phải là Nhị hoàng tử." Thẩm thị không hy vọng chuyện này là do Nhị hoàng tử gây ra, dù sao bà cũng chứng kiến Nhị hoàng tử từng ngày từng ngày một trưởng thành. Nếu như ngay cả biểu muội của hắn mà hắn cũng đem ra lợi dụng, vậy chẳng phải đã quá độc ác rồi sao. Nhưng chuyện này cũng liên quan đến thị vệ bên cạnh Nhị hoàng tử, có điều không biết thị vệ kia rốt cuộc là ai?
"Chuyện này liên quan đến tên thị vệ kia, con còn nhớ bộ dạng của hắn thế nào, tên gọi là gì không?" Thẩm thị định ra tay trước tên thị vệ kia một bước. Bà muốn tra lai lịch của hắn, càng muốn xem hắn rốt cuộc là người nào? Nếu như thị vệ kia thật sự là người của Nhị hoàng tử, vậy thì Nhị hoàng tử đúng là lòng lang dạ sói, bà nhất định phải cẩn thận đối phó với Nhị hoàng tử cùng Thẩm quý phi. Đặc biệt bà còn phải bảo vệ Ninh Như Trân, để nàng cách xa Nhị hoàng tủ một chút. Nếu như thị vệ kia là của người khác, vậy phải nhắc nhở Nhị hoàng tử, như vậy Nhị hoàng tử và Thẩm quý phi liền nợ nàng một ân huệ.
Ai ngờ Ninh Như Trân lắc đầu một cái, mày ủ mặt ê nói: "Hôm đó con không chú ý lắm đến bộ dạng của hắn trông như thế nào, lấy thuốc xong liền đi, con cũng không biết tên của hắn, nhưng nếu con gặp lại hắn, con có thể nhận ra." Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Ninh Như Trân cũng không chắc chắn lắm.
"Sao con không hỏi hắn cho rõ ràng?" Thẩm thị tức giận dùng ngón tay chỉ lên trán Ninh Như Trân. Vốn nghĩ nàng giống như thế tử Ninh Khánh Lương là người thông minh. Ai ngờ rằng hết lần này tới lần khác chỉ là đứa con gái bảo bối không biết dùng đầu óc suy nghĩ thấu đáo, muốn làm gì liền làm cái đó, chính bản thân bà cũng không ít lần thay nàng lo lắng nhiều chuyện.
Thẩm thị nghĩ sâu xa nói: "Bản thân con không thể suy nghĩ một chút sao? Ai đưa đồ cũng lấy, ai nói gì cũng làm. Ngộ nhỡ người ta đưa con đồ vật làm cả nhà chúng ta rơi đầu, có phải con cũng làm theo hay không?"
"Nương, con nhất định sẽ không làm như vậy." Gương mặt Ninh Như Trân tràn đầy ủy khuất nhìn Thẩm thị, vì bản thân mà tranh cãi: "Chỉ là con tin tưởng biểu ca nên mới không hoài nghi chuyện này mà."
Thẩm thị vô cùng nhức đầu, hai tay liên tục xoa xoa huyệt thái dương, thành khẩn nói với Ninh Như Trân: "Ngày đó tổ mẫu con cùng ta nói chuyện, nếu Ninh Như Ngọc bệnh chết, sẽ nghĩ cách đem cơ hội tứ hôn này cho con, gả con cho Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành. Hoắc Viễn Hành vừa lập công lớn, là đại hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, như mặt trời ban trưa, con gả qua đó chỉ có tốt chứ không xấu. Lúc đó ta cảm thấy sắp xếp này đúng là không tệ, ngày ngày đều mong đợi thời khắc Ninh Như Ngọc trút hơi thở cuối cùng, nhưng bây giờ con nói với ta, Ninh Như Ngọc không phải bị bệnh mà là trúng độc, nhưng mà ngay cả dáng vẻ của hung thủ thật sự con cũng không nhớ được? Con kêu ta làm sao có thể giúp con đây?"
Nghe vậy, Ninh Như Trân kích động lắc đầu, hoảng sợ kéo tay áo Thẩm thị nói: "Nương, nương, con không thích cái tên Quỷ diện tướng quân đó, hắn rất đáng sợ. Tin đồn bên ngoài cái nào cũng đều nói hắn giết người không chớp mắt, chém đầu người như thái rau. Trên mặt thì có sẹo, lại còn mang một cái mặt nạ, ai ai cũng bị hắn dọa sợ. Con không muốn gả cho một người như vậy. Người ngàn vạn lần không được gả con cho hắn, con gả qua đó nhất định sẽ chết, nhất định sẽ không sống lâu, con không thích hắn, con chỉ thích Nhị hoàng tử biểu ca, có gả cũng phải gả cho Nhị hoàng tử biểu ca."
"Con thích Nhị hoàng tử? Chuyện từ lúc nào? Nhị hoàng tử có biết hay không?" Thẩm thị nhìn con gái không chịu thua kém trước mặt, thiếu chút nữa là tức giận đến mức ngất đi, cặp mắt tức giận trợn mắt nhìn nàng. Thật đúng là nữ đại bất trung lưu, lại có tâm tư như vậy, bà cầm cánh tay Ninh Như Trân, lạnh lùng nói: "Con mau thành thật nói rõ ràng cho ta, giữa hai người đã làm chuyện vượt quá phép tắc hay chưa?"
*Nữ đại bất trung lưu (Con gái lớn không thể giữ trong nhà): Con gái là con người ta.
Nhị hoàng tử lớn lên gương mặt tiêu soái, ngọc thụ lâm phong, bộ dạng phong lưu hào phóng, làm cho ai nhìn vào cũng đều yêu thích. Nữ nhân Tấn đô thành thích hắn có thể xếp dài từ cửa cung đến cửa thành, nhiều không đếm xuể. Mặc dù nhìn hắn giống một nam nhân tốt, nhưng cũng là một người phong lưu thành tính, nữ nhân qua lại với hắn không mười thì cũng tám, nữ nhân bên cạnh hắn trừ những người có thân phận địa vị ra, cũng không có người nào tốt.
Thẩm thị biết rõ, bà biết Ninh Như Trân không thể khống chế được Nhị hoàng tử, cho nên không hy vọng giữa hai người bọn họ phát sinh quan hệ nào.
"Không có, không có, là con thích hắn, nhưng hắn không biết." Ninh Như Trân vội vàng giải thích: "Con chưa từng nói với hắn chuyện này, nên hắn nhất định sẽ không biết chuyện con thích hắn."
"Như vậy thì tốt." Tâm trạng Thẩm thị thả lỏng được một chút, nhưng nghĩ đến con gái mình cùng Nhị hoàng tử vẫn không yên lòng, nghiêm nghị dặn dò Ninh Như Trân: "Nhị hoàng tử là biểu ca của con, hắn cũng đã có hôn ước, cho dù con thích hắn thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ con muốn đến đó làm thiếp sao? Con gái của Thẩm thị ta không được làm thiếp!"
"Nương..." Ninh Như Trân khóc cầu xin Thẩm thị, nàng rất thích Nhị hoàng tử, từ lúc nhỏ đã thích, đã thích rất nhiều năm.
"Im miệng, không được nói chuyện này nữa." Thẩm thị trầm mặt bỏ qua vấn đề, không chừa một con đường nào cho Ninh Như Trân.
Ninh Như Trân bướng bỉnh lập tức tiến lên, hét với Thẩm thị: "Vậy người cũng đừng nghĩ tới gả con cho Quỷ diện tướng quân gì đó. Hắn kinh khủng như vậy, dù có chết con cũng sẽ không gả cho hắn."
Thẩm thị nghe vậy liền sững sốt một chút, nhìn đứa con gái như hoa như ngọc trước mặt, suy nghĩ chuyện này không khỏi thở dài một tiếng nói: "Chuyện này lúc trước tổ mẫu con có nhắc tới. Khi đó mọi người ai ai cũng nhìn thấy Ninh Như Ngọc sẽ không sống được bao lâu nữa, tổ mẫu con mới có sắp xếp như vậy. Bây giờ Ninh Như Ngọc đã tỉnh, chuyện này cũng không còn liên quan tới con nữa. Ta cũng suy nghĩ một chút, tính cách con quả thật không thích hợp gả qua đó, ta cũng không muốn con chịu khổ. Con chỉ cần ngoan ngoãn, sau này ta sẽ tìm một phu quân tốt hơn cho con."
"Nương..."
"Chuyện về Nhị hoàng tử thì không cần nói nữa." Hiểu con gái dĩ nhiên không ai bằng mẹ, Ninh Như Trân vừa mở miệng thì Thẩm thị đã biết nàng muốn nói cái gì, quả quyết cắt đứt lời nàng, trầm giọng nói: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, lúc này quan trọng nhất là làm thế nào để trấn an Ninh Như Ngọc cho tốt, đừng để cho nàng ta tìm con gây phiền toái."
Ninh Như Trân nuốt một ngụm khí, vẻ mặt đưa đám nói: "Mọi thứ con đều nghe nương, người nói thế nào thì làm như thế đó."
Thẩm thị đau lòng con gái bảo bối Ninh Như Trân này, cũng không muốn con gái phải chịu khổ, có điều bà cũng muốn giải quyết chuyện Ninh Như Ngọc bị hạ độc cho tốt, liền kéo tay Ninh Như Trân nói: "Nếu muốn giải quyết tốt chuyện này, có thể con phải chịu chút ủy khuất, nếm chút khổ sở, nhưng so với việc Ninh Như Ngọc đến tìm con gây phiền toái thì tốt hơn, con nhất định phải nghe theo sắp xếp của ta."
"Nương, người muốn con làm gì?" Ninh Như Trân nghe giọng Thẩm thị cũng phát giác ra có chỗ không đúng, trong lòng thầm kêu không tốt, nương nàng không phải là muốn trừng phạt nàng đó chứ?
Thẩm thị không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn nàng, một lúc lâu cũng không nói gì.
Cùng lúc đó, trong phủ của Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh, Hà quản gia vội tới bên người Tiêu Dục Minh, thấp giọng nói: "Nhị hoàng tử, Trương thị vệ chết rồi."
"Trương thị vệ?" Tiêu Dục Minh nhướng mày một cái, nhớ tới người Hà quản gia nói, liền hỏi: "Chết thế nào?"
"Cả nhà toàn bộ đều bị giết, ngay cả con trai năm tuổi của hắn cũng không bỏ qua, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn." Hà quản gia đi đến nhà Trương thị vệ nhìn một chút, khắp nơi đều là xác người, suýt chút nữa hắn cũng bị dọa.
Tiêu Dục Minh nghe vậy "Ồ" một tiếng, trong tay còn dư lại một chút thức ăn cho cá liền ném vào trong ao, nhìn cá tranh nhau cướp thức ăn, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
(Chương kế - Tuần sau)