QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Mùi hôi thối này làm cho ngỗ tác đến đây làm cũng đang liên tục nôn oẹ.

Tuyên Trọng An đứng một lúc thì choáng đầu hoa mắt, A Mạc đỡ hắn thì cũng bị buồn nôn đến mức ruột quay cuồng trong bụng, cả mặt xanh lét, nói: “Công tử, chúng ta đi thôi.”

Tuyên Trọng An lắc đầu, nhìn về phía ngỗ tác, thấy trước ngực của y phục hắn đều bị ngập trong bãi nôn, còn người thì đang nôn khan thì hắn biết hỏi cũng chẳng được gì.

Dù cho vậy nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ nhìn những khúc xương nhỏ bé bị lộ ra trong nước bùn đen một lúc lâu mà không hề có bất cứ tiếng động.

Chỉ là lộ ra đã đủ khiến người ta liếc nhìn, không biết rõ rốt cuộc chôn ở dưới là bao nhiêu.

Điều này có thể cho thiên hạ biết không? Có dám để cho thiên hạ biết hay không?

Đại Vi trăm ngàn lỗ thủng rơi vào trong tay Bảo Lạc, hắn cũng không biết là may mắn của Bảo Lạc hay là bất hạnh của Bảo Lạc.

“Công tử?” Giọng của A Mạc sụt sùi, hắn vừa dứt lời thì thực sự không thể nhịn được, nghiêng đầu nôn như long trời lở đất.

Thật sự quá thối. A Mạc cảm thấy cái mùi thối kia đã chui vào bụng mình, sắp thiêu cháy cái bụng hắn mà vọt ra ngoài…

Tuyên Trọng An quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài.

Trong đoàn người, ngoại trừ hắn thì cũng chỉ có giáo uý Giang Phong đi theo bọn họ vào mà không nôn ra.

“Tiếp tục đào, gọi nhiều người tới đây, mỗi lần đào nửa canh giờ rồi đổi người đào, cho đến khi nào đào đến cuối mới thôi, Vu Tàm…” Tuyên Trọng An quay đầu lại thấy sư gia của mình ngồi xổm trên mặt đất nôn khan, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, trên mặt không hề hồng hào, cho dù là ngồi xổm cũng là dáng vẻ thoi thóp lảo đảo sắp đổ. Hắn lại nhìn về phía một sư gia khác của hắn, thấy sư gia lớn tuổi kia càng không tốt hơn sư gia trẻ tuổi, người đã ngã xuống được A Tham đỡ lấy.

“Giang Phong, bảo một người đi đỡ lão Vu, A Tham, ngươi lại đây, đến Thuận Thiên phủ một chuyến rồi bảo Phùng phủ doãn phái ngỗ tác và trợ thủ trong phủ tới đây, người không đủ thì bảo hắn điều người ở Lâm Huyền.”

“Vâng, thuộc hạ sẽ qua đó.” A Tham đợi người tiếp nhận rồi vội vàng rời đi.

“Giang Phong?”

“Có!”

“Theo ta gặp Đào đại nhân một chuyến.”

“Vâng.”

“Ngươi là con rể của Quách đại nhân? Cưới nữ nhi nào của hắn?” Trên đường đi, Tuyên Trọng An hỏi một câu.

Hắn đi cực nhanh, Giang Phong và thủ hạ của hắn còn theo kịp hắn nhưng sư gia và tuỳ tàng đi theo phía sau hắn đã nhiều lần bị bọn họ bỏ qua một đoạn xa.

“Bẩm Tả tướng đại nhân, mạt tướng cưới tiểu nữ nhi dưới gối nhạc mẫu đại nhân.”

“Ừ, có con cái rồi?”

“Bẩm đại nhân, có rồi, một tử một nữ.”

“Nhi nữ song toàn, có phúc khí.”

“Đa tạ đại nhân.”

Bọn họ miệng nói chuyện nhưng đi rất nhanh, nhanh chóng đến chỗ Quách thống lĩnh đang dẫn người giam giữ Đào Tĩnh.

“Tả tướng đại nhân tới rồi.” Phía trước có người nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng báo một câu vào trong.

Một lúc lâu sau, Ngự Lâm quân đại thống lĩnh Quách Tỉnh liền đi ra: “Bái kiến Tả tướng đại nhân.”

“Quách đại nhân.”

Quách Tỉnh là người của lão Hoàng Đế, lúc trước cung biến hắn bị phó thống lĩnh Thích Phương Nguyên đè ép đến không thể động đậy, để Thích Phương Nguyên dẫn theo Ngự Lâm quân và hai Đô đốc hai châu nâng đỡ tân đế thượng vị. Lúc hắn được thả ra thì đã hết hy vọng, nhưng Bảo Lạc Hoàng vẫn dùng hắn, Tả tướng cũng dùng hắn, Quách Tỉnh đối với vị trí Đại thống lĩnh với tâm trạng như nào cũng được. Cho đến hôm nay, nhìn thấy tình huống của Đào phủ, lúc này hắn mới thật sự buông tâm tư bảo vệ chủ cũ xuống.

Quách Tỉnh có xuất thân bần hàn, hắn tòng quân bò lên, đầu óc và thân thủ của hắn lợi hại như nhau, chính là làm cánh tay trái bờ vai phải giết người của lão Hoàng Đế. Hắn cũng chỉ thích ẩn thân trong bóng tối, không thích xuất hiện trước mặt người khác, càng không thích xuất hiện ở nơi tràn ngập thanh sắc ảnh hưởng đến thần trí tỉnh táo như này. Hắn là đao phủ của lão Hoàng Đế, làm người trung thành hết lòng lại không thích lên tiếng; trước mặt thống lĩnh Ngự lâm quân, hắn lại chẳng có mấy người quen, điều Hoàng Đế thích chính là điểm này của hắn.

Chỉ là Quách Tỉnh lại trung thành với lão Hoàng Đế, người có lạnh lùng vô tình nhưng dù sao hắn cũng là người, tay cầm đao cũng là thịt trên người. Hắn cũng không tham sợ chết, không sợ báo ứng, nhưng hắn sợ báo ứng đến trên người nhi nữ tử tôn đời sau của mình. Sống đến tuổi của hắn, lúc con cháu thành đàn dưới gối thì cái mạng này cũng không chỉ là mạng của một mình hắn, vận mệnh của hắn cũng như vậy. Tuy rằng hắn nói muốn rõ ràng, nhưng lúc trước rốt cuộc hắn vẫn không cam lòng khi chủ cũ bị chết không rõ ràng. Sau khi nhìn thấy vô số xương trắng trong Đào phủ, hắn cả đời giết vô số người, cả người lạnh lẽo âm u mà sau lưng còn cảm thấy lạnh toát; lúc này hắn mới hiểu rõ, triều đại của chủ cũ đã qua thật tốt.

Nếu không, phải chết bao nhiêu người mới đủ?

“Ngài muốn đi vào?”

“Ừ, tình hình bên trong như nào?”

Quách Tỉnh im lặng một lát rồi mới nói: “Bẩm đại nhân, Đào Tĩnh đã bị bắt giữ.”

Tuyên Trọng An nhìn sắc mặt của hắn không đúng thì dừng bước, nhìn về phía hắn.

“Lúc thần vừa dẫn đội đi vào thì Đào đại nhân đang uống máu đồng tử…” Quách Tỉnh nghiêng đầu, chắp tay về phía Tuyên Trọng An: “Thần bất tài, lúc đi vào trái tim tiểu đồng kia đã bị đào ra, không thể cứu được.”

“Hô…” Tuyên Trọng An thở dài một hơi, xoa xoa đầu bị mùi hôi thối làm đau đầu: “Quách đại nhân, ngươi nói xem những tội nhân này có thể tha thứ hay là không thể tha thứ?”

Quách Tỉnh không nói gì.

Hắn không biết phải nói gì.

Trên dưới triều đình này, cho dù bây giờ có nhiều đại nhân làm việc cho Tả tướng đại nhân nhưng có không biết bao nhiêu người đã từng gọi Đào Tĩnh là lão sư.

Nếu như hễ liên quan đều phải thanh toán thì trên dưới triều đình, ngoại trừ những quan chức mới lên chưa kịp làm gì thì có ai còn sạch sẽ?

“Vào đi.”

Tuyên Trọng An dẫn đầu sải bước vào bên trong.

“Tả tướng đại nhân!”

“Tả tướng đại nhân!”

Sau khi Tuyên Trọng An đi vào, bỏ qua những lời thỉnh an này, lướt qua Đào Tĩnh bị trói trên ghế.

Đào Tĩnh mặc đạo phục màu trắng đang nhắm mắt nằm trên ghế dựa.

Khi Tuyên Trọng An nhìn sang thì ông đã mở mắt ra, nhưng Tuyên Trọng An chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi đi về phía trên mặt đất bị một cái áo choàng cấm vệ quân nhô ra.

Hắn vén áo choàng lên nhìn thấy máu, thân thể trần truồng của đứa bé bị moi tim ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé kia trắng bệch, chưa nhìn mặt, không nhìn ngực không có tim, ngoại trừ quá trắng thì thân thể của đứa bé kia tròn tròn, giống như Vọng Khang nhà hắn vừa được bế ra từ thùng nước tắm.

Chỉ là nó không linh động như Vọng Khang, sau này cũng không thể vui vẻ nữa.

Tuyên Trọng An nhắm mắt lại, khoác áo choàng, đứng dậy ôm lấy đứa trẻ này rồi đặt vào tay Quách Tỉnh.

Cả người Quách Tỉnh cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe Tả tướng đại nhân khàn giọng nói: “Đưa đến phòng khâm liệm của Thuận Thiên phủ, an táng cùng với hài tử ở hầm.”

“Đại… Đại nhân…” Quách Tỉnh cũng thở dài một hơi, xoay người nhận từ tay cấp dưới rồi ôm người ra ngoài.

Tuyên Trọng An quay đầu lại, đi tới bên cạnh Đào Tĩnh, kéo một cái ghế tới rồi ngồi đối diện Đào Tĩnh.

Đào Tĩnh đã mở mắt ra, trên khuôn mặt hồng hào nhẵn nhụi không giống một người già có một nụ cười. Ông ta nhìn Tuyên Trọng An, mở miệng trước: “Trọng An, lão phu cậy già lên mặt, gọi ngươi một tiếng Trọng An, không biết có được?”

Tuyên Trọng An hơi khom lưng, hai tay giao nhau trên đầu gối nhìn ông ta rồi gật đầu.

Nhìn tư thế tràn ngập công kích của hắn, nụ cười trên mặt Đào Tĩnh càng sâu: “Thanh niên ấy.”

Người trẻ tuổi chính là ngập tràn tinh lực, làm việc gấp gáp không mang theo đầu óc.

“Chờ ngươi đến địa vị này của ta, ở tuổi này…” Đào Tĩnh nói xong thì lắc đầu, lắc lắc đầu hơi lâng lâng vì uống tiên đan thần dược, cười nói: “Không, nói sai rồi, ngươi đã có địa vị này rồi, không cần qua mấy chục năm ngươi sẽ đến tuổi lão phu, qua vài năm nữa ngươi sẽ phát hiện ra thiên hạ này, nhân gian này đáng gì? Loại người như chúng ta theo đuổi há chỉ là cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm? Những phàm phu tục tử kia há có thể so sánh với chúng ta? Họ là con kiến, là tiện dân, giống như những bụi bặm, đồ vật bị gió thổi sẽ tiêu tan, sao có thể so sánh với những người chúng ta?”

“Ngươi phải biết rằng, đây chính là lời mà ta chưa từng nói qua ngay cả với tiên đế, hôm nay nói cho ngươi nghe…”

“Nói cho ta nghe,” Tuyên Trọng An ngắt lời ông ta: “Là muốn ta thả ngươi?”

“Hahahahaha…” Đào Tĩnh cười to, ông nhìn Tuyên Trọng An giống như nhìn con sâu đáng thương: “Ngươi biết cái gì?” Cảnh giới của lão phu loại tiểu nhi vô tri như ngươi có thể hiểu? Cơ mà…”

Ông nói với hứng thú dạt dào: “Nếu ngươi đi theo lão phu, làm môn đồ của lão phu thì chuyện này sẽ khác, lão phu cũng không ngại chỉ điểm cho ngươi con đường đúng đắn.”

“Ồ, thế à?” Tuyên Trọng An mỉm cười, hắn vươn tay ra, nắm lấy một bàn tay bị trói bên cạnh tay ghế.

Đào Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy một tiếng “rắc rắc”, ông ta kêu lên đau đớn.

“Không bằng ngươi nghe ta nói, trước đây ta làm Hình bộ thượng thư như thế nào…” Tuyên Trọng An cười nháy mắt với Đào các thủ, rất thoải mái hài lòng.

Cùng lúc, hắn duỗi tay ra ngoài, A Mạc đi theo hắn cả run toàn thân.

Tuyên Trọng An liếc xéo nhìn về phía tuỳ tùng ngốc nghếch: “Khăn tay.”

A Mạc giật mình, rút khăn ra liền nhào tới: “Đây, đây.”

Trưởng công tử của bọn họ thường chỉ cần lộ ra bộ dáng như vậy thì hắn sẽ bị doạ cho phát sợ, toàn thân giống như ngâm mình trong nước đá lạnh lẽo của mùa đông.

Tuyên Trọng An cầm khăn tay lau tay, mỉm cười với Đào Tĩnh, nói: “Đào đại nhân, nào, chúng ta tiếp tục nói chuyện, vừa rồi nói đến đâu?”

Đào Tĩnh cắn răng, trên đầu mồ hôi lạnh đầm đìa, ông đỏ mắt nhìn chằm chằm Tuyên Trọng An, nhìn thấy Tuyên Trọng An cười thì ông ta cũng cười lạnh, thả lỏng hàm răng rồi nói: “Tuyên Trọng An, ngươi còn chưa biết…”

“Ừ?” Lỗ mũi Tuyên đại nhân khẽ ngâm một tiếng, hết sức mê người.

“Ngươi còn chưa biết hậu quả!”

“Hậu quả?” Tuyên Trọng An không hiểu, hắn đứng lên, nói với người phía sau Đào Tĩnh: “Nào, cho ta mượn dao dùng một lát?”

Cấm vệ quân được huấn luyện nghiêm chỉnh cởi đại đao bên hông xuống, đi về phía trước ba bước, khom người hai tay dâng lên.

“Ngươi dám!” Đào Tĩnh thấy Tuyên Trọng An cầm đại đao tới, ông ta kêu to, không còn thần thái bình tĩnh thong dong lải nhải như lúc trước.

“Đào đại nhân, ngài là tiên, bản quan…” Tuyên Trọng An giơ đao lên, vung về phía trước, thử cảm giác và sức mạnh, sau đó hắn đi tới trước mặt Đào Tĩnh, lại thử phương hướng giơ về phía chân Đào Tĩnh, ngước mắt lên cười với Đào Tĩnh: “Tự thấy không bằng.”

Chữ “bằng” vừa dứt thì hắn cầm dao chém vào chân Đào Tĩnh.

“A…” Đào Tĩnh điên cuồng hét lên, tiếng xương vỡ cũng vang lên trong đại sảnh, cùng với cái ghế Đào Tĩnh bị buộc vào phát ra tiếng sắc bén. Lúc này, Đào Tĩnh nức nở, ông ta đau đến mức ngay cả răng cũng bị cắn đến chảy máu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi