QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Kết thúc chuyện phiếm, Tuyên Trọng An liếc nhìn Tuyên Nhạc Phổ, hỏi Bảo Lạc: “Ngài hỏi ra sao rồi?”

Bảo Lạc lạnh lùng nhìn về phía Tuyên Nhạc Phổ.

Nếu là người khác thì hắn đã ném cho Đại lý tự, để người ta một đi không trở lại.

Nhưng Tuyên Nhạc Phổ này quả thực đang có công, năng lực cũng được, mà điều quan trọng nhất là hắn họ Tuyên.

Dù cho họ Tuyên này đã phân tông ra khỏi phủ Quy Đức Hầu, nhưng Tuyên gia và Hầu phủ vẫn không thể hoàn toàn tách ra. Nếu hắn xử lý không thoả đáng thì nghĩa huynh phủ Quy Đức Hầu này của hắn sẽ bị lên án, đến lúc đó triều thần sẽ nắm chuyện này làm bè để áp chế nghĩa huynh hắn.

Người không giết được, tộc không diệt được. Lúc trước, lão súc sinh không thể không dùng nghĩa huynh, không có cách nào diệt trừ cho thoải mái, chắc là tình cảnh như này?

“Huynh hỏi đi.” Bảo Lạc ngẩng đầu.

Tuyên Trọng An nhìn về phía Tuyên Nhạc Phổ, hắn ta ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp: “Thần, vô tội.”

“Nói nghe xem.” Tuyên Trọng An mềm mỏng nói.

Nghe giọng điệu của hắn, Tuyên Nhạc Phổ cảm thấy tin tưởng hơn, cho dù hai nhà không hòa thuận nhưng đều là người nhà họ Tuyên, cùng một tổ tiên. Tuyên tướng thân là tướng của quốc gia tự có uy quyền của chính hắn. Tuyên Nhạc Phổ đã làm việc với hắn đã lâu, cũng biết đường huynh làm thừa tướng này có tài và kiến thức thực tế. Dạng người này tuy đáng sợ, nhưng không đáng sợ như vậy. Ít nhất, chỉ cần có lý lẽ và bằng chứng, hắn sẽ không lo bỏ mạng: “Khởi bẩm thánh thượng, thừa tướng đại nhân, việc của xá muội quả thực chúng thần không hề biết, lòng trung thành của Tuyên gia thần với thánh thượng có nhật nguyệt chứng giám, trên dưới…”

Tuyên Nhạc Phổ biểu lộ một tấm lòng thành. Sau khi hắn nói xong, một lát sau, Tuyên Trọng An từ tốn nói: “Nếu ngươi nói cả dòng tộc các ngươi trên dưới trung thành tuyệt đối với thánh thượng, nhật nguyện chứng giám thì việc muội muội ngươi thông dâm là như nào? Có đúng là Quảng Hải Tuyên gia các ngươi đưa người vào không?”

Tuyên Nhạc Phổ nghẹn họng, nhưng lập tức tỏ ra thản nhiên, nói: “Là trong nhà thần dạy dỗ không nghiêm, thần thất trách.”

Nam nhi Tuyên gia trưởng thành không tồi, Tuyên Nhạc Phổ này cũng khí phách hiên ngang, dáng vẻ đường đường. Hắn thẳng lưng nói chuyện, chưa biết trong lời nói của hắn ý gì nhưng người đúng là cực kì quang minh lỗi lạc.

Trưởng thành được, khí thế được. Nếu đổi lại trong tiền triều kim điện thì rất được người khác yêu thích.

Chính là Bảo Lạc Hoàng không được ưa nhìn cho lắm, ngay cả Tuyên tướng đứng trước mặt hắn cười hai lần còn chọc vào mắt hắn. Lòng thích cái đẹp chỉ giới hạn ở phái nữ, thấy Tuyên Nhạc Phổ còn bày ra dáng vẻ thiên chi kiêu tử, không ra dáng tội thần, hắn cũng mỉm cười, nói với Tuyên tướng: “Cũng xứng là hạng người đi ra từ phủ Quy Đức Hầu các ngươi à.”

Đủ cay nghiệt.

Lời này của Bảo Lạc Hoàng không êm tai, bầu không khí nói chuyện phiếm về việc nhà hoà thuận với Tuyên tướng trước đó nhất thời biết mất.

Hắn vui buồn thất thường, kể ra thì, thật sự rất giống tiên đế được chôn lẻ loi dưới đất. Lúc trước, có mấy thứ đáng giá được chôn cùng, Bảo Lạc lén đào mang lại về hoàng cung, không sợ nửa đêm liệt tổ liệt tông tìm hắn tâm sự.

Mấy năm gần đây, Bảo Lạc Hoàng ít khi cãi nhau với Tuyên tướng trên triều. Hai người cùng một phe, nhưng thỉnh thoảng cũng đối chọi gay gắt, điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy có thể thừa cơ lợi dụng chuyện này chia rẽ quân thần hai người họ, thường thường ở giữa giở trò. Nhưng cuối cùng, ngược lại đẩy Tuyên tướng trở thành vị tướng duy nhất trong bách quan của quốc gia, để thánh thượng huỷ bỏ hai vị trí tả hữu hai tướng, chỉ để một tướng đứng trên vạn người, đứng dưới một người làm thần tử đứng đầu nội các.

Nhưng quân thần hai người cũng không hoà thuận nhiều trên triều, có lúc bất đồng chính kiến thì sắc mặt hai người tái xanh đối nghịch nhau không phải là không có.

Cách bọn họ ở chung thật thật giả giả, giả giả thật thật, không dễ nhận ra. Ngay cả lão thần trong triều từ khi dựng nước cũng đều là ngắm hoa trong sương, không nhìn ra chủ ý và tâm tư của bọn họ. Đối với Tuyên Nhạc Phổ mới vào triều được mấy năm, Công bộ Lang trung quanh năm suốt tháng đứng ở Kim Loan điện không có cơ hội mở miệng mà nói thì càng nhìn không hiểu. Lúc này, thấy thánh thượng vừa mở miệng đã mang theo lửa giận, hắn liền nhíu mày cúi đầu.

Có vẻ như quan hệ giữa thánh thượng với đường huynh chủ tông nhà hắn cũng không tốt đến vậy?

Cũng phải. Nghe nói hai quân phủ hai châu Lương, Lạc đều ôm quyền đã khiến quân thần hai người xa cách từ lâu.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể thoát thân khỏi việc này? Dù cho Tuyên Nhạc Phổ là người từng trải qua sóng gió, lúc này đối mặt với gương mặt âm u khó dò của thánh thượng, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.

“Ngài quá lời.” Tuyên Trọng An tiếp lời, vẻ mặt thong dong bình tĩnh: “Ngài cũng nói là loại người đã ra ngoài thì tức là không có quan hệ sâu xa với phủ Quy Đức Hầu thần.”

“Còn không phải người cùng tổ tiên à.” Bảo Lạc cau mày: “Tính như nào thì Hầu phủ các ngươi cũng trong tam tộc, vẫn là chủ tông. Nếu như trẫm xét nhà thì Hầu phủ các ngươi có chạy được không?”

Tuyên Trọng An thuận tay đặt đầu gối lên quan bào, ôn hoà nhã nhặn: “Ngài vẫn nói cho ta nghe trước, chuyện là như nào?”

Bảo Lạc bị hắn cắt đứt lời nói bèn câm miệng, cau mày lộ vẻ không vui.

Trong hoàng cung của mình mà bị cắm sừng, quả thực không phải chuyện đáng để vui, phải thông cảm. Vì thế, sau khi Tuyên tướng quay đầu liền nói với Tuyên Nhạc Phổ: “Ta vừa tới liền nghe trên đường xì xào, cũng không biết nội tình, ngươi nói đơn giản cho ta nghe xem.”

Tuyên tướng là người không thích nghe dài dòng, trên dưới triều đình đều biết, Tuyên Nhạc Phổ cũng biết. Hắn nhìn thánh thượng, thấy thánh thượng không có ý phản đối liền vội vàng nói ra những lời mình biết.

Hoá ra hắn không phải không biết người giả nữ vào cung. Ngày xưa, người này là con trai ruột của nhũ mẫu Trân phi muội muội hắn, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nhưng trước đây người này đã thoát nô tịch, rời khỏi Tuyên gia, không rõ tung tích, hoàn toàn không đoán được hắn đã vào cung.

“Nhạc Phổ xin thề, trước kia đưa Trân phi vào cung thì hai người hoàn toàn không làm việc cẩu thả, chỉ hận chúng thần sơ xuất, không biết người này lòng lang dạ thú…”

“Lang trung đại nhân.” Tuyên Trọng An cắt đứt lời hắn, khoé miệng giương lên: “Nghe ý này của ngươi, là có người ép Trân phi mang nghiệt chung? Tất cả người trong hậu cung đều là người của thánh thượng?”

Đây là đang chê cười ai?

Thân thể Tuyên Nhạc Phổ cứng đờ, cúi thấp đầu xuống.

Đến lúc này, Tuyên Trọng An cũng đã có chủ ý trong lòng. Hơn nửa đêm lại đây, mắt thấy cũng sắp lên triều, hắn cũng chẳng có lòng trêu đùa Tuyên Nhạc Phổ. Vì thế, hắn quay đầu nói với Bảo Lạc đang sa sầm mặt: “Theo thần thấy, không phải trong ứng ngoài hợp cũng không thể xảy ra chuyện, Tuyên phủ không tránh khỏi liên quan, ngài sai người chuyên thẩm vấn việc này xem tội trạng của Tuyên phủ như thế nào, cứ tuân theo luật pháp đi? Về phần Tuyên lang trung đại nhân…”

Tuyên Trọng An nhìn về phía Tuyên Nhạc Phổ. Trong tay người này có một nửa bản đồ hàng hải, còn rất nhiều chỗ dùng. Tuyên tướng không thích hắn, nhưng thích vàng bạc châu báu, tài phú vô tận phía sau hắn. Những tài phú này có thể làm cho thiên hạ giàu có, những thứ này có thể làm cho hắn nhịn vị Lang trung đại nhân này thêm chút…

“Trước tiên dẫn đi, điều tra rõ ràng rồi nói sau, ngài thấy thế nào?”

Bảo Lạc sầm mặt gật đầu. Sau đó, thị vệ đeo đao nhanh chóng xuất hiện, muốn kéo Tuyên Nhạc Phổ ra ngoài.

Động tác của bọn họ thô lỗ, bởi vậy Tuyên Nhạc Phổ vội vàng gọi Tuyên Trọng An: “Tộc huynh!”

Ai ngờ, hắn vừa mở miệng liền bị thị vệ đeo đao tàn nhẫn tát một phát rồi mau chóng kéo hắn ra, không cho hắn cơ hội nói câu thứ hai.

Tiên đế còn chưa chết được bao lâu. Bảo Lạc cũng biết, Tuyên Trọng An cũng biết, không quên được hai người bọn họ thượng vị như nào, đương nhiên có chút mặt mũi thì bọn họ không thể không quan tâm.

“E là ngài sắp bận rộn rồi,” Người vừa được kéo đi, Tuyên tướng liền quay đầu nói với Bảo Lạc: “Ngài định điều những người nào đi tiếp nhận Quảng Hải?”

Trước đây, để thưởng cho gia tộc Tuyên gia Quảng Hải, cùng với thế tộc ở Quảng Hải mà Tuyên gia lung lạc, bọn họ đã dùng người bên Quảng Hải Châu làm tri châu chưởng quản Quảng Hải. Hiện tại có cơ hội rất tốt này, đúng lúc có thể đoạt lại Quảng Hải, về phần trấn an danh môn vọng tộc ở địa phương như nào, vậy phải xem Tuyên gia lập công chuộng tội ra sao.

Hắn vừa mở miệng, Bảo Lạc lập tức mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Tuyên tướng đại nhân, có phải ngươi không có lòng riêng không?”

Đây là cơ hội tốt đẹp để gọt Quảng Hải Tuyên gia, sao hắn không lợi dụng?

“Sao lại không có lòng riêng? Tuyên gia trải qua chuyện này thì sau này ở Quảng Hải cũng khó làm ăn…” Tuyên Trọng An mỉm cười, nói: “Muốn phất lên nữa thì phải xem có ai tin bọn họ không.”

Kiểu chèn ép như này hữu hiệu hơn so với giết nhị thúc tam thúc hắn.

“Hahahahaha.” Bảo Lạc cực kỳ vui mừng, cười to vỗ đùi, nghiễm nhiên nói với cái sừng trên đỉnh đầu: “Nói như vậy, trẫm còn phải cảm ơn Trân phi nhỉ?”

Không có nàng kéo chân sau của Tuyên gia Quảng Hải thì sao hắn nắm được cơ hội này?

“Được rồi, phải lên triều rồi, ngài chuẩn bị đi.” Tuyên tướng thấy hắn thoải mái thì dịch người vào cái ghế một chút, tựa lưng vào lưng ghế nhắm mắt nói: “Thần ngủ gật tý.”

Bảo Lạc hào hứng đứng dậy, đi được hai bước bỗng quay đầu lại: “Cùng đi chứ?”

Tuyên tướng không trơn mắt, gật đầu: “Cùng đi.”

Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục [1]. Tuyên tướng tưởng, có thể làm cho Đại Vi đổi mới, dân chúng qua lại có lễ, trên người đều có vinh quang và nhục nhã, hắn không ngại để cho thế cục phức tạp một chút.

Ân oán rõ ràng đương nhiên đáng quý, nhưng không thay đổi được gì.

Hắn không thể khẳng định hậu nhân sẽ như nào, cũng chỉ có thể làm nhiều thêm một việc khi hắn còn sống.

Sau khi Bảo Lạc rời đi, Tuyên Trọng An mở mắt ra, mắt lạnh không gợn sóng nhìn thẳng lên không trung. Hắn nghĩ sau này triều chính có hướng đi, lại nghĩ tới đệ đệ và nhi tử đã ra ngoài, nghĩ đến thê tử đang liều mạng mang thai sinh con cho hắn thì hắn liền thở nhẹ, khoé miệng hơi cong lên, như cười mà chẳng phải cười.

Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có thể đi xa như vậy, hiện giờ đã đến bước này, cũng không có điều kỳ lạ có thể nói, chỉ là tuỳ vào số phận thôi.

Tóm lại có một ngày, hắn sẽ tan thành mây khói.

Hắn chỉ mong trước khi ngày đó đến, không cần để người hắn yêu thương gánh chịu thay hắn quá nhiều.

[1] 仓廪实而知礼节, 衣食足则知荣辱: Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục (Quản Tử)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi