QUỶ DỮ VI THÊ


Buffet của nhà hàng rất ngon.

Tôi ăn đầy bụng và chậm rãi đi về phòng.

Khuôn mặt An Bình hiện lên một biểu cảm hài lòng, lấy thẻ ra và mở cửa phòng
Có lẽ vì địa chỉ cũ của Lê gia nên An Bình không đề cập đến chuyện đi ra ngoài để đi mua sắm, ngắm cảnh đêm của khu nghỉ mát mùa hè.

Qua các cửa sổ trong phòng, tôi có thể thấy cây cầu gỗ cổ xưa được xây dựng trên hồ nước và uốn lượn về phía đình mười phần xinh đẹp
Ánh sáng mờ ảo trong bóng tối tạo thành một dòng sông sáng lấp lánh, mơ hồ thắp sáng khung cảnh xa xăm.

“Cậu thực sự không đi ra ngoài một vòng, cậu sẽ béo nếu cậu ăn quá no liền đi ngủ.”Tôi đóng rèm cửa, quay đầu nhìn An Bình đang ngồi trên giường xoa bụng và hỏi, cô ấy nhăn mặt và lắc đầu với bộ dáng còn chút sợ hãi bĩu môi,“Khi biết chuyện này rồi ai mà còn tâm trạng đi ra ngoài vui chơi.

Đặt biệt còn là buổi tối.


Cô ấy nhấp một ngụm sữa chua trên bàn rồi đặt nó trở lại, lấy quần áo trên giường và đi về phía phòng tắm.

Tôi đang ngồi trên ghế sofa nhỏ, dự định tìm kiếm thêm thông tin về địa chỉ cũ của Lê gia
Phòng tắm được thắp sáng bằng ánh đèn ấm áp, và tiếng nước nóng từ vòi sen tạo ra âm thanh.

Tôi nhìn vào màn hình một lúc rồi thất thần
Diêm Cơ đã bốn hoặc năm ngày không về bên cạnh tôi rồi.

Tôi không thể không nghĩ đến nàng, trong lòng có chút lo lắng.

Có phải âm phủ xảy ra chuyện gì đó rất khó giải quyết nên đã giữ chân nàng lại, vì vậy đến bây giờ nàng vẫn không quay lại.

Trong đầu tôi vẫn là khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Mái tóc đen mượt mà như lụa phủ sau lưng nàng, và dáng người hoàn hảo khiến tôi ghen tị
Không không không! Tôi đang nghĩ cái gì vậy!
Tôi nhanh chóng dùng hai tay tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt nóng bỏng của mình, thầm hét lên trong lòng! Không cần nhìn vào gương cũng biết bây giờ mặt tôi đỏ hơn tôm luộc.

Nghĩ cái gì thế không biết, nghĩ một cái đâu đâu.

Tôi không ngừng dùng tay xoa xoa mặt, và trái tim của thiếu nữ đang hồi xuân đột nhiên bị phá vỡ bởi trấn quỷ lệnh
Aiz… nàng ấy đã không xuất hiện một thời gian.


Thời gian càng lâu, tôi càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Tớ xong rồi, cậu vào tắm đi.”
An Bình mở cửa phòng tắm, mặc váy ngủ trên đầu dùng một chiếc khăn lớn lau mái tóc ướt của cô ấy, hướng về phía tôi chu miệng, vẫy tay gọi tôi đi tắm.

Ngay cả khi tôi rơi xuống nước, cảm thấy được nước ấm chạm trên người, nhưng tôi vẫn thất thần, không thể không nghĩ đến Diêm Cơ!
Hừ! Khi chị ta trở lại, tôi phải hỏi cho rõ, mặc dù … cho dù đáp án có lẽ sẽ rất bất ngờ nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần.


Tối hôm đó, tôi và An Bình đều nghỉ sớm.

Tôi ra ngoài vào sáng sớm và đi tránh nóng ở thắng địa đến chạng vạng.

Tôi cũng đã mệt mỏi sau một hành trình dài.

Sau khi tắt đèn, trong vòng vài phút tôi đã nghe thấy hơi thở đều đặn nhịp nhàng từ giường của An Bình
Xem ra cô ấy đã ngủ rồi, và nha đầu này ngủ thật ngon, có lẽ cô ấy đã kiệt sức rồi.

Tôi nghĩ thầm, khoé miệng không khỏi nở một nụ cười
Quên nó đi, quên nó đi, dù sao đi nữa, cũng có có bảy ngày, vì vậy đêm này hãy nghỉ ngơi thật tốt trước
Tôi vùi đầu vào một chiếc gối mềm mại, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, ngay khi tôi nhắn mắt lại sắp chìm vào giấc ngủ sâu thì bất ngờ.

Một luồng khí lạnh rất quen thuộc thổi tới vai tôi.

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, định nhìn về phía sau.

Vì tôi nằm ngủ sấp, tôi phải đứng dậy một chút và nghiêng người để xem nơi mà hơi lạnh thoát ra
Ai ngờ đằng sau lại bị chặn lại bởi một thứ gì đó cực kỳ nặng nề.

Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai tôi và một đôi tay không đứng đắn đang thăm dò bên dưới bộ đồ ngủ của tôi.

"Vĩ nhi của ta, mấy ngày qua em có nhớ chị không?”
Tôi định mở miệng.

Chị ấy dường như nhìn đọc ra suy nghĩa của tôi.


Ngay lập tức ấn người tôi xuống và áp sát tai tôi nói:
“Hừ, nếu em không muốn bạn của em thấy rằng chúng ta đang làm chuyện kia (-.-“”) thì đừng phát ra âm thanh
Tay chị ta bắt đầu chậm rãi di chuyển, vén đồ ngủ của tôi lên.

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được một phần cơ thể của chị ta đang biến hoá.

Lần này tôi vô cùng hoảng loạn! Chẳng lẽ chị ấy muốn ở đây cùng tôi làm chuyện đó sao?
Bạn tôi còn đang nằm trên giường bên cạnh, làm sao chị ấy có thể làm như vậy! Chị ấy không hề suy nghĩ đến cảm nhận của tôi sao?
Tôi đột nhiên cảm thấy thật uỷ khuất, cảm nhận được sự ôn nhu của chị nhưng tôi không thể phản ứng một chút.

Nghĩ đến sự dịu dàng của chị ấy đối với chính mình chỉ vì trấn quỷ quỷ trong cơ thể tôi, đôi mắt liền đột nhiên phủ tầng sương mờ.

Với bàn tay của Diêm Cơ liền đem bộ đồ ngủ mỏng manh của tôi cởi ra, và đôi tay đang không ngừng mò mẫm trên người tôi, và tôi thậm chí có thể cảm thấy được hai ngón tay của chị ấy đang nóng lòng muốn đi vào bên trong tôi.

Từng đợt cảm giác nhục nhã tràn ngập trong lòng tôi và nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Tôi là cái gì, tôi là gì trong mắt chị ta? Có phải là một công cụ để ngươi phát tiết.

Nếu như có thể, tôi thực sự không muốn biết sự tồn tại của trấn quỷ lệnh
Nếu chị ta thực sự làm điều này với tôi vì trấn quỷ lệnh thì tôi cảm thấy sự nhục nhã phải chịu trong hai mươi năm qua và cuộc gặp gỡ ngày hôm nay thật nực cười vô cùng.

Trời cao đang trêu đùa tôi sao, đầu tiên trở thành nạn nhân của minh hôn và sau đó trở thành ký chủ của trấn quỷ hồn rồi bị Diêm Vương chà đạp, lừa dối.

Ha ha, cảm thấy thật chua xót!
Tôi bắt đầu nghĩ về nó trong đầu, những giọt nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống từ khóe mắt.

Cơ thể Diêm Cơ run rẩy và động tác liền dừng lại, chị ta hẳn đã thấy tôi khóc.

Nhưng sự việc tiếp diễn sau đó làm tôi choáng váng.

“Có chuyện gì vậy? Vĩ Nhi, chị làm em đau sao? Hay có nơi nào không thoải mái? Nói cho chị biết.”
Giọng nói của Diêm Cơ để lộ sự nôn nóng cùng lo lắng, và bàn tay đang nắm lấy ngực tôi nhanh chóng buông ra, xoay người tôi lại rồi ôm tôi vào trong lòng
“Chị không chạm vào em, không chạm vào em nữa…đừng khóc.”
Bàn mềm mại không ngừng vuốt ve tóc tôi, chị ôm tôi như thể muốn đem tôi khảm vào cơ thể.


Tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm, sốt ruột và chua xót của chị dành cho mình, cảm giác uỷ khuất cũng vơi đi không ít.

Chị ôm tôi một lúc, bắt đầu sờ soạng thân thể của tôi.

Kiểm tra xem tôi không thoải mái chỗ nào, lúc này giọng chị cũng mang theo nứt nở:
“Nơi nào không thoải mái? Có phải bị ốm rồi không? Hay là bảo bảo xảy ra chuyện gì rồi?”
Mặc dù xung quanh tối đen, tôi vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của chị, cảm giác uỷ khuất đã vơi đi không ít.

Tôi vội giữ chặt tay lộn xộn của chị mang theo giọng điệu nứt nở:
“Em không sao, em vẫn ổn.”
“Chị nói nhỏ thôi, đừng đánh thức An Bình”
Tôi tiến lại gần để chị có thể nghe thấy giọng nói thì thầm của mình.

Sau khi nghe tôi nói rằng không sao, cơ thể căng thẳng Diêm Cơ thả lỏng xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi, có điểm khó hiểu nhìn tôi:“Vậy tại sao em lại khóc”
Nghe những câu hỏi ôn nhu dịu dàng của chị, trong lúc nhất thời tôi không thể mở miệng.

Lời đến bên miệng liền bị nghẹn lại.

Tôi hơi hoảng hốt.

Tôi phải hỏi chuyện về trấn quỷ lệnh thật uyển chuyển, không thể đi thẳng vào vấn đề
Mặc kệ bằng cách nào, tôi phải bảo vệ sự an toàn của mình trước tiên, và … tôi thực sự không muốn làm tổn thương trái tim của chị vì vấn đề này.

“Em hỏi chị …”
Tôi nuốt nước miếng một cái, quay mặt đi, nhìn những ngón tay của mình và khẽ hỏi:
"Chị đối xử tốt với em có phải vì trấn quỷ lệnh?”.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Khi câu hỏi vừa phát ra, tôi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, kết quả là vẫn hỏi trực tiếp.

Tôi thầm mắng mình là ngu ngốc, hận không thể tự cho mình một cái tát
Diêm Cơ không trả lời tôi, tôi cũng không nói tiếp.

Bầu không khí giữa hai người có phần kì dị.

Có thể nói rằng có một chút xấu hổ cũng không kém phần nghiêm túc
Được một lúc lâu, chị lại ôm tôi chặt hơn và thở dài, ngữ khí có chút uỷ khuất:
"Vĩ Nhi là không tin tưởng chị sao?.”
Tôi nghe giọng chị có chút bi thương, thiếu chút nữa tôi nhảy dựng lên, vội vàng giải thích:Không có, cái đó…”
Nói được một nữa, tôi lại không biết nên nói thế nào.

Trong lúc nhất thời, tôi không nói nên lời, tay chân bắt đầu luống cuống, Diêm Cơ không thể nhịn được cười.


Chị khẽ cúi đầu, áp đầu vào lồng ngực rắn chắc của tôi, giọng khàn khàn trầm thấp mang theo ý cười khẽ nói:
"Chị không có ý định nói cho em sớm như vậy, nhưng em vẫn biết trước một bước”
Ngón tay thon dài và mạnh mẽ trượt xuống vuốt ve bụng dưới của tôi
“Vĩ Nhi nghĩ nhiều rồi, em thực sự là kí chủ của trấn quỷ lệnh.

Minh hôn cũng là chỉ thị mà chị đã ban ra cho âm dương sư.

Ý đồ ban đầu chính là đem trấn quỷ hồn trở về chỗ cũ, vì vậy chị sẽ cưới nữ nhân là kí chủ của trấn quỷ lệnh, trở thành thê tử của chị.


“Nhưng vạn lần chị không nghĩ tới chính là em khiến chị muốn ngừng mà không ngừng được.

Chị chưa bao giờ trải qua tình yêu.

Chị tình cờ gặp em và không thể ngăn được tình cảm ngày càng mãnh liệt của mình.”
Tôi bình tĩnh lắng nghe lời chị nói đối với tôi rất chân thành cũng có thể nói là rất nghiêm túc, không có chút giỡn cợt hay dối trá nào.

Tôi có thể nghe ra
Chị thật lòng với em, Vĩ Nhi, những lo lắng trong cái đầu bé nhỏ của em mau vứt chúng đi, nó chỉ làm tâm trạng của em trở nên tồi tệ hơn và phá hỏng cảm xúc của chúng ta thôi.”
Diêm Cơ hiếm khi nghiêm túc khiến tôi cảm thấy hơi xúc động.

Dù gì chị cũng là Diêm Vương.

Không việc gì phải nói dối tôi như người phụ nữ bình thường.

Chị dùng ngữ khí này nói chuyện, trong lòng tôi cũng đã có câu trả lời.

Chị đưa tay ra sau lưng vỗ vỗ lưng tôi.

Sau khi nói điều này, chị dường như đã nghĩ ra một điều thú vị, vui vẻ nói:
“Vĩ Nhi, em có thể không biết.

Trấn quỷ lệnh là ở trong bụng em.


Câu nói này đối với tôi, chắc chắn là một cơn giông bão*, trong lúc nhất thời, tôi không có phản ứng gì!
Trấn quỷ lệnh nằm trong bụng tôi …
Chẳng lẽ bảo bảo là bản thể của trấn quỷ hồn?! Hay là trấn quỷ lệnh được truyền từ người mẹ vì mang thai nên truyền lại cho bảo bảo?
Diêm Cơ không giải thích nhiều lời, làm giảm sự ham muốn của tôi và ôm tôi thật chặt, và những lời nói trong miệng đột nhiên làm tôi đỏ mặt!
“Ngủ đi, hôm nay chị tha cho em.”
Lời của Yan, ngày thường toàn là An Vĩ ăn người ta, nay người ta muốn trả đũa thì làm bộ giận dỗi, chán thiệt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi