QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Bảo Lạc nghe vậy, chỉ cười không nói.

Cũng chỉ có Tuyên tướng hắn mới dám nói những lời này.

Nghĩa huynh hắn bề ngoài lịch sự nho nhã như trích tiên, nhưng thủ đoạn xưa này đều tàn nhẫn vô tình. Chỉ là truyện về Tuyên tướng được truyền miệng, nhưng cái danh hiệu Ngọc Diện Diêm La vẫn thỉnh thoảng được người ta nhắc đến, có thể thấy người ta rất sợ hắn.

Bảo Lạc nhanh chóng phê duyệt xong tấu chương trong tay, đứng lên từ từ xoay người rồi nói: “Đi.”

Hắn muốn gặp Trần Xương Bình trong miệng người ta có thể cân được vạn người có dáng vẻ gì.

Sau khi ra đến cửa điện, Bảo Lạc mở miệng: “Ta thấy tẩu tử bị huynh nhiễm đen rồi.”

Loại dũng khí, loại quyết liệt kia đâu giống nữ tử phụ nhân, ngay đến cả Hoàng hậu còn thường trốn sau lưng hắn. Nàng ấy không sợ phiền phức, còn dám lấy bản thân ra làm mồi nhử. Loại dũng khí can đảm này khiến cho nàng tự mình ra trận giết địch cũng không chẳng ngần ngại.

Uyển Cơ ôn nhu lương thiện trong lòng Bảo Lạc, là nữ tử rất dễ thân cận lại trìu mến với người khác. Dưới cái nhìn của hắn, nghĩa tẩu là gần mực thì đen, bị nghĩa huynh lòng dạ đen tối này nhiễm hỏng rồi.

Tuyên tướng nghe vậy chỉ khẽ cười.

“Huynh còn không nhận?”

“Nàng chẳng khác ta và ngài là bao.” Tuyên Trọng An đi sau hắn nửa bước, đáp.

Bảo Lạc nghiêng đầu nhìn hắn, dừng một chút sau đó gật đầu.

Đúng là chẳng khác.

Đây chính là dáng vẻ mà tông phụ thế tộc nên có. Các nàng có thể cùng nam nhân chống đỡ một mảnh trời, mặc dù trời sập xuống, nam nhân không ở nhưng cũng có thể mặt không biến sắc ngẩng đầu đón nhận bảo vệ gia tộc. Dạng nữ tử này là linh hồn của gia tộc, các nàng càng ảnh hưởng đến thế hệ sau hơn phụ thân, sẽ dẫn các con cháu đời sau tiến xa hơn.

Phần khí khái và dũng khí bền bỉ qua nhiều năm tháng.

Bảo Lạc kính trọng nữ tử như vậy.

Năm đó, nương của hắn cũng dũng cảm quyết đoán mang thai hắn đến Giang Nam, cho hắn một sinh mệnh. Người tự mình dạy dỗ hắn nên người, dẫu tính cách hắn nhát gan quái đản cũng trưởng thành một nam nhân có thể đảm đương, trở thành người không giống cha ruột hắn.

Hắn giống cha, từ tướng mạo đến tính cách đều giống tiên đế, nhưng hắn không lặp lại số mệnh giống cha đẻ hắn, hoàn toàn tiếp thu sự giáo dục và yêu thương của mẫu thân với hắn.

Nữ nhân có thể thay đổi thiên hạ, từ trước đến nay các nàng không phải kẻ yếu trốn sau lưng của nam nhân.

Bảo Lạc nhìn thấy hình bóng mẫu thân từ trên người nghĩa tẩu của nghĩa huynh. Nghĩ đến mẫu thân, tướng mạo uy nghiêm thâm sâu sau nhiều năm tích luỹ đã dịu dàng đi. Chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng, bước chân cử động thân mình khẽ cười nói: “Đúng là không khác là bao, nhớ lúc đầu trẫm nhìn thấy nàng, liền cảm thấy nàng giống như nương.”

Hắn không cảm thấy sai, hoá ra các nàng đều là những nữ tử dũng cảm từ trong xương.

Bảo Lạc yêu chiều thê tử, nhưng phần yêu thương này cũng xuất phát từ nương của hắn. Tuyên Trọng An hiểu rõ, nhưng thấy lúc này Bảo Lạc còn không quên nhắc đến mẫu thân ruột thì Tuyên tướng chỉ đành lắc đầu.

Minh nương dưới đất chắc là cũng mỉm cười. Đã qua nhiều năm, sau khi đứa con của bà đã trải qua khó khăn gian khổ không còn trẻ nữa mà khi nhắc đến bà vẫn khua tay múa chân như một đứa trẻ.

**

Bảo Lạc theo Tuyên tướng đến Hình bộ. Người họ Trần được Quảng Hải ca ngợi nâng lên thích khách quả thật có chút bản lĩnh. Dù bị đánh gãy gân cốt trọng thương nhưng âm thanh gào thét của hắn cũng có thể chấn động đến mức xà nhà đổ bụi.

Sau khi Bảo Lạc Hoàng gặp vị này, Hình bộ Thị lang nhìn Tuyên tướng một chút rồi lập tức hạ lệnh cắt đứt gân tay của vị này. Sau khi Bảo Lạc ra ngoài được một đoạn đường, còn nghe thấy bên tai văng vảng tiếng kêu r3n kinh thiên động địa của thích khích bị rút gân kia.

Trên đời này quả thật có người dị thường, người trời sinh có thần lực.

“Trần Xương Bình cũng không nói lung tung.” Bảo Lạc về hoàng cung nói với Hoàng hậu: “Người kỳ lạ kia quả thực có sức lực vô cùng lớn, ngay cả tiếng gào thét cũng có thể uy chấn tứ phương.”

“Làm sao Thừa tướng bắt được người này?” Hoàng hậu ngạc nhiên.

Bảo Lạc do dự rồi mới hắng giọng nói: “Người này thèm thịt.”

Hoàng hậu nghi ngờ nhìn hắn, chần chừ một lát rồi mới khẽ hỏi: “Là bên trong thịt…”

Bỏ thuốc?

Bảo Lạc gật đầu.

Chắc chắn rồi.

Bên ngoài Tuyên tướng quân tử còn bên trong là tiểu nhân. Những thuộc hạ đắc lực kia cùng một dạng với hắn, chỉ coi trọng các biện pháp hữu dụng mặc kệ là thủ đoạn tồi tệ nào.

“Nói như vậy, Trần Xương Bình cũng không nói sai.” Hoàng hậu than thở: “Quảng Hải Tuyên gia đúng thật có chút bản lĩnh, có thể mua chuộc kỳ sĩ đến mức này.”

Bảo Lạc cười gật đầu.

Là có chút bản lĩnh, cơ mà.

“Đây là bọn họ đánh cược lớn.” Hoàng hậu nghĩ một chút lại bổ sung.

Có vẻ độc bá ở Quảng Hải lâu, trong nhà có vài người có năng lực, con cháu trong gia tộc lại thành tài nên đánh giá cao bản thân hai phần.

Quảng Hải Tuyên phủ suy cho cùng cũng chỉ là một nhánh phân ra từ phủ Quy Đức Hầu, từ lâu đã không có quan hệ với kinh thành. Hắn lấy phong thái tước Hầu thô bạo bá đạo xông vào kinh thành coi kinh thành như nơi không người. Bất cẩn như thế, thật sự không phải một gia tộc được hun đúc từ hầu môn đi lên. Hoàng hậu cũng không đoán ra Quảng Hải Nhị lão gia có ra hậu chiêu như này là nghĩ như nào, sao Tuyên phủ lại phái ra người như vậy? Tuyên Nhạc Phổ thân là chất, tự mình vào kinh đến hiện tại bị tạm giữ cũng không càn rỡ đến mức này mà?

Nhưng Hoàng hậu vừa nghĩ đến Trân phi đi ra từ Quảng Hải Tuyên gia lại cảm thấy không kỳ lạ.

Dựa vào điểm này, Nhị lão gia thân là phụ thân Trân phi, phụ thân và nữ nhi làm việc giống nhau như đúc.

“Tuyên phủ kia đã sớm nát từ gốc rễ, cũng chẳng tồn tại được bao lâu.” Bảo Lạc ôm eo Hoàng hậu, cúi đầu thì thầm bên tai nàng: “Nhưng nếu bọn họ thành công, nhất phi trùng thiên cũng là việc trong chốc lát. Bàn cờ trong triều, ngươi không chết thì ta phải lìa đời, chỉ xem ai ra tay tàn nhẫn và nhanh chuẩn hơn, ai có thể đứng trên cao thì địa vị khó lay chuyển. Lần này, bọn họ không phải thua vì sự bất cẩn của bọn họ mà thua trong tay Thừa tướng trưởng tử của dòng họ. Thừa tướng mạnh hơn bọn họ thì Thừa tướng sống sót, còn Thừa tướng yếu hơn thì…”

Tai Hoàng hậu run rẩy.

Bảo Lạc ngậm lấy tai nàng, cuối cùng phun ra câu khinh thường: “Thừa tướng chết.”

Xưa nay các đời ưu khuyết điểm thành bại không liên quan đến thiện ác chính nghĩa, chỉ xem lúc đó ai sống sót đứng trên đài, quyền lực trong tay ai thì bút trong tay người đó.

**

Hôm đó, qua giờ Ngọ trưởng công tử mới ra ngoài. Hứa Song Uyển dùng xong bữa sáng cùng hắn thì nghỉ ngơi, mới ngủ được một lát, lúc tỉnh dậy đã qua buổi trưa.

Thính Hiên Đường tới báo rằng Hầu gia đã uống thuốc.

Hôm qua, Hứa Song Uyển đi ra từ Thính Hiên Đường, thu lại người của mình, sau đó để tiểu thiếp đi vào, ngay cả người hầu lâu năm bên cạnh công công cũng không được nàng cho phép vào hầu hạ.

Đến lúc này, người hầu lâu năm vẫn nên đừng xuất hiện mới tốt, đỡ cho công công không nhịn nổi.

Hứa Song Uyển giữ mặt mũi cho công công, lại để tiểu thiếp nhu thuận an ủi. Nàng chẳng sợ công công tức với trượng phu nên không uống thuốc, tự ép chết mình.

Kể ra thì, công công rất giống bà bà. Bọn họ có tính tình giống nhau, không muốn gánh vác lại còn thích trốn tránh sau khi việc xảy ra. Tính tình này có điểm không tốt, cũng có chỗ tốt, đó chính là bọn họ sẽ không bạc đãi bản thân, dễ dàng khoan dung bản thân. Coi nhẹ bản thân, đương nhiên sẽ sống thoải mái hơn người thường.

Đây là số hưởng phúc.

Bên phía công công đồng ý uống thuốc, chắc là sau một khoảng thời gian, chờ thời gian xoá nhoà đoạn khó xử thì tương lai vẫn có thể tiếp tục sống tốt.

Đám người hầu trong phủ Quy Đức Hầu cảm thấy lo sợ vì trưởng công tử hạ lệnh giới nghiêm. Sau khi phu nhân của trưởng công tử hồi phủ, trong phủ lập tức trở nên bình tĩnh lại. Quản sự tâm phúc có thể làm chủ cũng thở phào nhẹ nhõm, trước đó trông gà hoá cuốc, chỉ sợ làm hỏng việc khó giữ được tính mạng dưới tay trưởng công tử.

Lòng người trong phủ rất dễ trấn an. Dù sao đây cũng là Hầu phủ được nàng quản gia, nhưng bên phía Khương gia khó nắm bắt. Hứa Song Uyển đã về nhà được hai ngày, còn định cân nhắc tới Khương gia giải thích thì Khương đại phu nhân phái người đến truyền lời, báo rằng bà nghe nói sức khoẻ Hứa Song Uyển không tốt nên muốn qua thăm nàng.

Hứa Song Uyển lập tức thoải mái, phái Thái Hà qua đón bà.

Tình cảm giữa Khương phủ và Hầu phủ không giống nhau. Lần này là Hầu phủ liên luỵ đến Khương gia, nhưng trong những năm này Hầu phủ vẫn luôn biết ơn Khương gia, hai nhà có qua có lại. Trưởng công tử cũng dìu dắt, nhà đại cữu mẫu biết tình tính của trưởng công tử và nàng nên chắc sẽ không làm khó bọn họ.

Khương đại phu nhân vừa thấy Hứa Song Uyển thì lập tức lắc đầu nói: “Gầy đi.”

“Dưỡng thai ạ.” Hứa Song Uyển vuốt bụng, cười nói.

“Cữu bà bà, uống trà.” Lúc này, Ngọc Quân hai tay bưng trà đến mời.

“Ôi, cẩn thận nóng, để ta.” Không để nha hoàn thiếp thân đến nhận trà, Khương đại phu nhân cuống quýt khom lưng nhận chén trà đưa đến tay nha hoàn, ôm Ngọc Quân ngồi xuống ghế đặt lên đùi, nói với Hứa Song Uyển ngồi xuống bên cạnh: “Cháu không để nó qua đó nữa à?”

Hứa Song Uyển hiểu ý bà, chỉ khẽ lắc đầu.

Không để Ngọc Quân qua thỉnh an tổ phụ, không phải do nàng không muốn để Ngọc Quân đi qua giữ chút mặt mũi cho ông mà là bên phía tổ phụ bé không muốn nhìn thấy bé.

“Đừng để nó qua đó nữa.” Ngay trước mặt Ngọc Quân, Khương đại phu nhân không muốn nói nhiều, chỉ dặn một câu rồi cúi đầu hỏi Ngọc Quân: “Cháu ngoan của cữu bà bà, ở cạnh mẫu thân có ăn nhiều cơm không đó?”

“Có.” Ngọc Quân chìa tay ra đếm: “Có ăn màn thầu, húp cháo, còn có canh thịt, bánh trứng ngọt, còn uống cả nước trà gừng nữa…”

“Thật không? Ngoan quá.”

Khương đại phu nhân ôm Ngọc Quân nói chuyện một lúc lâu, mãi đến khi người tới ôm Ngọc Quân để bà trò chuyện với Hứa Song Uyển thì bà mới nói thẳng: “Đã giải quyết xong xuôi chuyện trong nhà, cháu không cần để ý.”

“Có tổn thương hoà khí không ạ?” Hứa Song Uyển hỏi.

Khương đại phu nhân coi thường, nói: “Hoà khí cái gì? Chỉ là lòng tham không đủ mà thôi.”

Con dâu là người tốt, thông gia trước đây cũng tốt, nhưng lòng người thay đổi. Thông gia không nhịn được muốn đến hái thêm mấy quả trên cây to Khương gia thì tình cảm có chừng mực trước đây hai nhà qua lại liền không còn.

“Dù không có chuyện này thì cũng sẽ bắt đầu bằng chuyện khác.” Khương đại phu nhân nhìn thấu: “Bọn họ chính là muốn lây thêm từ quý phủ chúng ta, không sớm không muộn cũng phải thu thập một trận mới biết chừng mực.”

“Nhà lớn mà.” Hứa Song Uyển nói.

Nhà lớn hơn chính là như vậy, người nhiều hơn thì nhiều tâm tư. Ai cũng thích những điều tốt đẹp và quan trọng nhất, sao có thể không xảy ra chuyện?

“Bên phía Thính Hiên Đường, yên tĩnh chưa?” Khương đại phu nhân lại lạnh nhạt hỏi.

Hứa Song Uyển gật đầu.

“Yên tĩnh là tốt rồi.” Khương đại phu nhân cười quái dị: “Một bó tuổi, một đại lão gia sắp xuống lòng đất đến nơi rồi mà còn lấy cái chết ép con trai đi chết, haha…”

Nói thật, bà muốn nhìn xem, nếu lão hồ đồ này thật sự đi chết, đến lúc xuống lòng đất thì lão sẽ giải thích với cha già đã dành nửa đời để cố gắng giành một đường sống cho phủ Quy Đức Hầu như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi