QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Đêm này trưởng công tử ngủ rất ngon, hắn ngủ một lát đã tỉnh lại. Hứa Song Uyển biết ban đêm hắn không thích tắt đèn bèn đốt một chiếc đèn đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường. Nửa đêm hắn rọi đèn nhìn nàng, nhìn một lúc rồi sờ sờ đầu nàng, nghiêng người dúi đầu nàng vào ngực hắn, tiện tay vén chăn phủ lên vai rồi lại ngủ thiếp đi.

Hắn thì ngủ thiếp đi còn sau khi Hứa Song Uyển đợi hắn say giấc rồi mới ngẩng đầu lên, rút mặt từ trong lồng ngực hắn ra rồi mới dùng mũi hít không khí, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.

Có điều, ban đêm ngực của trưởng công tử rất ấm áp. Hứa Song Uyển ngủ say đến mức đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới giật mình tỉnh lại.

Vừa lúc trưởng công tử muốn xuống giường xỏ giày.

Hắn thấy nàng tỉnh bèn nhấc chăn đắp cho nàng, nói: “Nàng ngủ tiếp đi, sáng nay mình ta đi.”

Hứa Song Uyển quá mệt mỏi, chỉ theo bản năng túm lấy tay hắn rồi nhắm mắt mơ màng ngủ thiếp đi một lát rồi mới nhớ ra hắn phải đến Kim bộ điểm danh, nàng bèn mở mắt ra nhìn hắn: “Mũi bị nghẹt rồi.”

Lần sau đừng thế nữa.

“Hà?” Tuyên Trọng An đến gần để nhìn nàng, nghe thấy tiếng hít thở của nàng bèn nở nụ cười: “Không nghẹt nữa?”

Hắn còn sờ đầu nàng, thấy không sao mới yên tâm rời đi.

“Tối hôm qua bị nghẹt.”

“Tối hôm qua?” Tuyên trưởng công tử vẫn chưa hiểu.

Hứa Song Uyển nhìn vào lồng ngực hắn.

Trưởng công tử tự nhìn ngực mình, sau khi trầm tư một lát mới bí hiểm nói: “Biết rồi.”

Hứa Song Uyển thấy hắn hiểu mới gật đầu, lại nửa ngủ nửa tỉnh.

Hai đêm này nàng thiếu ngủ, ban ngày lại bận bịu nhiều việc. Để chuẩn bị cho cả phủ qua mùa đông thì nàng phải chuẩn bị đồ đạc sớm, cũng không thể lười biếng đi ngủ.

Thấm Viên quá lớn, may là cách Thính Hiên đường của công công và bà bà không xa. Ban ngày nàng mang theo Tuân Lâm đi qua rồi phân phó công việc ngay trước mặt bà bà là được.

Như vậy cũng được. Nàng quản sự thì bà bà cũng nghe thấy, nếu có chuyện không đúng thì bà bà có thể góp ý cho nàng, so với để mình nàng gọi từng quản sự tới hỏi chuyện thì tốt hơn.

Hứa Song Uyển ở trong phòng ngủ an bài những việc này. Mãi đến khi có người tới cúi đầu ghé sát chạm vào mặt nàng, nói một tiếng “Đi đây”; chờ cửa được đóng lại thì nàng mới nhắm mắt, mang theo hơi ấm mà hắn vừa phả vào cọ xát vào gối.

Không biết lúc nào Thái tử phi sẽ tìm nàng nói chuyện, còn có Hoắc gia phải cho Hầu phủ câu trả lời không biết khi nào đưa tới. Trong đầu nàng mơ hồ hiện lên hai chuyện, cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.

**

Chiều hôm đó Quy Đức Hầu trở về từ rất sớm, nói là bên trên không có chuyện nên ông định hưu mộc một thời gian, tạm thời không tới hầm mỏ làm việc.

Hầu phu nhân nghe vậy bèn mừng rõ: “Vậy thì tốt quá, thời tiết quá lạnh, chàng ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt.”

Tuyên Hoành Đạo nghe vậy thì khẽ cười, trong mắt tràn ngập trìu mến nhìn phu nhân.

Là ông vô dụng khiến thê tử chịu khổ.

Ông biết hiện tại dù ông có tâm nhưng mọi chuyện đi ngược lại theo kỳ vọng nên cũng không dám tự ý chủ trương, trưởng tử nói gì thì nghe đấy.

Trọng An bảo ông từ từ rút khỏi hầm mỏ, không cần quản việc quặng sắt nên ông cũng dự định thu tay lại.

Cũng may, mấy năm nay ông ở quặng sắt cũng thu mua được vài người có thể dùng được, đến lúc muốn dùng đến bọn họ thì vẫn có thể sắp xếp.

Hứa Song Uyển nghe công công nói muốn ở nhà, không tới hầm mỏ nữa thì nàng định trở về Thấm Viên. Lúc này bà bà cũng đã nói chuyện với công công về mọi chuyện mà nàng đã làm trong ban ngày mấy ngày nay.

“Còn mua thêm mười đầu dê, để xuống hầm đông lạnh dưới đất, nói là một nửa đưa sang bên phụ thân, còn một nửa để nhà mình ăn…” Hầu phu nhân nói đến những việc này thì trên mặt tràn ngập vui sướng: “Thiếp đã nhìn qua mấy con dê kia, con nào con nấy đều mập mạp.”

“Nàng nhìn rồi ư?”

“Nhìn rồi.”

“Giết rồi đem qua cho nàng?”

“Vâng.”

“Trên thân nó không dính máu chứ?”

“Không, đều đã làm sạch. Tức phụ còn nói muốn làm thịt hai con dê, đến lúc đó nướng lên nhắm rượu, cũng có một hương vị khác.”

Tuyên Hoành Đạo nhìn phu nhân nói chuyện đến mức nuốt nướng miếng, tiểu nhi tử đang cầm bút luyện chữ bên cạnh cũng nuốc nước bọt không ngừng. Ông cười to chỉ vào hai mẫu tử này, nói: “Nhìn xem hai người thèm này…”

Ông vừa nói vừa nhìn con dâu đang cung kính đứng bên cạnh, nói: “Không có chuyện gì thì con cứ ở bên này quản lý việc nhà là được. Lúc trước là nói với nương con, hiện nay là nói với cả hai chúng ta; vừa lúc ta sẽ mang theo Tuân Lâm. Nhà chúng ta nhỏ không cần khách sáo nhiều chuyện, người một nhà ở cùng nhau là tốt nhất, có phải không Tuyên phu nhân?”

Câu cuối cùng là ông nói với Hầu phu nhân.

Lời của ông khiến Hầu phu nhân nở nụ cười khanh khách, cả người bà rạng rỡ, phấn khởi hơn hẳn: “Đúng, Hầu gia.”

Tuyên Hoành Đạo đối xử với bà quả thực rất tốt, ông lấy thanh mai trúc mã Khương thị vào Hầu phủ; ông không thể cho Khương thị cơm ngon áo đẹp, thế nhưng phàm là thứ ông có thì ông đều cho bà. Phu thê Khương Thái sử bởi vậy mà nói là do họ nhìn lầm, đem ái nữ giao cho ông là sai; chỉ có thể nói cá cùng tay gấu không thể đều chiếm được, trên đời này không có gì vẹn toàn đôi bên. Tư chất của hiền tế không bằng địa vị lẫn dã tâm của hắn thì cũng chẳng có cách nào.

Trước kia Tuyên Hoành Đạo thề phải phấn chấn Hầu phủ, kể từ khi Nhị đệ của ông mang theo người thân đi tha hương nơi xa thì càng thì ông càng ngày càng gấp gáp, thiếu chút nữa khiến chuyện đi tới mức không thể vãn hồi, tổn hại cơ thể, suýt liên luỵ trưởng tử bỏ mạng. Hiện tại ông vẫn còn nhớ rõ nên cố gắng giữ bình tĩnh.

Lần này ông trở về cũng không đề cập đến nữ tắc với người trong nhà, phu nhân của ông chỉ cần mùa đông ông không chạy đi đến cái núi làm giám sát đã rất vui mừng, sẽ không suy nghĩ nhiều. Ông nhìn con dâu thông minh nhưng làm người trung thành quy củ, làm việc không vượt giới hạn.

Công công vừa vào phòng thì Hứa Song Uyển cũng gò bó. Nàng chờ Đồ quản gia đến xin ý kiến thì cũng nhỏ giọng, Tuyên Hoành Đạo thấy vậy bèn ôm Tuân Lâm vào trong phòng luyện chữ.

Buổi tối Tuyên Trọng An trở về, nghe được bèn nói: “Quá khứ đã là quá khứ, nàng không cần kiêng kỵ phụ thân quá nhiều, dù là gặp quản sự cũng không cần đến Thính Hiên đường của mẫu thân, nơi kia dù sao cũng là nơi ở của phụ mẫu. Chờ lát nữa ta thấy Đồ quản gia sẽ bảo ông bố trí một, hai người ở đại sảnh; sau này nàng cứ làm việc bên đó.”

Hứa Song Uyển nghe xong lập tức gật đầu.

Tuyên Trọng An nở nụ cười, lại táy máy chân tay sờ soạng tai nàng: “Mẫu thân không quản việc vặt, xưa nay đều là Đồ quản gia làm; nhưng Đồ quản gia cũng chỉ là quản gia, muốn lấy tiền bên phía kế toán thì cũng cần chủ tử cho phép. Ông vừa đi bên này vừa tới bên kia sẽ làm lỡ không ít thời gian, ông cũng đã vất vả nhiều năm…”

Không chỉ vất vả mà ông còn rất khó khăn.

Có một số việc chỉ có chủ tử mới có thể làm chủ, người hầu làm thì không tốt lắm. Đặc biệt dưới tình huống Hầu phủ không tốt, tiêu tốn bạc quá nhiều thì Đồ quản gia cũng khó ăn nói.

Nếu Hầu phủ tỉ mỉ chuẩn bị thì tiêu tốn tiền bạc không chỉ dừng lại ở con số kia.

Hôm qua Hứa Song Uyển đã từng hỏi hắn việc sau này nàng có thể tự quyết hay không. Nàng làm chủ nhận tiền thuê và tiền hoa hồng của hai cái cửa hàng của Hầu phủ cho thuê trong kinh thành, kiếm được không ít bạc.

Hầu phủ cho thân thích bên Khương gia thuê hai cái cửa hàng. Năm đó Hầu phủ cho bọn họ thuê cửa tiệm để làm tửu lâu, bọn họ cũng làm ra chút của cải, việc làm ăn cũng khá phát đạt. Người nhà bọn họ cũng có lương tâm, một mực muốn trả tiền thuê và chia hoa hồng cho Hầu phủ, hằng năm đều đưa tới thế nhưng bà bà không nhận. Người ta đến đưa lại để người ta quay về, chờ Đồ quản gia ra ngoài thu mua mấy lần, biết hiện tại Hầu phủ là nàng quản gia thì người nhà bọn họ lại tới cửa, nàng nói với bà bà: “Ngài không nhận là ngài chiếu cố thân thích, tức phụ thu là do sổ sách trong phủ tăng nhiều. Cửa hàng bên kia tiền thu cũng ổn định, về sau quản gia làm việc cũng sẽ dễ dàng hơn. Ngài đã giúp đỡ nhiều năm, trong lòng bọn họ sợ là hổ thẹn, nếu ngài không nhận thì trong lòng bọn họ cũng bất an.”

“Hằng năm bọn họ đều đưa lễ,” Tuyên Khương thị nói giọng yếu ớt, cũng không biết bản thân có đúng hay không: “Hầu phủ chúng ta chẳng có mấy nhà lui tới.”

Ngoại trừ người nhà mẹ đẻ thì chẳng còn nhà nào khác.

Thân thích khác của Khương gia chê bà liên luỵ Khương gia nên không muốn lui tới.

Thực ra mấy tẩu tử của bà cũng không thích nói chuyện với bà. Lúc bà trở về nhà mẹ đẻ thì đa số mọi người chỉ nhìn nhau mà không nói gì nhiều.

“Lễ nhà chúng ta nhận rồi; con thấy năm nay chúng ta cũng nên chuẩn bị chút quà đáp lễ…” Sắc mặt Hứa Song Uyển không đổi: “Về phần lui tới, về sau e là càng nhiều. Nhà bọn hắn cùng hương dân ngoài thành thu mua củi và rau xanh, Đồ quản gia tìm nhà bọn hắn hỗ trợ, cũng mua giúp bọn họ một ít. Quản sự nhà bọn họ hiểu chuyện, nói mỗi lần chúng ta mua sẽ giúp chúng ta đưa tới, hôm qua còn đưa hai xe củi đến phủ. Con thấy nhà bọn họ cũng có lòng, lúc về con sẽ mời Thiếu phu nhân nhà họ đến làm khách.”

Lúc này mới là có qua có lại.

Không phải không thu bạc của người ta để người ta thiếu mình, không thể không tới cửa thì là lui tới.

Người nhà này nhiều năm cũng chưa từng quên đưa bạc, lại xem nhà bọn hắn làm việc, có thể nói người một nhà này có chút cốt cách; dù là môn hộ nhỏ thì cũng có thể lui tới.

Hầu phủ hiện tại không ổn, chờ chuyện của Yến vương kết thúc; nếu Hầu phủ vẫn còn thì lúc ấy nàng sẽ mời nội quyến trong nhà người ta đến phủ ngồi một lát.

Hứa Song Uyển đoán người nhà này hiện nay có chút vốn liếng, không quá thiếu tiền bạc. Dùng thân phận lui tới với bọn hắn mới là thỏa đáng nhất, dù sao bọn họ cũng là thân thích, bọn họ chắc cũng không muốn mỗi lần lui tới đều là nợ bà, nói chuyện làm việc đều phải cẩn thận.

Hứa Song Uyển cũng nhìn qua bạc mà bọn họ đưa tới. Tầm mười năm bà mẫu không nhận bạc nên đã là một khoản lớn, có thể thấy quả thật nhà bọn hắn cũng không thiếu tiền.

Bọn họ không thiếu nhưng Hầu phủ thiếu, Hứa Song Uyển muốn số bạc này.

Lời tức phụ nói có đạo lý, quan trọng nhất chính là dáng vẻ nàng ngồi trước mặt bà, cứ như là bà không đáp ứng thì nàng không rời đi. Tuyên Khương thị đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu: “Cứ thế đi.”

Bà cảm thấy hơi mất mặt nhưng lời con dâu nói cũng có đạo lý, vậy thì cứ theo lời con dâu mà làm.

Hứa Song Uyển cầm khoản bạc này, thầm nghĩ Hầu phủ cố gắng sẽ qua mùa đông, thế là nàng đặt đồ vật không chút nương tay.

Nàng nghĩ rằng, dù ngày mai Hầu phủ không còn thì cũng phải ăn uống tốt đẹp. Nàng đã quản cái nhà này thì chỉ cần có biện pháp, nàng sẽ không uỷ khuất người nhà.

Điều này không làm khó được nàng.

Nhớ năm đó giúp mẫu thân giữ chắc vị trí quản gia, nàng còn chi nhiều hơn.

Hứa Song Uyển có bạc trong tay, trong lòng nắm chắc lại tới điền trang của Hầu phủ tiêu không ít rượu, đồ ăn lẫn than. Trưởng công tử nói gì nàng đều gật đầu, dễ nói chuyện cực kì.

Tuyên Trọng An thấy hắn trong lúc nói chuyện thì nàng cứ gật đầu, cũng buồn cười: “Nàng đều biết à?”

Hứa Song Uyển lúc này mới hơi khó xử nhìn hắn, cái này không đáp ứng, đáp ứng chính là nàng vươn tay dài.

Nhìn vẻ mặt nàng lại đoan trang lên, Tuyên Trọng An bèn sờ mặt nàng: “Được rồi, mẫu thân cả đời cũng không quản những chuyện này. Trước kia còn có ngoại tổ mẫu giúp đỡ bà, hiện tại ngoại tổ mẫu không còn, cữu mẫu cũng không bằng lòng ghé thăm. Mấy năm nay chỉ dựa vào Đồ quản gia chống đỡ, phụ thân cũng mặc kệ những việc tầm thường này. Về sau nếu nàng không nắm chắc thì cứ hỏi Đồ quản gia trước, nếu ông không nắm chắc thì nàng cứ hỏi ta, ta cho nàng chỗ dựa.”

“Mẫu thân hỏi chuyện thì là có liên quan đến phụ thân, có chuyện thì cứ hỏi qua phụ thân là được.”

“Được, hỏi.” Tuyên Trọng An thấy nàng có nề nếp cũng nở nụ cười.

Hắn nhớ tới Uyển Cơ được mấy vị phu nhân trong kinh ca ngợi nhất là, nàng dính người.

Năm nàng mười tuổi được mẫu thân nàng mang ra ngoài gặp khách bị cười đùa, nói nàng vừa dính vừa giúp đỡ mẫu thân như thế, về sau là muốn mang theo mẫu thân mới bằng lòng lấy chồng hay sao?

Lúc ấy nàng đáp: “Không phải như thế, ta ở bên cạnh phụ mẫu thì toàn tâm toàn giúp đỡ phụ mẫu. Về sau lập gia đình, ta sẽ một lòng phụ giúp nhà chồng.”

Khi ấy mấy vị phu nhân chỉ cười haha để qua chuyện, về sau cũng không ít người để ý đến nàng.

Lúc ấy hắn nghe đồn, nghĩ thầm tiểu cô nương này mới bốn, năm tuổi đã đàng hoàng trịnh trọng nói chuyện. Hiện tại nàng cũng chẳng thay đổi chút nào.

**

Quy Đức Hầu nghỉ ngơi ở Hầu phủ chưa đến hai ngày thì Yến vương đã tới.

Ngày ấy Tuyên Trọng An không trở về.

Hứa Song Uyển một mực chờ hắn quay về, đợi đến nửa đêm cũng không ngủ.

Hắn lần nào cũng về trễ, nhưng có chậm thì cũng trở về, nàng cố gắng chờ thêm chút nữa là hắn đã về nhà.

Nhưng mãi đến nửa đêm hắn cũng không về, trái lại nàng chờ được người hầu bên cạnh công công bà bà truyền lời, bà bà của nàng đột nhiên nửa đêm phát bệnh.

Hứa Song Uyển vốn đang quần áo chỉnh tề chờ người, nghe xong lời nói nàng vội xuống giường khoác thêm áo lông, rồi phân phó Thải Hà nhìn Tuân Lâm đang ngủ sát vách một chút rồi rảo bước nhanh qua. Nàng bước quá nhanh đến mức Khương nương tử đang đốt đuốc đều không theo kịp, nàng ấy vừa thở vừa gọi: “Thiếu phu nhân, ngài chậm một chút.”

Tuyên Khương thị phát bệnh cấp tính, trong phủ cũng không có đại phu. Chờ mời được người tới thì sắc trời cũng sáng tỏ. Tuân Lâm cũng tỉnh lại, cậu không tìm thấy nàng, lại nghe nói mẫu thân lại phát bệnh; cậu lập tức làm loạn lên đòi tìm phụ mẫu huynh trưởng. Hứa Song Uyển an bài tốt chuyện của bà mẫu bên này lại chạy về an ủi cậu đang khóc không ngớt. Tuân Lâm lúc này không nghe nàng; dù Hứa Song Uyển ôm thì cậu cũng không chịu. Cậu ôm Ngu nương tử không thả, hai mắt đẫm lệ khóc nói với Hứa Song Uyển: “Ta không muốn ngươi, ta muốn nương, ta muốn phụ thân, ta muốn ca ca…”

Thải Hà ở bên cạnh nghe được nghe được, nàng ấy nghe được thì đau lòng vì cô nương nhà nàng đến mức rơi nước mắt.

“Đợi lát nữa…” Hứa Song Uyển thấy quần áo trên người cậu còn chưa mặc xong thì gật đầu với Ngu nương tử một cái. Nàng vẫn tới ôm cậu, trong lòng Tuân Lâm vẫn có chút ngăn cách với nàng, lúc này cuống lên nên giãy dụa không ngừng, đánh vào đầu nàng.

Trên đầu Hứa Song Uyển đang cài trâm. Cái đánh này của cậu khiến cây trâm đâm vào tóc, làm đau da đầu nàng. Đầu nàng bởi vì đau đớn bỗng nhiên rụt lại, suýt chút nữa trên tay mất lực làm cậu ngã xuống.

Nàng nhanh chóng lùi về sau một bước, vẫn cố đứng thẳng ôm lấy cậu: “Được, được rồi, vậy thì qua, không khóc, chúng ta đi rửa mặt, rửa sạch rồi đi thăm mẫu thân.”

Tuân Lâm nghe xong mới từ từ yên tĩnh lại.

Hứa Song Uyển để Ngu nương tử ôm cậu đi qua, còn sai nha hoàn đi lấy cho Tuân Lâm cái áo lông nhỏ, còn muốn chuẩn bị thêm hai kiện dày —— tiểu hài tử dễ lỡ tay làm ướt người, giữa mùa đông nếu bị nhiễm lạnh thì ngay cả người lớn cũng bị bệnh. Cả phủ sẽ loạn mất.

“Cô nương…” Thải Hà chờ chủ tử dứt lời mới tiến lên.

Hứa Song Uyển vừa lau nước mắt vừa nói với nàng ấy: “Ta không thể loạn thì em cũng không thể, biết chưa?”

“Biết.” Nước mắt của Thải Hà cũng không ngưng.

Hứa Song Uyển hít một hơi thật sâu, cũng không để Thải Hà tới xem đầu cho nàng mà trước tiên rút trâm xuống rồi nói với Thải Hà: “Nhanh tới chải đầu cho ta, không cần dùng trâm, dùng buộc tóc đi.”

“Vâng.” Thải Hà nhìn chủ tử đã ngồi trước gương, nàng ấy vội lau nước mắt tiến lên.

Ngu nương tử đang đứng bên giá rửa mặt đưa khăn lau mặt cho Tuân Lâm, nàng ấy thấy chủ tử vội vàng ngồi xuống ghế thì ánh mắt ảm đạm rồi khẽ nói với tiểu công tử đang ngồi trên đùi: “Người không nên nói như vậy, thiếu phu nhân sẽ rất đau lòng, người đã quên mấy ngày nay ngài ấy đối xử tốt với người ư?”

Tuyên Tuân Lâm có thể đi qua xem mẫu thân nên cậu không làm loạn nữa. Cậu áy náy cúi đầu nói: “Ta quên.”

Khi đó cậu chỉ nhớ tẩu tử không phải người tốt.

Đầu Hứa Song Uyển vẫn bị rách, da đầu chảy máu. Thải Hà vừa khóc vừa chải đầu cho chủ tử, nàng ấy cũng không dám khóc thành tiếng khiến nương tử lẫn nha hoàn của Hầu phủ nghe được. Nàng ấy chỉ dám kìm lại tiếng khóc nức nở khuyên cô nương nhà nàng: “Đợi lát nữa ngài đừng ôm tiểu công tử nữa.”

“Trong lòng tiểu hài tử có vui có ghét, chán ghét một người không dễ dàng biến mất được, trong lòng ta sớm biết mà…” Giống nàng khi còn bé, cố chấp với suy nghĩ của bản thân, suy bụng ta ra bụng người. Nếu như đổi lại nàng khi còn bé, ca ca của nàng cưới một người làm tổn thương đệ đệ hay muội muội trong nhà, nàng cũng sẽ không dễ dàng yêu thích đại tẩu.

Tiểu hài tử còn nhỏ, tuổi nhỏ như cậu đã hiểu chút đạo lý là tốt rồi. Ngay cả người lớn cũng không dễ buông bỏ như thế.

Huynh trưởng nàng làm việc ác, chẳng dễ tha thứ được.

Hứa Song Uyển chải kỹ đầu rồi qua ôm cậu. Ngu nương tử vốn sợ Tuân Lâm lại giãy dụa, muốn khuyên nàng đừng ôm, nhưng lúc này Tuân Lâm lại vươn tay về phía nàng. Nàng ấy thấy tiểu công tử đồng ý thì không thể làm gì khác bèn đưa người qua.

“Xin lỗi.” Tuyên Tuân Lâm vừa sà vào lòng nàng bèn khẽ giọng nói.

“Ừm.” Hứa Song Uyển khoác chiếc áo lông nhỏ rồi ôm chặt cậu, để khuôn mặt nhỏ của cậu nép vào lồng ngực nàng tránh cho gió lớn bên ngoài thổi đau mặt cậu: “Không sao.”

“Lần sau đệ sẽ không làm thế nữa.” Tuyên Tuân Lâm bảo đảm nói.

“Ừm, được, tẩu tẩu tin tưởng đệ.” Hứa Song Uyển ôm chặt cậu, rảo bước nhanh ra cửa.

Bên ngoài gió lớn thổi đến mức da dầu tê dại, Hứa Song Uyển tay ôm hài tử còn chân thì bước nhanh về phía Thính Hiên Đường.

Cũng may sau khi nàng đi qua, người làm lâu năm bên cạnh bà bà đã hầu hạ bà bà uống xong chén thuốc. Bà bà đã ngủ thiếp đi, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc cũng đã khá hơn một chút.

Trong phòng, Tuyên Hoành Đạo đang nói chuyện với lão đại phu, ông thấy sắc mặt tái nhợt của trưởng tức thì lập tức ôm lấy tiểu nhi tử đang nhìn lén rồi nói với nàng: “Con đã bận bịu cả đêm, thừa dịp nương ngủ thiếp đi, con cũng nhanh chóng đi nghỉ ngơi một lát đi.”

Hứa Song Uyển hành lễ với ông rồi vào bên trong phòng ngồi, dự định chợp mắt trông coi bà bà.

Tiệc vui chóng tàn. Buổi chiều Đông cung sai người tới báo cho bọn họ đêm qua trưởng công tử bị trọng thương, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc; hiện nay chỉ còn một hơi thở nên bảo nhà bọn họ mau vào cung nhìn.

Tuyên Hoành Đạo nghe xong lập tức phun một ngụm máu tại chỗ rồi ngất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi