QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Bảo Lạc Hoàng không ngại để cho triều thần biết lại có phi tử đội nón xanh cho hắn, đây là chuyện nam nhân không nhịn được. Hắn không uất ức thì dân chúng sẽ uất ức thay hắn. Hắn không tức giận thì dân chúng sẽ tức giận thay hắn.

Từ sau khi biết người đội nón xanh cho thánh thượng xuất thân từ Quảng Hải Tuyên gia, cửa phủ Tuyên gia ở Quảng Hải đã bị các toán nhân mã không rõ lai lịch hắt máu đổ phân. Có người đi ngang qua Tuyên phủ, cách rất xa còn “phì” một tiếng trên mặt đất, mạnh mẽ phun một ngụm nước bọt.

Trong một đêm, người người Tuyên gia quát đánh. Trước kia công lao nhiều hơn nữa cũng bị sự phẫn nộ của dân chúng gọt đến mức không còn bóng dáng. Huống chi, chỉ có quan viên triều đình mới có thể thấy rõ ràng công lao của Quảng Hải Tuyên gia đối với thiên hạ triều đình, còn dân chúng cũng không rõ như vậy. Cho dù có nói rõ ràng với bọn họ, nhưng trong chuyện nữ nhi Tuyên gia đội nón xanh cho thánh thượng, Tuyên gia có nhiều công lao hơn nữa thì cũng không đủ để bù trừ.

Chỉ trong hai ngày, Quảng Hải Tuyên gia ở kinh thành như chó nhà có tang. Con cháu Tuyên gia ở trong kinh cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể trốn ở nhà tạm tránh đầu sóng ngọn gió.

Lần này ngay cả phủ Quy Đức Hầu cũng bị liên lụy. Dân chúng trong kinh thành không hiểu vì sao Hầu phủ mặc kệ người trong tộc phân tông đi ra ngoài, để bọn họ làm mất sạch mặt mũi của Hầu phủ.

Dân dã nghị luận sôi nổi, chư thần trong triều thấy thánh thượng cam lòng bị đem ra bôi tro trát trấu cũng không thể làm gì hơn. Cho dù là người có quan hệ tốt với Quảng Hải Tuyên gia thì cũng ngại đứng ra nói chuyện thay cho Tuyên gia.

Nhưng nhân duyên của Tuyên Phổ Nhạc quả thực không tệ. Trong lúc vào triều, dưới ánh mắt bách quan, hai tiểu lang trung làm việc dưới tay hắn ra mặt cầu tình cho hắn.

Bảo Lạc cách chức hai lang trung này, cũng khuyên bọn họ nếu sau này phu nhân trong nhà đội nón xanh cho bọn họ, đến lúc đó bọn họ nhất định phải thông cảm hơn chứ đừng trách cứ nhiều mới được.

Trong lần lên triều này, bách quan lại đồng loạt im lặng, tâm tư khác nhau.

Đến khi tan triều, không đợi người trong nội các vây quanh thì các đại nhân trong lục bộ lập tức vây quanh Tuyên tướng, phiền não xin Tuyên tướng chỉ giáo liệu lúc nào tâm trạng thánh thượng mới tốt.

Dáng vẻ ngoài cười trong không cười của thánh thượng quả thật doạ người ta sợ chết khiếp.

Cả triều văn võ có một nửa là được Tuyên tướng đề bạt lên, không nói trong lòng bọn họ nghĩ như nào, ít nhất bề ngoài cũng đồng lòng với Tuyên tướng, nhất là thuộc hạ trong lục bộ của hắn. Tuyên Trọng An hàng ngày gặp mặt bọn họ, hắn chính là cấp trên và cũng là người che chở bọn họ. Hắn cười nói: “Đợi một ngày ngài ấy hài lòng.”

Hộ bộ Thượng thư Thái Luân trong lục bộ lập tức vỗ đầu: “Vậy thì bị giày vò rồi.”

Sau đó, ông quay đầu: “Phải giày vò mấy ngày nhỉ, ngài nói xem, để trong lòng ta cũng có tính toán.”

“Thái lão à.” Tuyên Trọng An đánh giá ông từ trên xuống: “Từ trước đến nay ngài đều được thánh sủng, cứ yên tâm vào Thái Cực điện, không ai đuổi đâu.”

Thái Luân nhăn nhó: “Cũng không hẳn, lần trước thánh thượng bảo ta lăn đi đấy.”

Chẳng qua ông chỉ khuyên thánh thượng một câu là ngài đừng đến Hộ bộ đếm bạc doạ người, thánh thượng lập tức bảo ông lăn.

Cũng không nhìn xem một lão già như ông, một bộ xương già thì lăn như nào. Thánh thượng mắng ông một câu làm ông trở về phải uống ba chén trà mới có thể hồi phục lại tâm trạng tốt, không thở dài nữa.

“Lần này không mắng nữa, yên tâm đi.”

“Ngài nói à?”

“Ta nói.”

Trước khi tan triều, Thái đại nhân được thánh thượng tuyên triệu, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh, bóng dáng linh động không nhìn ra dáng vẻ già nua chút nào.

Mấy Thượng thư lục bộ vây quanh nhìn Thái thượng thư với vẻ mặt khinh bỉ. Thái lão này, biết rõ thánh thượng giao cho lão công việc béo bở mà còn nhất định phải tử tế trước mặt Tuyên tướng, đúng là không biết xấu hổ.

Thái Luân vừa đi, Công bộ Thượng thư lập tức mặt mày ủ rũ nhìn cấp trên, trong mắt còn lấp loé nước mắt, chỉ thiếu nước tràn mi.

“Chuyện trước đây ta giao cho ngươi làm đến đâu rồi? Theo hai đại tài tử và Tuyên lang trung, chắc là học được nhiều đấy nhỉ?” Tuyên Tướng vỗ vỗ vai hắn, ôn hòa nói.

Tuyên tướng là người cười hay không cười đều khiến người ta cảm thấy không yên tâm. Ai cũng có thể nói chuyện với hắn, nhưng ai nấy đều sợ hắn. Mấy năm nay, Công bộ Thượng thư đi theo làm việc dưới hắn hai năm, cũng theo thánh thượng hai năm. Những năm gần đây, Đại Vi xây dựng rầm rộ, đào sông sửa đường, xây dựng trạm dịch lập nha môn. Mọi việc đều có lợi cho quốc gia và dân chúng. Quyền lực trong tay hắn rất lớn, rất nhiều chuyện không cần thông qua Tuyên tướng có thể trực tiếp bẩm báo với thánh thượng, cho nên hắn cũng không cần kiêng kị Tuyên tướng như trước.

Nhưng đến thời điểm đặc biệt, Tuyên tướng vẫn là Tuyên tướng, còn hắn vẫn là Công bộ Thượng thư, người có thể lướt qua Tuyên tướng, trực tiếp nêu ý kiến với thánh thượng.

Giống như hiện giờ.

Công bộ Thượng thư không biết mọi chuyện sẽ ra sao. Hắn nhận được lợi ích từ Tuyên Nhạc Phổ, nếu như thánh thượng tra ra từ trên người Tuyên Nhạc Phổ rồi truy cứu xuống, hắn sợ sẽ tra ra mình.

Tuyên tướng nói chuyện dễ nghe khiến da đầu hắn lại tê dại: “Bẩm đại nhân, hai ngày trước đúng lúc hạ quan vừa hỏi, bọn họ đã học được cách phân biệt phương hướng trên biển và tính toán thuỷ triều xuống.”

“Học được đấy, lát nữa gọi người đến phòng nghị sự để ta khen ngợi bọn họ mấy câu.”

“A? Vâng, vâng, lát nữa hạ quan sẽ cho người đi truyền bọn họ.” Công bộ Thương thư toát mồ hôi lạnh sống lưng, không dám làm bộ trước mặt cấp trên, nhanh chóng lùi ra sau một bước, nhường đường cho đồng liêu. Hắn vừa rời khỏi lập tức sốt ruột ra hiệu cho người qua đánh tiếng với hai người kia.

Tuyên Trọng An nhìn thoáng qua hắn rồi trò chuyện với Hình bộ Thượng thư và Binh bộ Thượng thư đang chen chúc.

Sau khi hắn gặp hai người ở Công bộ thì lại tiến cung vào Thái Cực điện một chuyến. Lúc này đang là buổi trưa, Bảo Lạc nói cả buổi sáng đến nỗi miệng khô lưỡi đắng đang uống nước. Đợi đến khi Tuyên Tướng tới đưa cho hắn một phần công văn, Bảo Lạc đọc xong văn thư một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Một lát sau, hắn cười khổ thành tiếng: “Trẫm đúng là đánh giá cao hắn.”

Mới từng ấy năm, cách thiên hạ đầy đủ sung túc còn cực kỳ xa, thanh quan liêm khiết năm đó nay đã trở thành sâu mọt lớn.

Công bộ Thượng thư Điền Bình Phúc giữ chức sáu năm. Từ hồi vào kinh còn cần đồng liêu trợ cấp tiền bạc mới có thể đặt chân trong kinh thành đến ngày trở thành Công bộ Thượng thư sở hữu đại trạch, ôm ấp tam thê tứ thiếp. Kể ra thì, ngọn đèn sáng soi đường dẫn lối cho các thư sinh chính là hy vọng làm quan phát tài.

Xuất thân của tổ tiên Điền Bình Phúc cũng tốt, trong tộc cũng có người từng nhậm chức Công bộ Thượng thư. Chỉ là sau này phụ thân hắn đắc tội với tiên đế, cả nhà bị giáng chức đến vùng quê hẻo lánh. Điền Bình Phúc đã học hành gian khổ mười năm mới vào được triều. Tuyên Trọng An nhớ rõ, năm đó hắn giữ chức Thượng thư hai bộ, lần đầu chủ trì kỳ thi mùa xuân, Điền Bình Phúc là người tài năng lọt vào mắt hắn.

Mặc dù Điền Bình Phúc được Bảo Lạc tự mình điều vào kinh thành để bồi dưỡng thành người mình, nhưng một đường Điền Bình Phúc liên tiếp thăng chức cũng có phần của hắn, cũng do hắn nhìn nhầm. Tuyên tướng gõ bàn, nói với Bảo Lạc: “Người vẫn có vài phần năng lực. Học thức của hắn uyên bác, thiên hạ này cũng không tìm ra mấy người có năng lực giữ chức Công bộ Thượng thư này hơn hắn, tính ra ngài cũng không nhìn nhầm.”

Chỉ là hơi sốt ruột một chút, mới hai năm đã thu hai mỹ thiếp, cần phải sắm sửa cho phụ mẫu của mỹ thiếp, thu xếp cho tiểu cữu làm quan. Chức quan của Điền Bình Phúc còn kham nổi phần phúc phận này, nhưng phần bổng lộc này của hắn thì không gánh được.

Tuyên Nhạc Phổ tặng đúng mỹ nhân, cũng đưa đúng tiền. Hắn như cá gặp nước ở Công bộ cũng là thứ hắn nên được.

“A.” Bảo Lạc cười lạnh.

“Làm hay không?”

Bảo Lạc lắc đầu. Đúng như Thừa tướng nói, cái ghế Công bộ Thượng thư này của Điền Bình Phúc ngồi quả không uổng: “Tiện thể thu thập một phen, sau này chắc là có thể thành thật mấy năm nhỉ?”

Nếu như lại không thành thật, dù có tài năng đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi cái chết.

“Thừa tướng, mấy ngày nay vất vả cho ngươi tự mình làm.” Bảo Lạc híp mắt, nói: “Theo dõi Điền Bình Phúc, trẫm có biện pháp để Điền Bình Phúc giao phần bản lĩnh kia vào tay hắn.”

Tuyên Trọng An gật đầu.

Có vẻ như ngày càng xảy ra nhiều chuyện.

Giống như Uyển Cơ đã nói, sẽ đến một ngày bọn họ đều thân bất do kỷ, chỉ có thể tiếp tục theo đuổi, như trôi dạt theo từng đợt sóng, trong được có mất.

**

Tuyên tướng vẫn sẽ thỉnh thoảng về nhà sớm, chỉ là hồi phủ liền chào hỏi với nàng một tiếng rồi lập tức chui vào Vân Hạc Đường phía sau Hầu phủ, mãi đến khuya mới trở về Thấm viên.

Công vụ bộn bề quấn thân chính là vậy, Hứa Song Uyển cũng không làm phiền hắn.

Chập tối hôm đó, người phía dưới đến báo Quảng Hải Tuyên gia mới vào kinh thành, người Tuyên gia lập tức sai người đến đưa bái thiếp cho Hầu phủ. Hứa Song Uyển sai quản gia đi gặp khách, bên này cũng lập tức phái người tới thông báo cho trượng phu đang xử lý công vụ trong Vân Hạc Đường.

Nàng tỉ mỉ tính toán, từ ngày sự việc của Trân phi bị vạch trần đến ngày hôm nay cũng chỉ mới hơn nửa tháng, mười tám ngày mà thôi.

Từ Quảng Hải chạy tới kinh thành, dù cho ngày đi hai trăm dặm thì cũng phải gần hai mươi ngày.

Cũng không biết người Tuyên gia làm sao biết tin từ kinh thành. Từ khi nghe tin đến vào kinh chỉ mất mười tám ngày, bản lĩnh này có vẻ như cũng không nhỏ.

Cũng khó trách năm đó bọn họ muốn cùng phân tông với Hầu phủ để mở một con đường mới.

Lúc này, người Tuyên gia tới là thúc phụ của Tuyên Nhạc Phổ, phụ mẫu ruột của Trân phi – phu thê Tuyên Nhị. Không thể so sánh với phủ Quy Đức Hầu chỉ cần Hầu gia còn sống, Tuyên Trọng An là trưởng công tử chỉ có thể được xưng là trưởng công tử. Bên phía Quảng Hải Tuyên gia, hai huynh đệ Tuyên Dung Tuyên Nhị đã trở thành lão gia. Tuyên Phổ Nhạc đến kinh thành cũng là được người trong phủ gọi là Nhị gia. Lão thê lão phu nhân của Tuyên Nhị vừa vào kinh, trong lúc chờ người hầu đến đưa bái thiếp, bởi vì bôn ba đường xá xa xôi nên lão phu nhân lập tức nắm tay nha hoàn, thở hổn hển rồi nói: “Đi, đến phủ Quy Đức Hầu.”

“Lão phu nhân, ngài vẫn nên về phủ chúng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi đi, cầu xin ngài.” Sắc mặt nha hoàn tiều tuỵ sốt ruột vỗ vào ngực bà, cẩn thận đút từng miếng canh nhân sâm để kéo dài tính mạng cho lão phu nhân.

“Không, ta muốn đi, muốn đến đo ngay bây giờ!” Bà là một lão thái bà sắp chết, bôn ba ngàn dặm đến, chưa vào phủ của nhà mình đã đến cầu xin cháu dâu giúp đỡ. Nếu cháu dâu muốn giữ mặt mũi cho phủ Quy Đức Hầu nhất phẩm Hầu phủ liền không từ chối được người trưởng bối là bà đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi