QUỶ DIỆN TƯỚNG QUÂN SỦNG KIỀU NƯƠNG

“Được rồi, chúng ta không nói về nàng ta nữa, về phòng thôi.” Ninh Như Ngọc lôi kéo Chu Tư Kỳ khiến nàng ấy thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía trước, hai người cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi.
 
Về tới nơi, Bích Hà đi quét dọn phòng của Ninh Như Ngọc, Chu Tư Kỳ liền kéo Ninh Như Ngọc đến phòng nàng ấy ngồi chơi, hai người vừa uống trà ăn bánh ngọt vừa nói chuyện phiếm.
 
“Thất công chúa đầu phục Thẩm Quý Phi, liệu nàng ta có thể nhập bọn với Ninh Như Trân không nhỉ?” Chu Tư Kỳ bỗng nhiên tò mò hỏi.

 
“Khả năng cao là có.” Thỉnh thoảng Ninh Như Ngọc không thể không bội phục đầu óc của Chu Tư Kỳ, một ngày có thể nghĩ tới nhiều việc lông gà vỏ tỏi như vậy, có lẽ là thật sự được di truyền từ Trưởng công chúa Tuệ Di, hoàng thất vốn có nhiều chuyện bí mật không thể công khai, nàng nhìn nàng ấy, nói: “Thẩm Quý Phi là di mẫu của Ninh Như Trân, lại vô cùng yêu thích nàng ta, Thất công chúa khẳng định sẽ xun xoe xu nịnh Ninh Như Trân giống như trước đây đi theo lấy lòng Lục công chúa vậy.”
 
Chu Tư Kỳ chớp chớp mắt, nhắc nhở Ninh Như Ngọc: “Ngươi có phải nói sai rồi không, Thất công chúa sẽ tụ họp với Ninh Như Trân thì đúng, nhưng cũng không thể đi lấy lòng Ninh Như Trân nha, dù sao thì nàng ta cũng là công chúa, còn Ninh Như Trân là ai chứ.”
 
Ninh Như Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Thất công chúa muốn lấy lòng Thẩm Quý Phi, nên nhất định sẽ tiếp cận Ninh Như Trân, nịnh nọt Ninh Như Trân, giống như trước đây Thất công chúa muốn làm Thục phi vui, liền đi sau lưng làm tay sai cho Lục công chúa.”
 
Chu Tư Kỳ lại bĩu môi dẩu miệng, cực kỳ khinh thường cách làm người của Thất công chúa: “Đáng lẽ nàng ta nên đi lấy lòng Nhị hoàng tử, dù sao hắn cũng là ca ca của nàng ta.”
 
Ninh Như Ngọc cười nói: “Đáng tiếc Nhị hoàng tử chưa chắc sẽ thích Thất công chúa, nhưng nếu là Ninh Như Trân thì khác……càng dễ dàng nịnh nọt hơn nhiều.”
 

Chu Tư Kỳ suy nghĩ lại một chút, hai mắt sáng ngời: “Ngươi nói đúng.”
 
Tuy rằng hai người chỉ tán gẫu cho vui, nhưng không ngờ mọi việc lại hoàn toàn giống với suy đoán như vậy, ngày thứ hai Ninh Như Ngọc tham gia thi lại môn đánh cờ, thật sự nhìn thấy Ninh Như Trân và Thất công chúa ở bên nhau, hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ, tựa như là tỷ muội tốt của nhau từ lâu, trên mặt Ninh Như Trân lộ ra nụ cười tươi tắn rực rỡ, cảm giác tâm trạng đang vô cùng vui sướng thoải mái.
 

Nhưng Ninh Như Ngọc lại không thèm để ý, lập tức đi ngang qua bên người của các nàng, nhanh nhẹn bước vào phòng thi.
 
Theo sau là người giám thị môn thi hôm nay, Nghị tiên sinh cũng tới, lúc này Thất công chúa mới lững thững đi vào trường thi, Nghị tiên sinh chào Thất công chúa một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống, thông báo các quy tắc của kỳ thi trước mặt hai người, sau đó liền bắt đầu tỷ thí.
 
Thất công chúa vẫn mang tử khí u ám trên mặt, trong mắt không có tia sáng, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, khi nàng ta cúi đầu xem bàn cờ, cái cằm nhọn hoắt liền càng thêm nổi bật, giống như cái dùi có thể đâm chết người, đặc biệt là ánh mắt lạnh lẽo âm u khi nhìn người khác, càng khiến người ta không rét mà run.
 
Cũng may nội tâm Ninh Như Ngọc trấn định, cũng không khiếp đảm khi đối mặt với dáng vẻ bây giờ của Thất công chúa, vững vàng bình tĩnh mà ứng chiến, tự ngẫm cẩn thận mỗi một nước cờ, làm đâu chắc đấy, không hề bị ảnh hưởng bởi Thất công chúa đang ngồi trước mắt.
 
Không thể không nói, tài nghệ đánh cờ của Thất công chúa rất tinh vi, khi Ninh Như Ngọc tỷ thí với nàng ta mới biết. Trước đấy tất cả mọi người trong thư viện đều cho rằng Lục công chúa đánh cờ giỏi hơn Thất công chúa, bởi vì từ trước tới nay Thất công chúa chưa từng thắng Lục công chúa, nhưng sau khi Ninh Như Ngọc là đối thủ của Thất công chúa, cảm giác được rõ ràng trình độ đánh cờ của Thất công chúa cao hơn rất nhiều, lúc trước nàng ta vẫn luôn luôn giấu tài thâm tàng bất lộ, đó là cố ý thua Lục công chúa, tránh việc bị ghét bỏ, hiện tại Lục công chúa đã chết, nàng ta liền không cần phải giấu giếm, khi tham gia thi đánh cờ với Ninh Như Ngọc, đương nhiên là toàn lực ứng phó.
 
Ván cờ này là cuộc so tài của các cao thủ, hao phí gần một canh giờ mới xong, cuối cùng Ninh Như Ngọc thắng Thất công chúa một cách gian nan hiểm hóc.

 
“Ngươi thắng.” Thất công chúa cầm quân cờ trong tay để vào hộp, đứng lên, mặt vô cảm mà nói với Ninh Như Ngọc.
 
Ninh Như Ngọc cũng đứng dậy, mỉm cười với nàng ta: “Đa tạ Thất công chúa đã nhường.”
 
Thất công chúa liếc mắt nhìn thoáng qua, hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
 
Sau khi Nghị tiên sinh tuyên bố Ninh Như Ngọc là người thắng lợi, nàng cũng hoàn thành kỳ thi lại này, hơn nữa còn nhận được thành tích rất tốt, tổng kết kỳ thi tháng này, nàng vẫn lấy được danh hiệu đệ nhất của Giáp ban.
 
Nhưng có người nói danh hiệu đệ nhất này của Ninh Như Ngọc là danh bất chính ngôn bất thuận, rõ ràng là có lợi thế được thi lại, cũng có người nói cho dù là thi tháng như bình thường thì Ninh Như Ngọc vẫn đạt được kết quả cao khi thi đấu đánh cờ, điều này là không thể nghi ngờ. Dù sao mỗi người đều cảm thấy lời mình nói là có lý, nhất thời tranh cãi ồn ào túi bụi.
 
Nhưng vẫn có người kiên trì cho rằng Ninh Như Ngọc không xứng với thành tích tốt như vậy, hơn nữa còn viết thư phản đối giao cho Viện trưởng thư viện, lời nói kịch liệt mà tỏ vẻ không phục việc Ninh Như Ngọc đứng đầu của Giáp ban, chỉ từ việc nàng trốn học thời gian dài, cuối cùng dựa vào thi lại mà cư nhiên muốn bắt lấy đệ nhất danh, như vậy là không công bằng với các đồng học khác vẫn luôn luôn cố gắng chăm chỉ học tập, vì thế liền kết hợp với nhau hò hét phản đối kết quả này.
 
Việc này càng nháo càng lớn, cuối cùng lâm vào cục diện bế tắc.
 
Nhưng thật ra Ninh Như Ngọc không hề quan tâm, tiếp tục học tập trong thư viện giống như trước đây. Ngay cả khi gặp mặt những người có ý kiến phản đối nàng, nàng vẫn dùng gương mặt tươi cười mà chống đỡ, không để ở trong lòng, thật ra lại khiến những người phản đối nàng không còn mặt mũi mà gặp người.

 
Chu Tư Kỳ bất bình vì Ninh Như Ngọc: “Tại sao ngươi phải khách khí với đối với các nàng như vậy, rõ ràng các nàng hâm mộ ghen tị lại hận ngươi, nhưng không có biện pháp nào khác nên mới nghĩ ra cách đối phó với ngươi ác liệt như vậy, muốn kéo ngươi xuống khỏi vị trí đệ nhất danh, giống như việc ngươi mà tụt hạng thì các nàng có thể leo lên vậy, cũng không thèm tự ngẫm lại xem bản thân có năng lực đó không, liệu có thể so sánh với ngươi không, thật là khôi hài.”
 
Ninh Như Ngọc vỗ vỗ đầu vai Chu Tư Kỳ tỏ ý trấn an nàng ấy, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không hề có một tia không vui, nàng thật sự không hề để bụng đến việc người khác công kích mình, ý cười lộ rõ, nói: “Ta còn không tức giận thì thôi, ngươi tức giận như vậy làm gì, ngươi cũng biết các nàng cố ý phát tiết những cảm xúc bất mãn trên người ta, nếu ta tức giận thì đã đúng ý của các nàng, chính là con người ta kém cỏi, nếu ta không thèm để ý chuyện này một chút nào, các nàng cứ gào thét náo loạn, trước sau ta vẫn không phản ứng lại, cuối cùng các nàng sẽ biết chuyện này là tốn công vô ích, ta không hề bị thương tổn gì, các nàng liền sẽ dừng lại thôi.”
 
“Nhưng mà ta cực kỳ không vui.” Chu Tư Kỳ cảm thấy Ninh Như Ngọc không nên chịu ủy khuất như vậy.
 
“Được rồi, hà tất phải so đo giống như các nàng.” Ninh Như Ngọc duỗi tay ôm lấy nàng ấy, tự tin nói: “Ta chẳng sợ lần này không thể lấy được danh đệ nhất, dù sao ta vẫn luôn lợi hại hơn các nàng, trong lòng các nàng ấy cũng rõ ràng, cho nên cứ tùy các nàng đi.”
 
Cuối cùng, sau khi Viện trưởng thư viện thương lượng với vài vị tiên sinh khác thì nhất trí quyết định, kỳ thi tháng lần này sẽ không tiến hành xếp hạng với Ninh Như Ngọc, chỉ đưa vào thành tích tổng kết. Quy tắc này cũng được lưu lại trong lịch sử của thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử nên hoàn toàn hợp tình hợp lý.
 
Tin tức vừa truyền ra, những người phản đối Ninh Như Ngọc rốt cuộc cũng ngừng nghỉ, bởi vì danh hiệu đệ nhất thuộc về Vân Châu, là một người trong các nàng, các nàng giống như vừa giành được một thắng lợi lớn mà vui vẻ hoan hô, cuối cùng Vân Châu cũng có một lần không bị Ninh Như Ngọc đè trên đầu, thoát khỏi số kiếp mỗi lần đều xếp thứ hai.
 
Mặc dù Vân Châu có thể đứng đầu lần thi tháng vừa rồi, nhưng bởi vì thành tích của Ninh Như Ngọc vẫn được đưa vào thành tích tổng kết, vì vậy khi công bố thành tích tổng kết trong thư viện, Ninh Như Ngọc bỏ xa người đứng thứ hai là Vân Châu khoảng mười điểm, đây không phải một con số nhỏ, Vân Châu muốn đuổi kịp Ninh Như Ngọc còn khó hơn so với nằm mơ, lần này khiến những người hoan hô nhảy nhót lúc trước đều không dám làm ầm ĩ, một đám không bao giờ nói Vân Châu lợi hại hơn Ninh Như Ngọc, bởi vì chênh lệch thật sự quá rõ ràng, tựa như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, mà còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
 
Sau khi đám người Vân Châu ngừng náo loạn, những đồng học đứng về phía Ninh Như Ngọc lúc trước lại vui vẻ cao hứng lên, trào phúng các nàng - cho dù Vân Châu tranh giành được danh hiệu đệ nhất trong kỳ thi tháng vừa rồi thì như thế nào, có bản lĩnh thì mỗi lần thi đều thắng Ninh Như Ngọc, cuối cùng cũng có thành tích tổng kết ở vị trí đầu tiên đi.
 
Bởi vì xảy ra cuộc tranh luận này, đương sự Vân Châu bị mọi người chế giễu cười nhạo đến nỗi mặt mày xám tro, vài lần gặp Ninh Như Ngọc, Vân Châu đều ngượng ngùng mà luống cuống nhanh chóng rời đi, dù sao nơi nào Ninh Như Ngọc xuất hiện thì Vân Châu đều sẽ không dám ở lại thêm một chút nào.
 

Chu Tư Kỳ chỉ vào Vân Châu lại vừa chạy đi, nói: “Nàng ta nhìn thấy ngươi liền lẩn đi làm gì chứ, ngươi cũng không ăn thịt nàng nha!”
 
Ninh Như Ngọc nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Việc gần đây khiến nàng ấy cũng mất hết mặt mũi nên không muốn ở cùng một chỗ với ta cũng có thể lý giải, kệ nàng ấy đi.”
 
Chu Tư Kỳ thầm chấp nhận mà gật gật đầu, nói: “Nếu ta náo loạn ầm ĩ như vậy, cuối cùng lại có kết quả như thế này thì ta cũng không còn mặt mũi gặp người khác!”
 
Ninh Như Ngọc nhìn Chu Tư Kỳ cười, lắc lắc đầu.
 
Ngày tháng ở thư viện lại khôi phục vẻ yên bình như ngày xưa, Ninh Như Ngọc đã vứt sự viện thi tháng lần trước ra sau đầu, bắt đầu nghiêm túc học tập cho kỳ sau.
 
Rất nhanh lại trôi qua ba bốn ngày, hôm nay có một tin tức chấn động truyền tới thư viện, hơn một tháng sau chính là lễ Thất Tịch, Tấn Đô Thành sẽ tổ chức lễ Thất Tịch 5 năm một lần, trước đó sẽ tiến hành tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch kéo dài hơn một tháng. Trải qua vòng đào thải, lại đến trận chung kết, cuối cùng ở ngày Thất Tịch sẽ chọn ra một cô nương xinh đẹp giỏi ca múa trở thành mỹ nhân Thất Tịch, người được phong làm mỹ nhân Thất Tịch sẽ bước lên lầu ba của Bảo Nguyệt Lâu để hiến vũ, trở thành mỹ nhân Thất Tịch được mọi người cực kỳ hâm mộ.
 
Trước đây đã tổ chức tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch được ba lần, bởi vì một số nguyên nhân mà tạm ngừng một lần, không ngờ sau nhiều năm lại muốn tổ chức lễ Thất Tịch như vậy, tất nhiên dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người.
 
Nếu cô nương nào đạt được danh hiệu mỹ nhân Thất Tịch thì không có điểm nào mà không hoàn mỹ, dành được sự ngưỡng mộ, ca ngợi của vô số người, trở thành lối tắt của rất nhiều cô nương có ý nghĩ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
 
Thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử là thư viện vô cùng nổi danh không chỉ ở Tấn Đô Thành mà còn ở toàn bộ giang sơn Đại Tấn, hơn nữa cô nương thứ ba đạt được danh hiệu mỹ nhân Thất Tịch cũng là xuất phát từ thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, là thư viện dành cho nữ tử đứng đầu thiên hạ, tất nhiên cũng muốn phái người tham gia cuộc tuyển chọn này. 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi