QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Giọng nói của A Mạc rất nhẹ, nhỏ như tiếng muỗi. Sau khi Tuyên Trọng An nghe được thì cúi đầu lặp lại một lần bên tai thê tử.

Hứa Song Uyển hít sâu một hơi, lắc đầu.

Không thể có phần của Hoàng hậu.

Nàng không giỏi nhìn người, nhưng cũng chỉ không thể nhìn người bên cạnh mà thôi.

Khăn tay không đủ dùng, Hứa Song Uyển chậm chạp, vẫn đưa tay lấy tay áo hắn lau mũi, lộ mặt ra nhìn về phía A Mạc cung kính đứng ở phía trước.

“Người còn không?” Nàng mở miệng.

“Bẩm, còn.”

“Trông coi đi.”

“Vâng.”

“Thái Hà…”

Nghe được tiếng gọi của Hứa Song Uyển, Thái Hà run rẩy khom lưng loạng choạng đi tới. Nàng vừa tới liền nhào tới trước chân Hứa Song Uyển: “Cô nương.”

“Không thể có phần của em, không có em thì ta đã chết từ lâu rồi.” Hứa Song Uyển khom lưng, đỡ tay cô: “Em đứng lên, em đã theo ta mười năm rồi, không thể gặp chuyện liền hoảng.”

“Cô nương…” Tim Thái Hà lập tức ổn định. Nàng khóc nức nở đứng lên, cảm kích cười với cô nương.

Trong phòng, Tuyên Trọng An gật đầu với A Mạc: “Còn gì nữa?”

“Mới thẩm vấn đến đây, công tử, thuộc hạ về Vân Hạc Đường trước…”

“Đi đi.”

“Vâng.”

A Mạc lui xuống. Tuyên Trọng An liếc mắt nhìn bọn hạ nhân câm như hến trong phòng rồi mới rũ mắt nhìn về phía thê tử không biết đang nghĩ gì: “Bọn họ không sao, nàng có thể dùng.”

Hắn đã xem qua.

Hứa Song Uyển gật đầu.

Tuyên Trọng An không ở lại lâu, sau đó đi ra ngoài. Hứa Song Uyển tìm Phúc nương tới, giao Ngọc Quân cho nàng ấy: “Ngu nương ở bên cạnh ta nghe lệnh, mấy ngày nay giao Ngọc Quân cho bà. Bà tự tay chăm sóc con bé, đừng để con bé rời khỏi tầm mắt bà.”

“Ngài yên tâm.”

Đêm nay Hứa Song Uyển uống thuốc xong, ngủ đến nửa đêm tỉnh lại. Bên cạnh không có ai, nàng nhìn nửa gối kia một lúc lâu, cũng không gọi hạ nhân, lại ngủ thiếp đi trong mê man.

Ngày hôm sau, A Tham nói hôm nay trưởng công tử không đến nha môn mà ở trong phủ. Hiện tại, ngài ấy đang làm việc ở Vân Hạc Đường, nếu Thiếu phu nhân có việc cứ sai người đi gọi.

“Để cho chàng ấy làm xong việc liền trở về nghỉ ngơi.” Hứa Song Uyển nói một câu rồi để hắn đi.

Thấm Viên xảy ra chuyện. Mãi đến đêm qua Tuyên Hoành Đạo mới được Đồ quản gia báo, khi đó đã muộn. Bên phía nhi tử nói là chuyện gấp nên ông cũng không tiện gọi người tới hỏi. Đợi đến sáng sớm, nghe hạ nhân báo trưởng công tử còn làm việc ở Vân Hạc Đường nên ông đến thăm con dâu trước.

Nhìn thấy con dâu, thấy sắc mặt vẫn chỉ hơi tái nhợt, nét mặt vẫn đoan trang dịu dàng như cũ, nhất thời ông cũng không biết nên an ủi từ đâu, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: “Con cứ yên tâm dưỡng bệnh.”

Hứa Song Uyển nghe xong thì ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phụ thân, con dâu không sao, chỉ cần nghe đại phu dặn dò, tĩnh tâm dưỡng bệnh là được.”

Tuyên Hoành Đạo nghe ra sự cẩn thận trong lời nói của con dâu, càng không biết nói cái gì mới tốt, đành nhìn về phía Vọng Khang ở bên cạnh.

Vọng Khang đang yên lặng nhìn hai người nói chuyện, thấy tổ phụ nhìn cậu, Vọng Khang vội vàng ưỡn ngực nhỏ lên, nói: “Tổ phụ, tối qua Vọng Khang đọc sách, người có muốn nghe không?”

Sau đó cậu xuống ghế, chống hai tay ra sau và cười hì hì nhảy về phía ông.

Từ nhỏ Vọng Khang đã là cậu bé có tinh thần cực kì hăng hái và cởi mở. Tuyên Hoành Đạo thấy cháu vui vẻ nhảy nhót lại đây thì lông mày cũng giãn ra, nỗi lo âu ẩn giấu ở giữa mặt mày cũng phai nhạt.

Ông dừng lại một chút, ôm Vọng Khang lên rồi nói với con dâu: “Ta đưa Vọng Khang đi tìm phụ thân nó, đúng lúc ta muốn nói vài câu với nó.”

Hứa Song Uyển mỉm cười gật đầu, nhìn bọn họ đi. Bọn họ vừa rời đi, Ngu nương lo lắng hỏi nàng: “Thiếu phu nhân, ngài nói xem sẽ nói chuyện gì?”

Hứa Song Uyển khẽ thở dài, lắc đầu, không đoán.

Ngu nương thấy vẻ mặt mệt mỏi của nàng, đỡ nàng đi vào trong: “Ngài cứ ngủ tiếp đi.”

Hứa Song Uyển nằm lại trên giường. Lúc Ngu nương đắp chăn cho nàng, chuẩn bị đi, nàng vừa chợp mắt liền mở ra, nói với Ngu nương: “Nếu bên phía trưởng công tử có tin tức, dù ta đang ngủ thì cũng phải gọi ta.”

Ngu Nương than ây da.

Hứa Song Uyển lại nhắm mắt: “Đợi lát nữa Thái Hà tới đây, bà để nàng ấy dẫn người qua trông ta, còn bà đi bận việc bà, nghe chưa?”

Ngu nương ngẩn người rồi thưa vâng.

Vào thời khắc mấu chốt này, Thiếu phu nhân đây là… muốn cho người trong phủ thấy rằng ngài ấy tin Thái Hà?

Đúng rồi, như vậy mới chứng tỏ thật sự tin tưởng nàng ấy.

Thái Hà đi theo chủ tử tốt. Nếu không phải nể tình Thiếu phu nhân, theo tính tình trưởng công tử của bọn họ, thà rằng giết nhầm, cũng tuyệt đối không thể buông tha.

Nếu đổi lại là chủ mẫu nhà bình thường, chỉ cần hơi ngại phiền phức, cho dù biết rõ là vu oan hãm hại, tín nhiệm đến đâu cũng không tránh khỏi gặp khúc mắc, lập tức khiến người ta xuất hiện trước mắt…

Ngu nương ra cửa, phát hiện chiêu này của Văn Nhi quả thật độc ác.

Dù ả không vu oan được thì cũng chia rẽ lòng người. Mà Thái Hà không được lòng Thiếu phu nhân, dần dà, nàng ấy ở Hầu phủ cũng không thể như trước kia? Gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, Thiếu phu nhân cũng không thể tin tưởng người mình như ban đầu. Khi đó, còn có mấy người có thể tin tưởng nữa?

Lâu dài, nàng sẽ trở nên cao cao tại thượng, là một phu nhân cao quý không tin bất kì ai mà cũng chẳng ai có thể chạm tới? Đến lúc đó, liệu Hầu phủ còn có không khí nhẹ nhàng và thanh tĩnh như này chăng? Có ngày Thiếu phu nhân không còn là Thiếu phu nhân, liệu trưởng công tử có thể bình yên trong cái nhà này không?

Nếu không có được sự an ổn ấy thì chắc là hắn cũng không muốn về nhà.

Ngu nương càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của bà càng thêm căng thẳng.

Nha hoàn bình thường nhìn nhát gan như chuột kia, hoá ra lại có tâm tư nhường này. Đúng thật là không thẻ nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Ngu nương tử?”

Ngu nương tử đứng trước cửa phòng bên ngoài một lúc. Nha hoàn đứng đợi chờ lệnh ở phía trước thấp thỏm bất an, gọi bà một tiếng mới hồi phục tinh thần lại. Bà vừa lấy lại tinh thần, cười nhếch môi: “Đúng là liên hoàn độc kế, mưu kế am hiểu lòng người tới nhường này tuyệt đối không phải là một nha hoàn hạ đẳng có thể nghĩ ra được. Ả ta không có cái đầu như vậy, trong phủ này chắc chắn có nội ứng của ả dạy ả cách làm việc nói chuyện!”

Tuyên Hoành Đạo bước vào Vân Hạc Đường, đang đợi người hầu bẩm báo. Ông ôm cháu ngồi ở sảnh cho khách ở Vân Hạc Đường, cả đường Vọng Khang rất yên tĩnh, mãi đến tận khi ngồi xuống cũng vậy. Tuyên Hoành Đạo cúi đầu nhìn xuống cháu trai hôm nay yên lặng đến lạ thường, cất tiếng hỏi: “Cháu sợ à?”

Vọng Khang ngẩng mặt lên nhìn ông, mím môi, ngẫm nghĩ một lát rồi mới lắc đầu đáp: “Không sợ.”

Cậu lại ưỡn ngực: “Cháu là tiểu trưởng công tử, là tiểu trưởng công tử của phụ thân, là trưởng tôn của tổ phụ, cũng là trưởng công tử Hầu phủ đấy.”

Cha nói, cậu là đích trưởng tôn của con trưởng, sau này sẽ làm chủ Hầu phủ, không thể sợ phiền phức.

Dứt lời, cậu lại cảm thấy nói như vậy không đúng, liền lôi kéo ngón tay của tổ phụ, rối rít nói: “Không thể sợ, Vọng Khang sợ thì nương phải làm sao? Muội muội phải làm sao?”

Cậu lại ưỡn cao ngực, lặp lại: “Không sợ.”

Vọng Khang còn nhỏ, những lời lẩm bẩm này trong mắt người khác là ngây thơ vô tội, nhưng lại làm tổ phụ cậu khó chịu trong lòng. Ông sờ sờ đầu cháu: “Khổ cho cháu rồi.”

Cũng khổ cho nhi tử ông, nhiều năm như vậy, Hầu phủ để mình nó gánh vác.

“Không khổ.” Vọng Khang lắc đầu, vừa nắm tay tổ phụ vừa lắc đầu.

Thật ra cậu sợ. Tối hôm qua, cậu được mẫu thân ôm đi ngủ, lúc ngủ còn lặng lẽ rớt nước mắt, chỉ sợ nương thật sự qua đời, cứ ngủ thiếp đi giống ngoại tổ phụ rồi mãi không tỉnh.

Hai ông cháu ngồi một lúc lâu mới nhìn thấy người bọn họ chờ đi ra.

Tối qua, Tuyên Trọng An ở nhà, nhưng không về Thấm Viên. Khi không có người bẩm báo, hắn liền ngồi chợp mắt trên cái ghế lớn cổ xưa trong phòng.

Hắn thường ngủ trong nha môn như vậy nên cũng không cảm thấy khó chịu. Ngay cả khi đêm khuya yên tĩnh, ngồi trên ghế cũ kỹ trong sân, cảnh tượng ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí hắn. Trước đây, hắn vẫn lưu luyến cảnh tượng tổ phụ hắn ngồi trên cái ghế ấy. Khi đó, hắn còn nhỏ, có thể ỷ lại, chỉ quan tâm hôm nay, không cần nghĩ đến ngày mai.

Nhưng khi ngồi vào cái ghế ấy, hắn phát hiện những ngày tháng hoài niệm đã không còn đọng trong tâm trí, hắn đã không còn lưu luyến nữa. Hoá ra, trong những ngày đau khổ và kiên nhẫn, hắn đã gánh vác trách nhiệm mà tổ phụ hy vọng, trở thành người mà tổ phụ hắn mong muốn.

Khi bạn trở thành một nam nhân chân chính, bạn sẽ biết rằng quá khứ là thứ không đáng nhớ nhất. Một nam nhân chỉ nhớ nhung quá khứ, không theo đuổi khẳng định tương lai của mình thì sao có thể là một nam nhân chân chính.

Tương lai sau này mới thật sự thuộc về hắn.

Dù cho nữ nhân của hắn hay toan tính với thiên hạ, hắn đều nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, ngăn chặn tất cả biến số mới là chuyện hắn cần làm.

Tuyên Trọng An ra khỏi nơi thẩm vấn, bước vào sảnh cho khách nhìn thấy phụ thân hắn và nhi tử thì khoé miệng dương cao.

Nụ cười lọt vào mắt Vọng Khang là cực kì dịu dàng. Cậu cao giọng gọi phụ thân: “Cha!”

Nhưng trong mắt Tuyên Hoành Đạo, nụ cười của nhi tử có thể gọi là nụ cười dịu dàng, khiến ông cảm thấy hơi xa lạ…

“Phụ thân,” Tuyên Trọng An đi tới, giang rộng vòng tay để ôm Vọng Khang: “Tìm con có chuyện à?”

“À, à…” Tuyên Hoành Đạo lấy lại tinh thần, thấy nhi tử ngồi xuống nhìn về phía mình, ông ho khan rồi nói tiếp: “Cũng không có chuyện gì.”

Tuyên Trọng An mỉm cười.

Nụ cười của hắn làm Tuyên Hoành Đạo lại hoảng hốt. Ông ngây người một lúc lâu rồi mới quay đầu lại, nhìn trưởng tử đang ôm Vọng Khang, nét mặt mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Ông giật mình, nói: “Con… hiện giờ con còn hận mẫu thân con à?”

“Còn?” Tuyên Trọng An ôm Vọng Khang, vỗ lưng con, thấy bàn tay Vọng Khang nắm chặt vạt áo trước của mình không buông, mặt tựa vào ngực, hắn mỉm cười với con rồi mới quay đầu nhìn phụ thân hắn, bình tĩnh nói: “Chưa từng hận, nhưng từng oán.”

Hắn chưa bao giờ hận. Cái thứ hận này mang theo sự tuyệt vọng. Hắn thương hại mẫu thân, từng muốn bảo vệ bà, làm bà vui mừng, không để bà đau buồn. Nhưng hắn từng oán, oán bà vì sao không thể để hắn bình yên hít thở…

Giữa Uyển Cơ và mẫu thân, Tuyên Trọng An phát hiện mình bao dung với mẫu thân hơn nhiều. Hắn không nỡ trách mẫu thân về những việc hắn phải gánh chịu, nhưng hắn cảm thấy Uyển Cơ đương nhiên phải chịu đựng, thậm chí không thể phàn nàn một câu. Đây chỉ bởi vì hắn vừa ý nàng, hắn cưới nàng…

Hắn thích nàng, nàng phải chịu đựng thay hắn nỗi đau mà hắn không thể chịu đựng. Việc này tàn nhẫn biết bao.

Nhưng hắn vẫn đã làm.

Mẫu thân, có ơn sinh thành khó có thể đền đáp…

“Ừ, thật à?”

“Vâng.” Tuyên Trọng An thấy Vọng Khang nhắm chặt mắt lại. Hắn lại nghiêng đầu nhìn cha mình: “Ngài đến là muốn nói với con, chiều hôm qua có người ra khỏi Thính Hiên Đường không à?”

Khuôn mặt Tuyên Hoành Đạo run rẩy, nhìn về phía Vọng Khang.

Tuyên Trọng An vỗ lưng con. Vọng Khang chớp mắt trong vòng tay của cha mình và chìm vào giấc ngủ.

Tuyên Trọng An ngẩng đầu ra sau lưng: “Cầm áo choàng tới đây.”

Dứt lời, hắn cũng không nói tiếp, chờ thuộc hạ hộ vệ mang áo choàng tới. Hắn đắp lên người Vọng Khang xong rồi mới mở miệng: “Chỗ mẫu thân, ngài biết còn giấu gì nữa không?”

Tiểu nha hoàn Văn Nhi ở cùng mấy nha hoàn. Ả ta không thể giấu đồ vật trong phòng. Thái Hà gả cho người khác, cho nàng hai gian phòng để ở, nhưng nàng gả cho hộ vệ của hắn. Hộ vệ của hắn là tử sĩ đi theo hắn, đi chết thay hắn, việc của bọn họ là diệt trừ kẻ thù của hắn, để cho người ta mưu hại hắn và phu nhân ngay dưới mí mắt tử sĩ bọn họ? Chuyện này tuyệt đối không thể.

Mà quy củ nội viện trong phủ rất nghiêm ngặt, còn có hai người Ngu nương và Phúc nương là hai quản sự nương tử lợi hại trông chừng. Nếu động tĩnh lớn thì cực kỳ khó tránh khỏi tai mắt của các nàng.

Trong phủ vẫn nghiêm. Thủ đoạn quản gia của Uyển Cơ mấy năm nay không phải bày ra cho người ta xem. Chỉ là nàng cũng bị che mắt, vẫn quá tin tưởng người mình.

Còn nữa, Hầu phủ này vẫn có chỗ nàng không đưa tay quản được.

“Ta không đi hỏi, không đi.” Bàn tay Tuyên Hoành Đạo rụt trong tay áo liên tục run rẩy: “Ta đột nhiên nhớ tới trước đó con dâu nhắc đến chuyện của Ngô Thuận và những lời Ngô Thuận nói với ta.”

“Nói gì?”

Nhi tử càng bĩnh tĩnh thìTuyên Hoành Đạo càng lạnh người: “Nói thiên đạo luân hồi, sớm muộn cũng có một ngày, mấy người sẽ nhận được báo ứng xứng đáng.”

Tuyên Hoành Đạo nói đến đây thì miệng đã khô. Ông cảm thấy không nói nổi nữa, nhưng không thể không ép mình nói tiếp: “Ra vào trong phủ đều trong tay thê tử con, ngay cả chỗ mẫu thân con bên kia cũng vậy. Chỉ có ta, ta và chỗ con…”

Chỉ có nơi của ông và trưởng tử thì nó không quản được. Làm vài việc, đưa người mang vật gì đó vào không phải chuyện khó khăn.

“Phía Ngô Thuận. Ta nghe người ta nói là bên ngoài có người tìm hắn, còn dẫn vào phủ, chỉ là lúc đó ta không để tâm.” Sắc mặt Tuyên Hoành Đạo cực kì khó coi: “Còn nói là có người tìm đến cửa bấu víu quan hệ, tìm tới người bên cạnh ta rồi.”

Tuyên Trọng An gật đầu.

“Trọng An?”

“Hả?” Tuyên Trọng An đang rũ mắt ôm nhi tử, chợt phục hồi tinh thần lại. Hắn đã nghe xong lời thẩm vấn tối qua nên rất bình tĩnh: “Nếu không có gì bất ngờ thì người được mang vào phủ chính là một người tên Trịnh Câu. Hắn có chức quan trong Ngự lâm quân, là một trong những tử sĩ của Hoắc gia, là một quân cờ ngầm được đặt trong Ngự lâm quân. Chính là hắn mang độc dược từ trong cung ra. Đúng rồi, phụ thân…”

Tuyên Hoành Đạo lạnh sống lưng vì tiếng “đúng rồi” của con.

Quả nhiên, ngay sau đó, ông lập tức nghe trưởng tử nói: “Con định đi gặp mẫu thân, ngài thấy thế nào?”

Mũi Tuyên Hoành Đạo liên tục hít thở. Ông nhìn trưởng tử, vẻ mặt mang theo sự cầu xin mà ngay chính ông cũng không biết. Trong biểu hiện bình tĩnh lạ thường của trưởng tử, cuối cùng ông buông thõng vai, cúi đầu: “Con đi đi.”

Đi đi, ông cũng chẳng thể ngăn được.

“Đa tạ phụ thân.” Tuyên Trọng An lại nhìn xuống Vọng Khang đang ngủ yên trong lồng ngực, vẻ mặt lạnh nhạt: “Con còn một chuyện muốn nói với ngài…”

“Người kia chưa đi, còn trong Hầu phủ, nhưng hắn không ở viện phía trước, cũng không ở Thấm Viên hay những nơi khác trong viện.” Tuyên Trọng An nhìn phụ thân đang ngây người như phỗng: “Hiện giờ chỉ còn Thính Hiên Đường là nhi tử chưa xới ba tấc đất. Lát nữa nếu tra ra chuyện gì thì xin ngài đừng trách.”

Tuyên Trọng An vừa dứt lời, lập tức ôm nhi tử đứng lên.

Lúc ra cửa, hắn nghe được tiếng nghẹn ngào trầm thấp đau khổ của cha già. Bước chân của Tuyên Trọng An chưa dừng, ôm nhi tử cất bước…

Ngoài phòng, hoa mai ở Vân Hạc Đường đã nở. Tuyên Trọng An đạp những cánh hoa rơi rụng trên mặt đất. Phía sau hắn, cánh hoa tàn bị nghiền nát, không còn dáng vẻ tuyệt đẹp ngày xưa khi treo trên đầu cành cây nữa.

Ngày hôm đó, Hầu phủ yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có hạ nhân Thấm Viên vẫn rảo bước, còn tất cả mọi người trong phủ bị cưỡng chế ở lại trong phòng, không cho phép bước ra khỏi cửa phòng một bước.

Mãi đến tận chạng vạng, sau một trận đao kiếm tương tàn, hạ nhân bị cưỡng chế ở trong phòng mới được báo có thể ra ngoài, mỗi người hoàn thành công việc riêng.

Sau khi bọn hạ nhân ra cửa, hoàng hôn đã tới. Những tia sáng rực rỡ khiến hạ nhân Hầu phủ không kìm lòng được mà ngẩng đầu, nhìn cảnh vật xung quanh không đổi, người bên cạnh vẫn vậy thì trái tim bị nghẹn lại cổ họng mới được thả lỏng.

Trong phòng, Hứa Song Uyển nghe được từ miệng A Tham bẩm báo, nói là tìm ra một người không phải người trong phủ ở Thính Hiên Đường. Người này vốn là một kẻ quét sân ở Thính Hiên Đường cả đời, nhưng không biết đã bị gián điệp lẻn vào trong phủ giết rồi giả trang thành.

“Trưởng công tử nói, nếu như ngài có tinh thần thì có thể đến Thính Hiên Đường một chuyến, nghe rõ ngọn nguồn, ngài ấy chờ ngài ở bên kia.” A Tham báo cáo xong tình hình tra xét chuyện của ngày hôm đó cho Thiếu phu nhân nghe rồi bổ sung.

Thính Hiên Đường? Hứa Song Uyển im lặng.

“Thiếu phu nhân?”

“Được.” Lại sau một hồi im lặng lâu, Hứa Song Uyển vẫn gật đầu.

Hứa Song Uyển đến sau. Không ngờ, người đầu tiên đập vào mắt ở đại sảnh của Thính Hiên Đường là Văn Nhi.

Tóc tai Văn Nhi bù xù, trên người được che lại bằng một tấm vải bố. Nghe được người kia đến, tấm vải bố nhúc nhích. Ở phía dưới, Văn Nhi dùng bàn tay còn sót lại cọ xát rồi vội vàng ngẩng đầu lên, miệng phát ra tiếng ô ô gọi người kia: “Cô nương, cô nương…”

Đầu lưỡi của ả đã bị cắt bỏ vì tra tấn. Tiếng “cô nương” được ả gọi, chỉ nghe ra vài tiếng rên rỉ không rõ, và máu trong miệng chảy cùng.

“Thiếu phu nhân.” Ngu nương dùng thân thể của mình ngăn cản một bên vải bố.

Hứa Song Uyển nghiêng đầu, đối mặt với khuôn mặt máu me đầm đìa của Văn Nhi, cực kì thê thảm, còn có sự cầu xin trogn đôi mắt…

Sau khi đối mặt với đôi mắt kia, nàng ngoảnh mặt đi.

“Ô.” Dùng hết sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên, Văn Nhi gào thét trong lòng. Tiện nhân, tiện nhân chết tiệt, vì sao người chết không phải ngươi?

Trưởng công tử, chẳng lẽ ngài không thấy, đây mới là khuôn mặt thật của Hứa tiện nhân! Ngài chỉ yêu thích vẻ hào nhoàng bên ngoài của tiện nhân thôi.

Văn Nhi ngã xuống đất. Nàng muốn nhìn trưởng công tử một chút, muốn chính miệng nói cho chàng, ái thê rất được chàng trọng dụng sủng ái rốt cuộc là hạng người như nào…

Nhưng nàng không còn sức. Văn Nhi khóc trong tuyệt vọng, nhưng trong nỗi tuyệt vọng và sợ hãi sâu thẳm, nàng lại mừng như điên.

Trưởng công tử chưa từng liếc mắt nhìn nàng. Không sao, nàng có Trịnh lang, Trịnh lang yêu nàng, thích nàng. Vì nàng, Trịnh lang thà chết cũng phải giúp nàng báo thù. Chỉ vì may mắn, Hứa tiện nhân có tất cả những thứ nàng mơ ước. Nàng vãn có người yêu thích, hơn nữa, nàng chết, chết cũng không oan. Trịnh lang nói rồi, nàng chết, nhưng những việc nàng đã làm là đúng. Nếu đúng, tuyệt đối sẽ làm cho đám người này không thể chết tử tế. Cô nương không chết trong tay nàng thì cuối cùng cũng sẽ chết trong vòng tay của trưởng công tử tuấn tú hào hoa phú quý độc nhất vô nhị trên đời này…

Chết trong tay trưởng công tử, xem nàng làm sao hung hăng. Văn Nhi vừa nghĩ vừa vui mừng khóc…

Văn Nhi run rẩy như một khối thịt thối rữa trong tấm vải bố. Lúc này, trong đại sảnh của Thính Hiên Đường, căn bản chẳng có ai để ý đến ả, chỉ có Kiều Mộc cũng bị nghiêm hình tra hỏi cùng ả đang hoảng sợ nhìn gương mặt máu me khủng bố đến vặn vẹo của ả ta.

Nàng nghĩ Văn Nhi điên rồi.

Nếu như không điên, sao cô ta không đi hận trưởng công tử không chút lưu tình hạ lệnh chém ngón tay và cắt đầu lưỡi của cô ta? Nhưng lại điên cuồng trắng trợn nhục mạ cô nương sau khi trưởng công tử hạ lệnh, nguyền rủa cô nương không chết tử tế được? Dù cho đến bây giờ, trong mắt cô ta tràn ngập sự thù hận với cô nương…

Sự sung sướng trong mắt cô ta, ánh mắt điên cuồng mê luyến kia, sau khi Kiều Mộc liếc nhìn thì buồn nôn đến mức sắp phun cả ruột ra ngoài. Nàng nhanh chóng nghiêng đầu đi, không dám nhìn nữa.

Nàng sợ nếu nhìn tiếp thì nàng điên mất.

Nàng chưa từng biết, Văn Nhi nhát gan như chuột, chưa từng nói một câu chỉnh tề với trưởng công tử, thì ra dáng vẻ vốn có của nàng lại khiến người ta sợ hãi như vậy.

Trong phòng, Hứa Song Uyển đi tới trước mặt trượng phu, nhìn về phía cái ghế không xa bên cạnh trượng phu, nghiêng đầu không nhìn bà bà.

“Đến rồi, ngồi đi.” Tuyên Trọng An khàn giọng. Hắn hắng giọng, đưa tay ra với nàng.

Hứa Song Uyển ngồi xuống cạnh hắn.

“Đây là tìm ra từ hộp tối ở đầu giường của mẫu thân, cho nàng xem…” Tuyên Trọng An cầm con rối nữ ăn mặc chỉnh tề từ trong hộp đặt lên bàn: “Khuôn mặt này có quen không?”

Trên người con rối nữ được thêu rất tinh tế, kim châm lít nha lít nhít, từ đỉnh đầu đến mặt, còn cả chân, không thừa chỗ nào…

Hứa Song Uyển không nhìn ra khuôn mặt dưới lớp kim châm, nhưng nhìn ra bộ xiêm y đoan trang, hào hoa phú quý trên người con rối nữ, giống trang phục cáo mệnh của nàng đến vậy…

Đó là sau khi phu quân của nàng được phong Tướng, lấy được trang phục cáo mệnh cho nàng. Nàng từng mặc nó, chủ trì buổi thành hôn của Hoàng hậu ở Vinh Phượng cung, cũng từng mặc bộ ấy mấy lần, đã tham gia hai lần cung yến do Hoàng hậu tổ chức.

Bộ cáo phục này rất tôn dáng nàng, như thể nàng sinh ra để mặc nó vậy. Tết năm ngoái, nàng tham dự bữa tiệc của Hoàng hậu chủ trì, sau khi mặc vào bộ cáo phục này, trưởng công tử đã nói với nàng như vậy.

Nàng muốn mặc bộ này đến già, thậm chí phải mặc đến lúc nhập mộ. Hứa Song Uyển không nhận ra cũng khó.

“Là thiếp.” Hứa Song Uyển ngạc nhiên nhìn con rối nữ. Cả đầu nàng trắng bệch, nàng đột nhiên sững sờ, không nhận ra mình đang ở đâu, là ở nhân gian, hay là trong luyện ngục.

“Đây là Trịnh Câu, tử sĩ Hoắc gia, hắn nói hai phu thê chúng ta cuối cùng sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, ngàn đao vạn cách, sau khi chết bị thiêu thành ngàn mảnh…” Tuyên Trọng An nói với thê tử: “Ta gọi nàng đến là muốn cho hắn xem nàng nghĩ như nào.”

Hứa Song Uyển vươn tay, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Nàng nhìn về phía Trịnh Câu đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không còn bối rối nữa, từ từ trở nên rõ ràng.

Một lát sau, nàng nhìn vẻ mặt Trịnh Câu đầy máu, hai mắt tràn đầy sự thù hận, đang nhìn chòng chọc nàng, từ từ mở miệng nói rõ ràng: “Ngươi xuống đất, thay ta nói với Hoắc Văn Khanh một câu…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi