QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

Hai người ngồi nói chuyện vài câu về công việc, sau đó Hoắc Viễn Hành mới chủ động nhắc đến mục đích tới đây: “Hôm qua Đình Đình tặng cho ta một ít Thanh Ninh Hương, ta dùng thì thấy rất hiệu quả nên muốn gặp mặt nàng để trực tiếp nói lời cảm ơn.”
 
Ninh Khánh An cười nói: “Vũ An Hầu khách khí quá rồi, chỉ là một ít hương liệu mà thôi.”
 
Ông đang định nói với Hoắc Viễn Hành rằng chàng không cần phải đặc biệt chạy tới đây một chuyến, nhưng đột nhiên lại nghĩ ra, năm đó ông cũng là người từng trải, lúc trước vì lấy lòng nương của bọn nhỏ, cưới được mỹ nhân về nhà mà dùng vô số chiêu, có lẽ còn nhiệt tình hơn Hoắc Viễn Hành nhiều, Hoắc Viễn Hành này còn kém xa so với ông của ngày xưa, người trẻ tuổi a, còn phải tiếp tục nỗ lực hơn nữa mới được.

 
Hoắc Viễn Hành nghe ra Ninh Khánh An khách khí ý tại ngôn ngoại, vẻ lạnh lùng đạm nhiên trên mặt chợt có chút nứt vỡ, nhưng từ trước đến nay chàng vẫn luôn lãnh đạm, mặc dù có thay đổi thì Ninh Khánh An cũng không nhận ra.
 
Ninh Khánh An lệnh cho nha hoàn đi đến Y Lan Viện mời Ninh Như Ngọc nhưng Hoắc Viễn Hành lại nói tự chàng đi qua là được, Ninh Khánh An ngẫm nghĩ một chút, nếu hai người đã gặp mặt thì luôn có một ít lời muốn nói riêng với nhau, ông ở bên cạnh cũng không hay nên liền gật đầu bảo chàng đi một mình.
 
Tại Y Lan Viện, Ninh Như Ngọc vừa mới rời giường, nha hoàn Bích Hà và Hồng Châu đang giúp nàng búi tóc thì nghe được tiếng hạ nhân bẩm báo, nói Hoắc Viễn Hành đang đi tới đây.
 
“Tại sao Hầu Gia lại đến đây sớm như vậy nhỉ?” Hồng Châu rất sợ Hoắc Viễn Hành luôn luôn cao ngạo lạnh lùng, cảm thấy ngài ấy cả ngày không cười, sát khí trên người lại rất nặng, vừa nhìn đã khiến cho lòng người hoảng loạn, nghe được hạ nhân bẩm báo ngài ấy sắp tới, tay đang vấn tóc cho Ninh Như Ngọc liền run lên, đúng lúc kéo giật lấy tóc trên đầu Ninh Như Ngọc.
 
Ninh Như Ngọc bị đau, rên một tiếng ai ui: “Nhẹ một chút, đau quá.”
 
“Xin lỗi tứ cô nương, nô tỳ có tội.” Hồng Châu sợ tới mức buông lỏng tay, mái tóc của Ninh Như Ngọc gần như sắp vấn xong liền thuận thế mà chảy xuống dưới, xõa rối tung trên lưng Ninh Như Ngọc, mái tóc dày đen bóng đẹp như sa tanh thượng hạng.
 

“Ngươi đừng hoảng hốt, cũng đừng nóng vội, cứ bình tĩnh mà vấn tóc lại một lần nữa đi.” Ninh Như Ngọc mỉm cười an ủi Hồng Châu, không để ý sai lầm của nàng ấy một chút nào, lại nói với nha hoàn đang đứng chờ bên cạnh: “Mời Vũ An Hầu đến nhà chính ngồi xuống chờ một chút, lát nữa ta sẽ ra ngay.”
 

Nha hoàn vâng một tiếng rời đi.
 
Nhưng nữ nhân ăn mặc trang điểm vốn có rất nhiều bước, tuy nói là trong chốc lát, nhưng thực tế cũng mất thời gian dùng hai ly trà.
 
Hoắc Viễn Hành ngồi ở đại sảnh của nhà chính, đã uống hai ly trà xuống bụng. Nhưng càng kỳ lạ là chàng lại đặc biệt cảm thấy, dù có phải chờ một chút thì cũng không quá khó để chấp nhận, đặc biệt là sau khi Ninh Như Ngọc trang điểm xinh đẹp động lòng người xuất hiện trước mặt chàng, loại ý nghĩ này lại càng thêm mãnh liệt, nhìn cảnh đẹp ý vui, dung mạo như tiên trên trời của Ninh Như Ngọc, chàng cảm thấy đoạn thời gian chờ đợi lúc trước thật đáng giá, cho dù lại bắt chàng phải chờ đợi nhiều lần như vậy nữa thì chàng cũng đều tình nguyện.
 
Ninh Như Ngọc thướt tha đi ra phía trước hành lễ với chàng, giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên bên tai: “Thỉnh an Hầu Gia.”
 
Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm vào dung mạo xinh đẹp linh động của nàng một lát, khẽ gật đầu với nàng, mở miệng nói: “Hôm nay trông nàng thật xinh đẹp.”
 
Ninh Như Ngọc chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước mùa thu, nghiêng đầu cười nhìn chàng, nghịch ngợm trêu: “Ý của Minh Tông là trước kia ta rất khó coi à?”
 
Từ trước đến nay Hoắc Viễn Hành chưa từng khen cô nương nào như vậy, trước khi gặp được Ninh Như Ngọc, nữ nhân đối với chàng chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí là một việc rất phiền toái, chàng cũng không thông thạo loại chuyện tán tỉnh nữ nhân như này, vừa rồi tự nhiên nói ra lời ca ngợi là bởi vì bị sắc đẹp kinh diễm động lòng người của Ninh Như Ngọc kích phát, lại không ngờ sẽ bị Ninh Như Ngọc vặn hỏi lại, trong lúc nhất thời chàng mới phản ứng lại, hóa ra lời nói đấy còn có thể mang nghĩa khác.
 
“Không phải, nàng vẫn luôn luôn rất xinh đẹp, hôm nay càng đẹp hơn.” Hoắc Viễn Hành vội vàng sửa chữa, sau khi nói xong lại không dám nhìn vào mắt Ninh Như Ngọc, dựa vào động tác uống trà, thu hồi tầm mắt đang dán trên mặt Ninh Như Ngọc.
 

Đây là lần đầu tiên chàng trải qua chuyện như thế này, còn chưa hình thành thói quen, lỗ tai phía sau mà Ninh Như Ngọc không thể phát hiện ra đã vừa đỏ vừa nóng rực.
 
“Cảm ơn chàng đã khen ngợi.” Ninh Như Ngọc rất vui vẻ mà tiếp nhận rồi lời khích lệ của chàng, đưa mắt nhìn chàng mà cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, mặt mày như họa, càng thêm mỹ diễm động lòng người.
 
“Ừ.” Hoắc Viễn Hành có cảm giác như mình vừa bị đùa giỡn, nhanh chóng lén giương mắt mà liếc nhìn nàng một cái, cố giữ thể diện mà lộ vẻ mặt vô cảm, lên tiếng nói.
 
Ninh Như Ngọc ngồi xuống bên cạnh, cười với Hoắc Viễn Hành, nói: “Hôm qua Minh Tông bảo Trần ma ma đưa bánh ngọt tới đây cho ta, đúng là ăn rất ngon.”
 
“Nàng đưa hương an thần cho ta cũng rất có hiệu quả.” Hoắc Viễn Hành nói xong thì dừng một chút, như chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn Ninh Như Ngọc, ánh mắt hai người va chạm vào nhau, tình ý nhẹ nhàng ấm áp đang thong thả chảy xuôi trong đáy mắt.
 
Ninh Như Ngọc đánh giá thần sắc lộ ra trên mặt Hoắc Viễn Hành, thoạt nhìn thấy khí sắc của chàng còn tốt hơn trước kia một chút, nghĩ đến việc hương liệu do nàng điều chế có vẻ rất hữu dụng với chàng, liền cười nói: “Loại hương kia chỉ là do ta nhàn hạ thì thử làm chơi, nếu chàng có thể thích, cũng coi như đã rất có công dụng.”
 
Hoắc Viễn Hành không hề tiếc lời mà khen ngợi: “Là nàng có tâm tư nhạy bén, suy nghĩ thấu đáo.”
 
Hai người đang nói chuyện thì có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Ngũ cô nương và Nhị hoàng tử tới ạ.”
 
Ninh Như Ngọc hơi bị lắp bắp kinh hãi, tại sao Tiêu Dục Minh cùng Ninh Như Trân lại cùng nhau tới Y Lan Viện của nàng?
 
Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đồng thời quay ra nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đều cảm thấy kinh ngạc vì việc nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân đến đây. Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh cùng Ninh Như Ngọc cũng như Hoắc Viễn Hành đều không hay lui tới, mà Ninh Như Trân càng là không thân thiết với Ninh Như Ngọc, Hoắc Viễn Hành còn từng thay Ninh Như Ngọc trừng trị thu thập Ninh Như Trân, hai người đó mà lại cùng nhau tới Y Lan Viện, thật đúng là hiếm lạ.

 
“Ta đi ra ngoài nhìn xem.” Ninh Như Ngọc đứng lên nói.
 
Hoắc Viễn Hành không yên tâm, lo lắng Ninh Như Ngọc sẽ bị thiệt thòi, cũng đứng lên theo: “Ta và nàng cùng nhau đi ra ngoài.”
 
Ninh Như Ngọc từ đôi mắt đen nhánh như mực của Hoắc Viễn Hành có thể nhìn ra ý quan tâm của chàng, nàng cảm kích sự săn sóc chu đáo của chàng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng ngọt ngào: “Được, có chàng cho ta thêm can đảm, ta cũng yên tâm hơn nhiều, không biết lần này bọn họ tới đây làm gì nữa?” Chắc không phải chỉ đến uống trà thôi chứ!
 
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng một cái, có cảm giác thỏa mãn khi được người yêu thích rồi toàn tâm toàn ý dựa vào, ánh mắt trở nên nhu hòa đi rất nhiều, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ bọn họ tới là muốn làm gì, mọi tính toán đều không thành công được, ta sẽ che chở nàng, tuyệt đối sẽ không để bọn họ bắt nạt nàng.”
 
Ninh Như Ngọc nghe vậy thì vui mừng mà cười với chàng, trong lòng rất cao hứng: “Có chàng ở bên cạnh thật tốt.”
 
“Chúng ta ra ngoài thôi.” Hoắc Viễn Hành lại liếc mắt nhìn Ninh Như Ngọc một cái, được nàng khen đến mức gương mặt đỏ bừng, cất bước nhanh như bay mà đi ra bên ngoài, Ninh Như Ngọc vội vàng đuổi kịp, hai người sóng vai nhau cùng ra khỏi nhà chính.
 
Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân đang đứng ở trong viện, một góc sân có đặt một lu nước to, bên trong trồng một cây hoa súng, dường như nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh cảm thấy cực kỳ có hứng thú với nó, hơi cong lưng đứng phía trước lu nước mà cẩn thận quan sát cây hoa súng, còn thường xuyên dùng quạt lụa trắng trong tay mà phe phẩy hai cái, biểu tình chuyên chú như muốn hòa thành một thể với cây hoa súng đó.
 
Ninh Như Trân vẻ mặt mang ý cười mà đứng bên cạnh nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh, ánh mắt tràn ngập tình yêu không hề chớp lấy một cái mà dán chặt trên người Tiêu Dục Minh, an tĩnh mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, dùng mắt miêu tả mặt mày mắt mũi của hắn, tầm mắt nhìn chằm chằm cặp môi mỏng kia thật lâu không dời, nghĩ thầm nếu có thể được cặp môi kia hôn môi một cái thì thật tốt biết bao.
 
Ninh Như Trân thích nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh từ rất lâu rồi, lâu đến mức chính nàng ta đều đã quên là bắt đầu thích từ khi nào, nếu không phải Thẩm thị vẫn luôn ngăn cản không đồng ý, nàng ta đã sớm muốn thổ lộ với Tiêu Dục Minh, theo nàng ta thấy, biểu ca cưới biểu muội cũng không có gì xấu, có rất nhiều biểu ca biểu muội thành thân với nhau, cũng không thiếu một người như nàng ta, huống chi thân phận của nhị hoàng tử lại cự  kỳ tôn quý, lớn lên lại anh tuấn tiêu sái, là đệ nhất mỹ nam tử trong Tấn Đô Thành.
 
Nếu nói nam tử lớn lên đẹp trai phong lưu phóng khoáng được người thích chính là sai thì cũng là người khác sai, ai bảo những nữ nhân đó đi thích người xinh đẹp.
 

Giống như Ninh Khánh Lương cho dù không hề đẹp trai cũng vẫn phong lưu đó thôi? Còn dưỡng ngoại thất ở bên ngoài khiến Thẩm thị tức giận đến mức không thở được, mấy ngày nay vẫn còn bệnh vì tức, luôn phải uống thuốc. Cũng không thấy Ninh Khánh Lương quan tâm đến Thẩm thị, mà còn ngược lại cả ngày vây quanh con hồ ly tinh Mị Nương vừa mới vào cửa, vừa nhìn đã khiến người khác thất vọng buồn lòng.
 
Ninh Như Trân liền cảm thấy, mặc dù nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh phong lưu, nhưng đó là vì hắn có tiền vốn để làm vậy, đổi một người khác còn chưa chắc sẽ được người yêu thích như vậy. Ví dụ như Hoắc Viễn Hành, các cô nương ở Tấn Đô Thành đều ở sau lưng chàng lấy một cái tên đặc biệt đáng sợ - Quỷ Diện tướng quân! Biết đánh giặc thì như thế nào? Kiến công lập nghiệp lại làm sao? Mặc dù được Hoàng Thượng tín nhiệm thưởng thức, nhưng cũng chỉ là một tên vũ phu! Sau lưng mỗi người đều chê cười Ninh Như Ngọc phải gả cho một người đáng sợ như Hoắc Viễn Hành, toàn thân đều lộ ra uy áp cùng sát khí nặng nề, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gãy cổ người khác, Ninh Như Ngọc là một cô nương có dáng vẻ yếu đuối nũng nịu như vậy, khẳng định không chịu nổi Hoắc Viễn Hành lăn lộn, sớm hay muộn cũng khó mà giữ nổi cái mạng nhỏ này!
 
Nghĩ tới điều đó, Ninh Như Trân đã bị đè nén rất lâu cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là người nàng ta thích đang ở ngay trước mắt, nàng ta càng thấy thoải mái vui mừng, điều tồi tệ duy nhất là Tiêu Dục Minh đã đính hôn rồi, nếu hắn còn chưa có hôn phối thì quá tốt rồi, nàng ta có thể nghĩ biện pháp để thuyết phục Thẩm thị đồng ý gả nàng ta cho hắn!
 
Ninh Như Trân miên man suy nghĩ, Ninh Như Ngọc đi cùng Hoắc Viễn Hành từ đại sảnh ra ngoài liền thấy được tình huống này, Tiêu Dục Minh nhìn chằm chằm hoa súng trong lu nước to, Ninh Như Trân nhìn chằm chằm Tiêu Dục Minh, hai người đều ngoài dự đoán mà thâm tình chuyên chú khiến cho Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành cảm thấy hơi hoang đường châm biếm.
 
Ninh Như Ngọc thầm nghĩ: Hai người này chạy đến Y Lan Viện vì làm cái này à?
 
Hoắc Viễn Hành thầm nghĩ: Hai người này thật quá kỳ quái, chàng cần phải quan sát đề phòng nhiều hơn.
 
Nghe được động tĩnh phía sau, rốt cuộc Tiêu Dục Minh cũng thu hồi tầm mắt chuyên chú đang dừng trên cây hoa súng, đứng thẳng dậy nhìn về phía hai người Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đang sóng vai đi tới từ xa, nam cao lớn anh tuấn, nữ xinh đẹp thướt tha, nếu không phải bị mặt nạ bạc trên nửa khuôn mặt trái làm ảnh hưởng đến dung mạo tạo ra khiếm khuyết, hắn và Ninh Như Ngọc đứng chung một chỗ, thật sự là một cặp trai tài gái sắc cực kỳ xứng đôi.
 
“Bái kiến nhị hoàng tử.” Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đi ra phía trước hành lễ với Tiêu Dục Minh.
 
Ánh mắt hai người Hoắc Viễn Hành và Tiêu Dục Minh gặp nhau trong không trung, đánh giá nhau một cách vô hình.
 
Tiêu Dục Minh thu hồi tầm mắt rất nhanh, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hoắc Viễn Hành là thật sự tới gặp Ninh Như Ngọc. Xem ra, đúng là Ninh Như Ngọc đã bắt được tâm của Hoắc Viễn Hành, hoặc có thể nói, Ninh Như Ngọc này là nhược điểm trí mạng của Hoắc Viễn Hành.
 
________________
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, Hoắc Hoắc bị Đình Đình đùa giỡn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi