QUY ĐỨC HẦU PHỦ

“Tuyên Thượng Thư đại nhân,” Hoắc Tứ phu nhân tức giận đến mức miệng run cầm cập, lúc nói chuyện hàm răng cắn chặt: “Lời này của ngài phải có bằng chứng, nhà chúng ta…”

“Hoắc gia các ngươi đã lưu lạc tới mức ban ngày nói chuyện ma quỷ trước mặt người khác à?” Tuyên Trọng An không kiên nhẫn đánh gãy lời bà: “Nếu như ngươi cảm thấy ta vu tội cho Hoắc gia thì tới trước mặt thánh thượng cáo trạng đi, ta chờ.”

“Hoắc gia các ngươi đúng là nhẫn nại,” Tuyên Trọng An còn châm biếm cười nhạt: “Làm mất mặt đánh tới quý phủ ta rồi mà còn muốn tố cáo ta vu tội, thật giống người vọt đến nhà chúng ta không phải là các người.”

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Hoắc Tứ phu nhân bực bội tới mức cả người lảo đảo.

“Tứ phu nhân!” Nô bộc Hoắc gia kinh ngạc thốt lên.

Dẫu Hứa Song Uyển là người bên phía trưởng công tử thì cũng không nhịn được lặng lẽ kéo tay áo của hắn.

Quên đi, đến mức này được rồi, nếu là tức giận tới mức hỏng người thì…

“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.” Tuyên Trọng An nắm tay nàng, thành thật hỏi: “Hiện nay vi phu ở nhà cũng không thể nói hai câu thật lòng à? Người ta bắt nạt tới đầu nhà ta rồi, ta còn phải chịu tội à?”

Hứa Song Uyển gượng cười.

Ngài vẫn nên đừng nói nữa.

Lại nói người này còn muốn đầu nhà bọn họ.

Nàng lại kéo tay áo của hắn.

Tuyên Trọng An thở dài: “Thôi được, nàng đấy, tâm địa quá lương thiện.”

Hắn thương tiếc che lỗ tai của nàng tránh gió thổi vào: “Người khác đến cửa tát vào mặt nàng, nàng không nói thì thôi còn giúp người ta, nơi này của vi phu thật sự đau lòng…”

Hứa Song Uyển thấy hắn thao thao bất tuyệt còn muốn nói tiếp, hai mắt sáng đến phát sợ thì nàng liền biết có người phạm vào tính tình của hắn. Nàng vừa thấy Hoắc Tứ phu nhân nhắm mắt ngã vào vòng tay của đám nha hoàn bà tử thì vội vàng lôi kéo hắn: “Vọng Khang đang ngóng trông chàng về ôm nó đấy, chàng mau đi nhanh đi, để ta tiễn Hoắc Tứ phu nhân.”

“Hả?” Tuyên trưởng công tử không vui.

“Mau đi đi!” Nếu chọc người ta tức chết trong phủ thì bọn họ cũng không có chỗ tốt.

Tuyên Trọng An thở dài, lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi.

Hứa Song Uyển nói về phía Hoắc Tứ phu nhân: “Người đâu, hôm nay gió quá to khiến Hoắc Tứ phu nhân ngã, mau đưa Hoắc Tứ phu nhân lên kiệu rồi hồi phủ đi.”

Nàng chưa đi lên, lão bà tử của Hoắc gia liền trợn mắt: “Ngươi định làm gì?”

Dáng vẻ của bà ta cứ như Hứa Song Uyển nàng muốn giết Hoắc Tứ phu nhân nhà bà. Hứa Song Uyển sửng sốt rồi mới lạnh nhạt nói tiếp: “Đi nhanh đi, phu quân nhà ta mới rời đi vài bước, nếu như chờ chàng ấy quay đầu lại thì đến lúc đó các ngươi không muốn đi, chàng ấy dám giữ đấy.”

Hứa Song Uyển cảm giác được hắn nói phải lột lớp da của Thái tử làm thánh thượng vui lòng, không phải là nói đùa.

Nàng vừa nói ra lời này thì nét mặt già nua của lão bà tử kia cứng lại, vẻ mặt bà ta khinh thường chỉ huy người hầu nâng Tứ phu nhân tới cửa.

“Không phiền ngài tiễn,” Bà tử kia cực kì căm tức, bà ta thấy vẻ mặt của Tứ phu nhân lúc này cũng chán ghét quay đầu không nhìn Hầu phủ Thiếu phu nhân thì bà ta liền không nghĩ mà nói: “Ngài vẫn nên về mớm thuốc cho bà bà đi thôi!”

Những lời này còn thiếu một bước nói Hứa Song Uyển đút độc dược cho bà bà, vẻ mặt Hứa Song Uyển lập tức lạnh tanh.

Bà tử kia nói xong cũng không nhìn nàng mà vội vã dẫn theo người của Hoắc phủ rời đi.

Trong lúc rời đi bà cũng bồn chồn trong lòng vì câu nói bật thốt vừa nãy, bà ta thấy Tứ phu nhân tức giận tới mức gân xanh trên trán nổi lên thì trong lòng nhất thời ngổn ngang…

Nói rồi thì nói, sợ cái gì? Hôm này Hầu phủ đối xử với Tứ phu nhân của bọn họ như vậy thì có thể chiếm chỗ tốt gì nữa!

**

Hứa Song Uyển trở về Thấm viên, khuôn mặt lạnh hơn bình thường.

Tuyên trưởng công tử nhìn ra nên không hỏi Thiếu phu nhân vì sao khác thường, mà là ra tay từ phía nha hoàn bên người nàng: “Cô nương nhà ngươi sao thế?”

Thải Hà bị hắn hỏi thì làm bộ trấn định mỉm cười, lắc đầu với cô gia chứ không lên tiếng.

Cô nương nhà nàng ra sao thì nha hoàn học theo. Tuyên Trọng An không hỏi nàng mà là hướng về nơi khác hỏi: “Ngươi nói xem, lúc người nhà họ Hoắc đi nói gì?”

Một người khác bị hắn hỏi là Kiều Mộc. Từ khi nàng không biết nhìn, xông vào bên trong lúc cô gia và cô nương sinh hoạt phu thê, bị cô gia tiện tay đập cái chén thì nàng ấy sợ nhất là cô gia. Bởi vậy bây giờ nàng bị cô gia hỏi thì nhất thời đầu trống rỗng, lời cũng không hay biết đã ra khỏi miệng: “Nói cô nương nhà chúng ta đút dược cho phu nhân.”

“Dược gì?” Lúc này, Tuyên Trọng An đang véo má nhi tử béo ở đầu giường, hắn ngừng tay, đưa tay mở cổ áo, lắc đầu nói: “Đây là ý gì?”

Giọng hắn hỏi lạnh nhạt khiến cả phòng nô bộc không dám lên tiếng, câm như hến.

“Không có ý gì.” Hứa Song Uyển thấy bọn người hầu bị hắn doạ sợ không dám lên tiếng thì nàng lắc đầu rồi đi về phía hắn.

Từ khi hắn có danh tiếng Diêm la sống thì người trong nhà đều sợ.

Điều này cũng không trách được người hầu, ai bảo hắn doạ bọn họ.

“Thế à?” Tuyên Trọng An nhìn nàng ngồi xuống ghế cạnh giường, lại véo má nhi tử.

Vọng Khang không nhịn được bèn mở mắt, mếu máo oan ức nhìn về phía nương.

Hứa Song Uyển đưa tay ra muốn ôm cậu.

“Đừng, nói rõ với ta là ý gì,” Tuyên Trọng An ngăn cản nàng cứu nhi tử, cười với nàng: “Nhi tử trong tay ta vẫn tốt.”

Hắn nói xong liền híp mắt nhìn nhi tử, tay đưa về phía cái mũi nhỏ của cậu.

Vọng Khang nha nha nói chuyện, cậu múa hai tay, hai mắt như hai hạt nho đen đang sáng bỗng thấp thoáng nước mắt.

Hứa Song Uyển thấy cậu như sắp khóc thì đâu còn ngồi yên được. Nàng đứng dậy, giơ tay ôm lấy con, gượng cười nói với hắn: “Có lẽ nghe thiếp nói mẫu thân bị ốm đang ngủ, cảm thấy ta đút dược cho người thôi.”

“Không phải nói nàng hạ độc mẫu thân chứ?”

“Chắc là cũng có ý đấy.” Hứa Song Uyển nghĩ vậy, nhưng nàng thấy hắn ngồi dậy, lông mày cau lại thì nàng vội vã nói tiếp: “Chính là ý đấy.”

“Tức giận rồi?” Tuyên Trọng An lại nằm xuống.

“Tức rồi.” Hứa Song Uyển ôm nhi tử ra ngoài nhìn: “Sắc trời không còn sớm nữa, chàng nghỉ một lát đi để ta phân phó chuẩn bị bữa tối.”

Nàng vừa dứt lời, lập tức đi về phía cửa.

Tuyên Trọng An cười lạnh phía sau: “Trốn đi”

Hắn xem nàng có thể trốn được bao lâu.

**

Ngay đêm đó, người của Hoắc gia vào Đông cung.

Người của Hoắc gia cẩn thận nói trước mặt Thái tử và Thái tử phi rằng Tuyên Thượng Thư đối xử với Hoắc Tứ phu nhân nhà bọn họ như nào. Hai người nghe xong rất lâu không lên tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Hoắc Thái tử phi đánh vỡ sự yên lặng, nàng ấy lạnh nhạt nói: “Đây là chủ ý của ai?”

Người báo tin nhìn nàng ấy: “Ý của ngài là?”

“Ai bảo Tứ thẩm tới Hầu phủ?”

“Bẩm, là Đại phu nhân.”

Thái tử phi cau mày, quay đầu nhìn về Thái tử rồi nói tiếp: “Tuyên Thượng Thư này, xem ra đã quyết tâm phản bội và đối nghịch ngài rồi.”

Thái tử cũng nhíu mày không đáp. Người báo tin được cung nhân bên người Thái tử mời lui xuống, cung nữ hầu hạ cũng lần lượt lui xuống, trong phòng chỉ còn đôi phu thê bọn họ.

“Hôm nay nàng tới chỗ phụ hoàng?”

“Thiếp tới xem Chí Nhi.”

“Chỗ phụ hoàng…” Thái tử nhìn về phía nàng ấy.

Thái tử phi im lặng một lát rồi mới lắc đầu nói: “Thiếp đoán, tám chín phần mười phụ hoàng muốn giữ người.”

Vốn chẳng có ý động vào.

“Có thể chuyện muội muội nàng vào Hầu phủ, cũng có ý đấy…” Hắn gật đầu, lúc đó hắn còn tưởng rằng phụ hoàng đã tiếp nhận chuyện hắn lung lạc Tuyên Trọng An lần thứ hai.

Thái tử phi lắc đầu với hắn, ra hiệu hắn vẫn không nên nói câu này. Thái tử không vui ngậm miệng, hắn đập tay lên bàn.

Đen cũng là hắn, trắng cũng là hắn. Hắn còn tưởng phụ hoàng đã tỉnh táo lại, nào nghĩ, lão vẫn là lão, vẫn chỉ là hoàng thượng dựa vào vui buồn của bản thân làm việc!

So với Thái tử oán giận, Thái tử phi vẫn còn bình tĩnh. Những năm này thực ra Thái tử so với trước đây điềm tĩnh hơn nhiều, có lúc nàng còn chẳng đoán ra được tâm tư của hắn. Chỉ là đụng đến chuyện của phụ hoàng thì hắn vẫn giống như Thái tử hồi còn mười mấy tuổi, dễ xử trí theo cảm tính.

Dù cho phụ hoàng hắn làm tổn thương hắn mấy trăm lần, mặc kệ hắn đã tự dựng tấm khiên dày trong lòng.

“Cuối cùng hắn có ý gì?”

“Ngài đã nói với Tam hoàng đệ chưa?” Thái tử phi hỏi ngược lại hắn.

Thái tử gật đầu: “Nói là không hề nói gì, nói năng thận trọng, chỉ mỉm cười vài lần.”

“Nghĩa là không hỏi ra được gì, hắn cũng không nói chắc chắn có cứu hay không?”

Thái tử lắc đầu, thở dài: “Tuyên Trọng An, nàng cũng đã gặp vài lần, hắn không muốn nói thì chẳng moi ra được chút gì từ miệng hắn.”

“Đây là hắn ghi hận chúng ta?”

“Ha.” Thái tử cười lạnh, sau khi cười xong lại lạnh nhạt nói tiếp: “Có thể xem là vậy, hắn là nhi tử của ngưởi nào.”

Với phụ thân có đạo đức như vậy, quả nhiên phụ nào tử nấy.

Thái tử phi nhìn ra Thái tử châm biếm. Nàng lắc đầu, cũng có chút thất vọng với Tuyên Hầu phủ không thức thời.

Trước đó Thái tử thêm việc cho hắn, nhưng hắn là người của Thái tử, suy nghĩ làm việc vì Thái tử là bổn phận của người thần tử như hắn. Dẫu việc Thái tử từng làm khiến Hoàng thượng tức giận, nhưng Thái tử đã thông qua việc tặng người để nhận lỗi với hắn rồi?

Tính tình hắn lớn như vậy, hơn nữa xem bộ dáng này là vốn không định nắm tay trò chuyện vui vẻ với bọn họ, mà là có ý định lột thêm lớp da nữa cũng phải trở thành kẻ địch của Thái tử.

Người của Thái tử ở hai bộ đã bị hắn sắp xếp đi tới những nơi khỉ ho cò gáy. Hắn ta làm việc tuyệt tình như vậy, Hoắc Thái tử phi cũng cảm thấy trước kia mình quá đánh giá cao Tuyên gia dám lấy mạng để tìm một đường sống.

Phủ Quy Đức Hầu phí tâm tư, cũng chẳng đi được đường dài.

“Hắn nếu như rượu mời không uống muốn uống rượu phạt,” Thái tử nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Vậy thì…”

Hắn đưa tay ra vẽ ra cái đao.

“Chỗ phụ hoàng như nào? Ngài đã nghĩ kĩ giao nộp như nào chưa?” Người này chết đi cũng rất đáng tiếc. Hoắc Thái tử phi đã từng gặp, hắn trưởng thành có dáng dấp rất được, trong tầng lớp quý tộc chẳng có mấy người có dáng dấp và khí chất xuất chúng như hắn; nhưng nếu như giữ lại gặp hậu hoạn thì nàng cũng tán thành giết người này.

Cần quyết đoán thì phải quyết đoán.

“Chính hắn muốn chết, trách ai được?” Thái tử cười cợt.

“Vậy ngài đã nghĩ xử lý hắn như nào chưa?”

“Ừ.” Thái tử gật đầu: “Đám người Ngự sử đài không được, bản thân Sở gia đã không đoan chính, chiếm tiện nghi mà còn sống sót; lúc này nếu trả đũa thì phụ hoàng tức giận cũng là bình thường.”

Thái tử phi gật gù.

“Khương gia thì sao?” Thái tử giương mắt, nhìn về phía nàng: “Nếu như Khương gia phản bội, nàng nói xem sẽ như nào?”

Thái tử phi ngạc nhiên: “Khương gia như nào?”

Tuyệt đối không nên mà?

“Đó là bởi vì xưa nay chưa có ai trao đổi lợi ích cao hơn cho bọn họ,” Thái tử không phản đối mà nói tiếp: “Ngược lại vì phủ Quy Đức Hầu mà mấy năm nay Khương phủ đã chịu nhiều oan ức.”

“Cái này,” Thái tử phi cảm thấy không ổn: “Ngài vẫn nên suy nghĩ kỹ càng đi?”

Nếu như đây là chủ ý của hắn thì nàng tuyệt đối không tán thành.

“Trước hết ta để đệ đệ đi thăm dò ý tứ chứ không bỏ con đường này,” Thái tử gõ bàn, trầm tư một lát rồi nói tiếp: “Nếu như thật sự không được thì sai ám vệ.”

Giết người.

“Hiện tại chỉ sợ,” Hắn lại nói: “Phụ hoàng vì hắn mà có hiềm khích với ta; nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, giữ hắn làm loạn thì hiềm khích của phụ hoàng với ta sau này sẽ càng sâu.”

Nếu không giết người mà mặc hắn làm loạn, phụ hoàng hắn chỉ càng nghi ngờ hắn.

“Thiếp đoán,” Thái tử phi thấy hắn đã quyết ý thì gật đầu, nói: “Thật ra phụ hoàng đối xử với ngài vẫn có lòng, gần đây ngài ấy cân nhắc bỏ mặc Tuyên Thượng Thư thì nói ra ngài ấy chẳng coi trọng người này bao nhiêu. Phụ hoàng đã căm ghét phủ Quy Đức Hầu đã lâu, không thể mới mấy buổi đã thay đổi, chỉ là muốn dùng người này để mài dũa ngài. Ngài nói xem có đúng hay không?”

Căm ghét nhi tử của Hầu gia và con ruột của lão, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Hoắc Thái tử thầm nghĩ dẫu nàng nghĩ sai tâm tư của thánh thượng thì cũng chẳng nguy hiểm đến tính mạng. Vị Hầu phủ trưởng công tử kia bệnh nặng hơn cũng chẳng thể lướt qua Thái tử. Chỉ sợ Thái tử không động thủ thì trái lại thánh thượng lại cảm thấy hắn quá do dự thiếu quyết đoán, không có sát khí.

Người sau này lên làm Hoàng đế, nếu trên người không có sát khí thì chắc chắn không phải là Thái tử có thể kế thừa đại thống mà thánh thượng mong muốn.

Thái tử tin tưởng Thái tử phi. Hắn nghe nàng nói vậy thì vội hỏi: “Ái thê cũng nghĩ vậy?”

Thái tử phi mỉm cười gật đầu.

Tâm trạng của Thái tử lập tức thoải mái, trên mặt cũng có ý cười. Hắn nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, bọn Tạ sư gia cũng nói với ta ý này.”

Tính tình của hắn hơi do dự, trước đây phụ hoàng hắn không thích nhất tính này của hắn, cảm thấy hắn không giống lão mà giống mẫu hậu hắn nhiều hơn. Hắn cũng thừa nhận bản thân có tính này.

“Vậy thì động thủ thôi!” Thái tử thoải mái nên âm thanh cũng lớn hơn. Hắn đứng dậy vươn tay, thở dài nói: “Cũng đến lúc rồi.”

Nếu Tuyên Trọng An muốn tìm cái chết, vậy thì tác thành cho hắn.”

**

Năm ngày sau.

Ngày này trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu, Thượng Thư hai bộ đương triều ca hát trở về. Hắn đang ca hí khúc của một án oan lớn có tiếng ở tiền triều, hắn điều tra rõ đến lúc kẻ cầm đầu bị chém đầu ở Ngọ môn, hắn còn vung vẩy ngón tay, thần thái phấn khới.

Bọn người hầu nhìn thấy thì sợ hãi không thôi.

Hắn còn chưa tới Thấm viên thì đã có người hầu lắp bắp đến bẩm báo với Thiếu phu nhân: “Trưởng trưởng trưởng trưởng trưởng công tử, ca hát trở về.”

“Hả?” Hứa Song Uyển nghe không hiểu, nàng đứng dậy ôm nhi tử bụ bẫm ra cửa đón hắn.

Hai tháng này gió lạnh, trưởng công tử khoác áo lông đen miệng ngân nga trở về. Từ xa hắn đã nhìn thấy Thiếu phu nhân nhà hắn, mặt mày hớn hở, chân bước nhẹ nhàng, dáng vẻ đang ca hát, không nhìn kỹ còn tưởng đang nhảy nhót.

Hứa Song Uyển nhìn thấy, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao người hầu tới báo lắp bắp.

Nàng cũng bị dáng nhảy nhót của hắn doạ sợ.

Nhưng nàng có thói quen làm bộ làm tịch, nên dẫu bị trượng phu doạ sợ thì nụ cười vẫn nở trên môi. Nàng mỉm cười đón hắn: “Chàng về rồi?”

Tuyên Trọng An đúng thật là nhảy nhót bước nhanh về phía nàng. Người còn chưa tới gần mà hắn đã cười rất tươi nói: “Uyển Cơ, ta giết người rồi.”

Người hầu phía sau Hứa Song Uyển nhanh chóng lui bước.

“Giết người?” Thiếu phu nhân khó hiểu, nàng nhét nhi tử đang nhìn phụ thân vào ngực hắn rồi lấy khăn lau mũi cho hắn.

Cũng không biết giết ai mà hắn vui mừng đến vậy!

“Chàng giết ai?” Nàng lại gần hỏi hắn.

“Vào nhà nói, bên ngoài gió lớn.”

“Ây da.”

Hứa Song Uyển liếc nhìn về sau lưng hắn, thấy vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ của bọn A Tham thì cũng không đoán ra nguyên nhân, nàng nghĩ là hắn đã đùa cợt ai bên ngoài.

Sau khi vào nhà, nàng thấy hắn mặt mày hớn hở nói hắn đã giết hai tên hộ vệ của vụ án cướp của, chém đầu bọn họ ngay trước mặt hai vị Thị Lang đại nhân của hai bộ. Lúc này nàng mới biết, hắn thật sự đã giết người chứ không phải nói cho vui.

Hứa Song Uyển cúi đầu.

“Lần này không làm bẩn giầy...” Tuyên Trọng An ôm nhi tử, hắn cũng cúi đầu nhìn giày, thấy không sao còn giơ chân tới sát trước mặt nàng, nói: “Nàng xem đi!”

Hứa Song Uyển mỉm cười. Nàng không còn thấy bóng dáng của bọn người hầu đứng ở cửa. Lúc này nàng thấy nhức đầu nên không dâng trà, chỉ cầm chén táo đỏ nàng uống đưa cho hắn: “Uống hai ngụm rồi nói tiếp.”

“Ây da.” Tuyên Trọng An khát nước, không để ý đây là đồ của nữ nhân uống. Hắn uống cạn chén táo đỏ, ôm nhi tử, hai mắt sáng lên nói với nàng: “Hai người kia là Thái tử đặt bên cạnh ta, ta vẫn chẳng muốn động thủ. Ta nghe nói Thái tử muốn mượn tay bọn họ trừ khử ta nên ta rất phấn chấn, lập tức không nói hai lời, để bọn A Mạc dẫn người tới hình phòng, còn ta tìm hai vị Thị Lang đại nhân tới để bọn họ xem trò hay…”

“Người của Thái tử?”

Tuyên Trọng An cười gật đầu rồi nói tiếp: “Chỉ riêng việc này chưa đến mức khiến ta vui mừng, chỉ là ta thành công gán mấy án giết người lên người bọn họ. Ta đã tính toán việc này rất lâu, rốt cuộc mới gán được cho người khác. Uyển Uyển, Uyển Uyển, nàng đoán xem, vụ án giết người này có dính líu tới ai?”

“Dính líu tới ai?” Hắn quá phấn khích, trên chóp mũi lại toát mồ hôi. Hứa Song Uyển sợ hắn không chịu được nên vuốt ngực hắn.

“Thái tử!” Tuyên Trọng An nói hai chữ này xong thì thở dài: “Cuối cùng ta đã lột được một lớp da của hắn!”

Cũng xem như để thánh thượng đợi hắn chết xem trò vui, hắn không phải dễ đối phó như vậy!

Hắn có thể sống lâu thêm!

Hắn không thể kìm nén hưng phấn, sắc mặt luôn tái nhợt đã hồng hào hơn, hai mắt đen láy phối cùng khiến cả người hắn như phát sáng. Hứa Song Uyển nhìn hắn, chẳng còn chút sợ hãi, nàng phấn khích theo hắn, thật lòng mỉm cười: “Vậy thì quá tốt rồi!”

“Uyển Uyển, Uyển Uyển…”

“Chàng nói đi.”

“Chàng biết người chết trong án giết người này là ai không?”

“Là ai vậy?”

“Là ngoại thất trước đây Thái tử nuôi ở dân gian,” Tuyên Trọng An không nhịn được mỉm cười: “Trước đây nàng ta là quan kỹ nổi danh nhất ở kinh thành, xinh đẹp tuyệt trần. Một người phụ nữ đột nhiên biết mất không còn tung tích, hoá ra là được Thái tử Kim Ốc Tàng Kiều. Nhưng chưa đến hai năm thì nàng ta đã chết.”

“Là Ngọc mỹ nhân? Thái tử ra tay?” Hứa Song Uyển ngạc nhiên.

Nàng biết quan kỹ kia, là nữ nhi của Tiêu gia, sau đó chẳng biết vì sao vướng vào tiện tịch, lưu lạc tới nơi bị người đùa bỡn.

Người đời lưu truyền nữ tử này có dung mạo xinh đẹp có một không hai. Năm đó, cái chết của nàng ta làm chấn động toàn bộ kinh thành. Hứa Song Uyển chỉ là một tiểu cô nương trong nhà mà còn nghe được nhiều tin tức liên quan tới nàng ta.

“Không phải, Thái tử phi ra tay.” Tuyên Trọng An cười tươi như mèo mù vớ cá rán: “Điều này không phải quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là lúc đó vị Ngọc mỹ nhân này đã sinh được nhi tử. Thái tử phi cho rằng đã diệt khẩu đứa trẻ này, nhưng ta nghe nói, người còn sống rất tốt đây…”

Hắn ôm nhi tử của mình, không để ý vẻ mặt ghét bỏ của con, hôn tới tấp lên khuôn mặt bụ bẫm của cậu: “Tra đi tra đi, tra xem Hoàng thái tôn chân chính là ai.”

Tra đi tra đi, loạn đi loạn đi. Thiên hạ đại loạn là tốt nhất. Hắn với thê nhi, phụ mẫu và huynh đệ của hắn có thể nhân lúc đại loạn mà sống sót.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi