QUỶ ĐOẢN MỆNH NHÀ HỌ TẠ SỐNG LÂU TRĂM TUỔI RỒI

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 94: Khó dò

Yến Tam Hợp không giấu diếm nàng chút nào.

"Ta muốn gặp đứa con gái lấy được trượng phụ tốt của Ninh thị, lão phu nhân mà đối đầu với Trương gia vì nàng, việc này vô cùng kỳ lạ."

Lý Bất Ngôn gật đầu: "Quả thực rất kỳ lạ, nhưng không đến mức trở thành tâm ma chứ."

"Đúng là không đến mức đó, nhưng ta phải biết vì sao."

Yến Tam Hợp tập trung suy nghĩ: "Ta có dự cảm, tâm ma của lão phu nhân e là còn phải đẩy về phía trước."

"Đẩy về phía trước, đẩy tới khi nào?"

"Trước khi vào Quý gia."

"Lâu như vậy sao?"

Trước khi lão phu nhân vào Quý gia, tính ra thì tầm năm mươi năm trước, khúc mắt của năm mươi năm trước thành ma, chuyện này...

Lý Bất Ngôn không hiểu rõ được mùi vị trong lòng mình bây giờ là gì nữa.

Yến Tam Hợp cũng không nói nữa, nghiêm túc ăn cơm trước mặt.

Trong bát còn dư lại một miếng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn, khẽ cắn môi nuốt miếng thức ăn kia xuống.

Đáy mắt Lý Bất Ngôn hiện lên một nụ cười vô hình.

Người này là thế đấy, trước mặt người ngoài vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, miếng cuối cùng rõ ràng ăn không vô, những vẫn sẽ kiên trì ăn, cho dù ăn vào thì dạ dày sẽ không thoải mái cả đêm.


Chỉ có ở trước mặt nàng, thì mới để lộ ra mặt mềm mại nhất kia.

Con nhím đó, thực ra cũng như nói về Yến Tam Hợp nàng.

Người tiến vào cũng không phải là Tạ tam gia, mà là Tạ mập.

Tạ mập đội một cái đầu ổ gà, hiển nhiên là vừa mới từ trong ngực Chu công giãy thoát.

"Yến cô nương, Tam gia còn chưa hồi phủ."

"Đi tìm hắn về, ta có chuyện quan trọng, không thể chậm trễ."

"Tam gia hôm nay e là sẽ không về." Tạ tổng quản mặt lộ vẻ khó xử: "Cô nương yên tâm, lão nô sáng mai sẽ chờ ở cửa phủ, tam gia vừa về lão nô lập tức mời ngài ấy tới."

Quý gia vừa bị xét nhà, hắn đã suốt đêm không về, là đi tìm phong lưu, hay là...

Yến Tam Hợp sâu xa nhìn Tạ mập một cái, xoay người đi vào trong phòng.

Tạ mập thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lúc vô tình nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lý Bất Ngôn nhếch môi: "Tạ tổng quản, chốn câu lan của kinh thành, nữ tử có đi được không?"

Tạ tổng quản: "..."

Lý Bất Ngôn: "Có tướng công thanh tú tiếp khách hay không?"

Tạ tổng quản: "..."

Lý Bất Ngôn: "Đúng rồi, chơi một đêm như Tam gia thì tốn bao nhiêu bạc?"

Tạ tổng quản: "..."

Có người còn sống, và hắn thì đã đã chết.

Là bị hù chết!

......

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.

Tạ tam gia nhảy từ trên xe ngựa xuống, mặt trắng bệch, mắt đen xì, trên mặt ịn hai dấu son môi đỏ mọng, dáng vẻ như yêu tinh hút khô tinh huyết vậy.

"Tam gia ơi à!" Tạ tổng quản trông mòn con mắt vội vàng nghênh đón: "Ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi, tối qua Yến cô nương ra lệnh cho lão nô tìm ngươi.

Tạ tam gia vốn buồn ngủ thì bị tiếng này đánh thức.

Hắn lau mặt, miễn cưỡng nói: "Biết rồi, ta về phòng rửa mặt trước."

Tạ tổng quản vừa ngửi mùi son phấn nồng đậm trên người hắn, thì trong lòng tự nhủ Tam gia cái gì cũng tốt, chỉ là hay thích chạy tới sông Vĩnh Định quá.

Nam nhân không thể dính vào hai thứ: một là bánh bạc, hai là sắc.

Tam gia thì hay rồi, gì cũng dính.

Haizz!

Lão gia, đại gia không lo nữa thì thực sự sẽ bị vét sạch thân thể, thành quỷ đoản mệnh mất thôi.

"Lão Tam!"

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Tạ Nhi Lập đứng dưới hành lang, bên cạnh hắn là Tạ Đạo Chi đang trợn tròn mắt.


Tạ Tri Phi ngáp một cái, vung hai cánh tay tiến lên hành lễ: "Phụ thân, đại ca, sớm như vậy đã đi nha môn rồi sao?"

Tạ Đạo Chi chỉ hận rèn sắt không thành thép, lại không nỡ mắng, vung tay áo nghênh ngang rời đi, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Lão tía mặc kệ thì kẻ làm đại ca cũng phải nói hai câu thôi.

Tạ Nhi Lập nhìn dấu môi đỏ mọng trên mặt lão tam, nhịn không được quát lớn: "Y quan không chỉnh tề chẳng ra làm sao?"

"Đại ca!"Tạ tam gia đưa tay về phía trước, da dày thịt dày cười giả lả: "Hôm qua thua hai ngàn lượng, nghèo muốn chết, huynh giang hồ cấp cứu một chút đi?"

Tạ Nhi Lập vừa nghe lời này, sự tức giận bèn xông lên đỉnh đầu, giơ tay lên.

Tạ tam gia chủ động đưa nửa bên mặt lại gần: "Huynh đánh thì đánh, nhưng đừng đưa thiếu đệ lượng bạc nào cả nhé, huynh là huynh trưởng của đệ, đệ chỉ có một mình huynh thôi!"

Còn có thể đánh tiếp sao?

Ngón tay Tạ Nhi Lập dí vào người hắn: "Đợi ta về sẽ xử lý ngươi!"

"Đại ca, đệ biết huynh thương đệ nhất mà, đại ca đi thong thả, đại ca về sớm một chút!" Tạ tam gia liếc mắt, cười như một tên ngốc: "Tạ mập, đại ca ta đồng ý rồi đấy, lát nữa bảo bên sổ sách đưa hai ngàn lượng tới đây."

Tạ mập: "..."

"Còn không mau đi!"

Tạ tam gia thấy hắn thất thần bất động, thì giơ chân đá một cái, Tạ mập tránh nhanh, bĩu môi tâm nói: Chẳng đánh chẳng mắng gì cả, đúng là cưng chiều tới hư luôn!

Cưng chiều tới hư sao?

Màn kiệu vừa hạ xuống, ánh mắt hai phụ thân con nhìn nhau, hai người đều nhìn ra chuyện trong đầu đối phương nghĩ.

Thật lâu sau, Tạ Đạo Chi trầm giọng nói: "Tối nay lấy thiếp mời của ta, mời Bùi thái y tới một chuyến, bắt mạch cho tam đệ ngươi."

"Khí sắc nhìn không được tốt, chỉ sợ là cả đêm không ngủ." Tạ Nhi Lập miễn cưỡng nở nụ cười.

Lão Tam tối hôm qua đi đâu, gặp người nào, hắn và phụ thân đều biết rõ ràng, diễn là diễn cho người khác xem, tất cả đều là vì Tạ gia.

Phụ thân thân là đại thần nội các, nhất cử nhất động đều ở dưới mí mắt người khác, những năm này có thể lấy được lòng đế vương, hoàn toàn là việc không nghiên về bên nào.

Sự thiên vị của hoàng đế đối với Hán vương, người đời đều biết.

Nhưng thái tử lễ nghĩa hiền đức, người đời cũng đều biết.

Chỗ vi diệu trong đó không phải dăm ba câu là có thể nói rõ.


Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, lão tam và hoàng thái tôn kết giao qua lại hắn và phụ thân đều chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, không phản đối, không đồng ý, không nói lời nào.

Cũng may trong lòng lão tam cũng hiểu được, không để mọi việc lộ ra ngoài, chỉ âm thầm giúp đỡ trong bóng tối.

Nghĩ tới đây, Tạ Nhi Lập hỏi: "Phụ thân, con có một chuyện không rõ."

"Nói đi!"

"Hoàng thượng lần này mặc cho Hán vương động đến Quý gia, chẳng lẽ lại muốn phế thái tử sao?"

Lời này to gan cực kỳ, nếu bị người khác nghe được, thì đó là một chữ chết, nhưng đây cũng là chuyện Tạ Đạo Chi trăm mối vẫn không có cách giải.

Hắn vuốt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thật lâu sau thở dài một câu.

"Lão đại, lòng vua khó dò!"

......

Lúc Tạ Đạo Chi cảm thán lòng vua khó dò, lão tam nhà hắn cũng đồng thời cảm thán một câu: Lòng nữ nhân, kim đáy biển.

Chỉ một đêm không gặp, khuôn mặt vốn đã không có nhiệt độ gì, lúc này lại lạnh như băng.

"Chuyện đó..." Tạ tam gia xoa xoa tay, cực kỳ cẩn thận, làm như chuẩn bắt đầu giải thích.

"Tâm trạng Minh Đình không tốt, ta và hắn ra ngoài tiêu khiển, không làm gì, chỉ đi thuyền, nghe một khúc nhạc, đánh bài giải khuây thôi."

"Ngươi không cần giải thích những chuyện này với ta." Yến Tam Hợp giọng nói càng lạnh: "Ta muốn gặp con gái của Ninh thị, cái vị mà lão phu nhân phản đối làm thiếp kia."

"Việc này đơn giản, để ta sắp xếp."

Tạ tam gia còn muốn nói thêm vài câu, Yến Tam Hợp đã không kiên nhẫn: "Thang Viên, tiễn khách."

Vậy là tiễn khách rồi sao?

Vậy Tạ tam gia ta cứ ở lại không đi đấy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi