QUY ĐỨC HẦU PHỦ

“Cũng không giúp,” Nội thị bưng nước vào, Tuyên Trọng An dừng một lát, tiếp nhận khăn từ tay công công rồi đưa tới tay thánh thượng: “Chỉ là nói vài câu.”

“Ừ.” Lão Hoàng Đế lau mặt, tiếp nhận chén trà uống một hớp rồi mới đáp lại: “Ngươi dạy Thái tử nói chuyện, lại dạy hắn cách làm việc, đây là ngươi rất vừa ý huynh đệ bọn họ?”

Tuyên Trọng An nghe giọng điệu của lão Hoàng đế, bất chợt hắn nắm tay che miệng khẽ ho rồi mới đáp lại: “Cũng không phải, có người hỏi thì người làm thần tử như thần phải làm tuân thủ chức trách thôi.”

Lão Hoàng Đế liếc nhìn hắn.

Đúng thật là chẳng biết xấu hổ.

“Ngươi không giống phụ thân của ngươi.” Lão Hoàng đế đặt tách trà sang một bên, bắt đầu húp canh.

Lần này Tuyên Trọng An không đáp.

Từ lúc phụ thân hắn làm phủ Quy Đức Hầu sa sút đến nay, nguyên nhân vẫn luôn cầu sinh trong chỗ hiểm là do không nhổ đước cái gai trong lòng lão Hoàng đế. Trước mặt thánh thượng thì hắn hợp mắt hơn Thái tử rất nhiều.

“Có phải ngươi cảm thấy, trẫm già nên hồ đồ, là quân chủ ngu ngốc mờ mắt? Hử…” Lão Hoàng Đế vừa dứt lời thì cười lạnh.

Trong lòng lão nắm chắc bọn thần tử nghĩ như nào.

Nhưng lão quản bọn họ nghĩ để làm gì?

Lão có giang sơn, mỹ nhân, con dân, muốn như nào thì như ấy. Lão chẳng lo không lấy được danh tiếng quân chủ anh minh trong sách sử, mấy vị quân vương chắc chẳng lẽ không tự thay đổi?

Lão đã cai trị Đại Vi mười mấy năm, những ngày tháng này chẳng kém hơn so với tiên hoàng còn trị vì là mấy. Lão chỉ hưởng thụ cái bản thân nên hưởng thụ. Vài người chỉ trích lão ngu ngốc không xứng làm Hoàng đế, đừng nói đến lúc bọn họ ngồi vào cái ngai vàng này, một tay giữ quyền lực, nắm đại thần, còn một tay ôm mỹ nhân; đến lúc bọn họ lộ nguyên hình thì có thể kém lão ư?

Bọn họ ghen ghét là vì không chiếm được.

“Vi thần chưa từng nghĩ như vậy.” Tuyên Trọng An tiếp lời.

“Thật không?” Canh chẳng có mùi vị, lão Hoàng Đế húp hai ngụm thì không dùng nữa, đặt ở trên bàn. Lão ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Nghe nói ngươi không thích mỹ nhân?”

Tuyên Trọng An hiểu ý lão nói đến Hoắc Oánh. Hắn cười đáp: “Không dám”

“Ta thấy ngươi chạy nhảy qua lại, thể lực rất tốt mà, sao lại không thích mỹ nhân?

“Hạ thần xấu hổ.”

“Có nhiều tinh lực thì tìm thêm nhiều mỹ nhân, ngươi sẽ không nhàn rỗi như vậy.” Lão Hoàng Đế như ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Trẫm từng nghe ngươi có tầm mắt cao. Chẳng qua, hậu cung của trẫm thiếu gì cũng không thiếu mỹ nhân. Bây giờ trẫm gọi các nàng ấy lại đây xếp hàng cho ngươi chọn, ngươi cứ việc chọn; nếu không thích thì trẫm gọi cả mỹ nhân trong hậu cung tới cho ngươi chọn, như nào?”

Lão vừa dứt lời thì ngẩng đầu, có vẻ muốn gọi người.

Tuyên Trọng An đã mở miệng, cười nói: “Từ nhỏ thân thể tiểu thần có bệnh, không mạnh mẽ như hổ giống ngài, cưới một tiểu kiều thê đã lực bất tòng tâm, không đủ tinh lực. Thật sự không phải tiểu thần không nghĩ mà là không có phúc thụ hưởng, không có cái phúc phận kia.”

Lão Hoàng Đế nghe xong thì nhìn xuống phía dưới hắn.

Tuyên Trọng An cũng cười cúi đầu nhìn, còn tự giễu: “Một mỹ nhân đã không đủ no.”

Lão Hoàng đế ngẩn ra, lập tức lão cười lớn, đứng lên đập vào vai Tuyên Trọng An: “Đao lão đầu không trị cho ngươi à?”

“Khụ.” Tuyên Trọng An lại khẽ ho, cười không nói.

Xem như đây là đã trị.

Lão Hoàng Đế nói mấy lời thô tục: “Ngươi ấy, nếu thân thể có tật thì không cần phải làm loạn khắp nơi nếu không thì còn mất mạng đó. Tiểu kiều thê vừa mới cưới và nhi tử bụ bẫm vừa được ôm phải đi đời nhà ma theo người đấy.”

“Ngài nói rất đúng.”

“Nói xem, ngươi còn chưa nói với trẫm vì sao ngươi lại giúp lão tam, đây là muốn phá rối khiến trẫm đau đầu, hay là nghĩ trẫm không có cách nào trừng trị ngươi?”

“Có ý phá rối, nhưng cái khác thì không có. Thần lăn lộn dưới tay ngài để sống qua ngày, ngài vui thì thần mới có đầu để sống chứ, đâu dám khiến ngài đau đầu? Ngài vui mừng thì thần mới sống tốt.”

“Vậy ngươi cảm thấy bây giờ trẫm có vui không?”

Lão Hoàng Đế quay đầu lại, nhân trung nhiễm tửu sắc khiến cả khuôn mặt trắng bệch sưng phù, so sánh với Thượng Thư trẻ tuổi có sắc mặt tái nhợt đứng sau lưng lão thì có vẻ như “trích tiên” mới hạ phàm.

“Thứ cho tiểu thần không thấy được.”

“Haha,” Lão Hoàng Đế cười lạnh: “Trẫm còn tưởng ngươi đều nhìn rõ!”

Lão nổi giận vung tay áo, đánh vào mặt Tuyên Trọng An.

Tuyên Trọng An bị tay áo vụt qua mặt. Hắn nhắm mắt, khựng lại rồi tiếp tục đi theo.

Lão Hoàng Đế cau mày quay đầu lại, hừ một tiếng.

Tuyên Trọng An cười cợt, ngoan ngoãn đi sau lưng lão.

Không bảo hắn lăn, không để hắn đi chết, thế thì được rồi. Như con chó cũng được, ai bảo chính hắn làm như vậy.

Đây là con đường mà hắn đánh cược.

“Lúc nào ngươi biết được?” Lão Hoàng Đế lại mở miệng.

“Vừa mới tra được chưa lâu. Thần vốn muốn dựa vào thế lực của Thái tử, giúp Thái tử trông coi, hoặc là nắm trong tay một nhược điểm. Sau đó thì ngài cũng biết, Thái tử cảm thấy thần không làm được việc, lòng dạ thần ác độc nên thần mới tạo thêm phiền phức cho ngài ấy.”

“Thế không phải ngươi cũng gặp phiền phức à!”

“Vâng,” Tuyên Trọng An cũng thừa nhận, còn khá vui: “Tiểu thần đã lột một lớp da của Thái tử.”

“Chỉ một lớp da.”

“Chỉ một lớp da,” Tuyên Trọng An không nhận những việc khác: “Tiểu thần còn nhỏ nên lời nói không có trọng lượng, tiểu thần không phải người có thể quyết định sinh tử của Thái tử gia.”

Ngài mới có thể.

Lão Hoàng Đế cười lạnh: “Đan lão đầu nói ngươi gan to bằng trời, là người vô cùng tàn bạo, ngươi bị bức vào đường cùng còn phải cẩn thận bị ngươi cắn ngược. Ngươi nói xem, nếu có ngày trẫm ép ngươi vào ngõ cụt thì ngươi định cắn trẫm như nào?”

“Ngài đánh giá tiểu thần cao rồi,” Tuyên Trọng An cười khổ: “Hiện tại người chỉ đâu thì tiểu thần liền đánh đó. Dẫu thần ác độc và cắn người thì đều lăn lộn dưới tay của ngài những ngày tháng này mà? Nếu ép thần vào đường cùng thì thần không màng tất cả; nếu như có cách tốt hơn thì ngài cho rằng thần không muốn sống như người ư?”

Dù sao hắn cũng là trưởng đích tôn của phủ Quy Đức Hầu, liệt tổ liệt tông ở trên đều là thế gia đại tộc. Người phía trước hắn là tổ phụ, người từng xưng huynh gọi đệ, kết bái với Đại Đế khai quốc Đại Vi.

Hắn lưu lạc tới mức này nên không dám đến gần từ đường trong phủ. Ngày thường hắn không chịu đi ngang qua, thà rằng đường xa cũng không tới gần, chỉ sợ tổ tông nhảy lên tát hắn một cái.

Lão Hoàng Đế âm u nhìn hắn.

Người này có danh tiếng hung ác có tiếng toàn kinh thành, nghe nói người trong phủ đều sợ hắn, bị hắn khống chế…

Hắn không phải người tốt.

Nhưng ngoài ý muốn là lão Hoàng Đế nhìn hắn hợp mắt, trưởng tử này hoàn toàn khác với phụ thân Quy Đức Hầu của hắn, có tiền đồ hơn phụ thân hắn nhiều.

Năm đó lão Quy Đức Hầu nhất định phải truyền Hầu vị cho trưởng tử. Tuyên Nhị, Tuyên Dung – nhi tử đứng hàng hai và hàng ba đều mạnh hơn hắn, nhưng lão Quy Đức Hầu cổ hủ, cứ muốn truyền Hầu vị cho tên oắt con vô dụng Tuyên Hoành Đạo kia.

Lão Hoàng đế vốn xem thường Tuyên Hoành Đạo chỉ có thể phô trương thanh thế, là người nhát gan sợ phiền phức, chẳng coi hắn ra gì. Những năm này lão vẫn tìm cơ hội giết chết hắn, đáng tiếc hắn có Khương gia che chở.

Khương gia không giống Tuyên Hoành Đạo. Lão Thái Sử Khương Tử Hạo kia từng là lão sư của Hoàng Đế, lão Hoàng Đế không ưa thích lão bao nhiêu. Nhưng khi đó lão bị huynh đệ bắt nạt thì lão Thái Sử đứng ra lên tiếng thay lão, sau đó còn bị trả đũa, nhưng không thấy lão thu hồi lời nói. Lão làm Thái Phó chưa được nửa tháng đã bị đuổi ra khỏi cung, quay về làm một Thái Sử biên soạn nghèo nàn của nhà giam. Lão Hoàng Đế nhớ kỹ ân tình, còn muốn ngày này đó lão Thái Sử chết đi thì lão mới giết chết Tuyên Hoành Đạo, vì lẽ đó mà mãi hắn ta vẫn chưa chết.

Người này sống thọ, mãi đến hiện tại còn khiến lão dạy dỗ được một ngoại tôn biết mở cửa tự cứu.

Người này là nhi tử của Tuyên Hoành Đạo, nhưng người dạy dỗ vẫn là Lão Thái Sử hồ đồ kia. Sắc mặt của lão Hoàng Đế đã tốt hơn: “Trẫm tạm thời tin ngươi.”

“Đa tạ thánh thượng.”

Lão Hoàng Đế nhấc chân bước vào nơi ở của Hoàng thái tôn. Cung nhân thấy lão tiến vào thì bận bịu khom người vấn an, bẩm Hoàng thái tôn cùng đang ngủ.

Lão bước tới giường của hoàng tôn đang ngủ, quả nhiên tiểu hoàng tôn đang ngủ ngon, khuôn mặt hồng hào, bên khoé miệng còn vương ý cười, vừa nhìn đã biết đây là tiểu tử khoẻ mạnh.

Lão Hoàng Đế ngồi xuống, liếc mắt nhìn nó, vẻ mặt quả thực tốt hơn.

Lão xoa đầu, cũng hạ thấp giọng nói: “Tiểu tử này thấy trẫm cũng không biết sợ, ngày nào cũng cười đến không ngậm miệng, cũng chẳng biết vui vẻ thứ gì.”

“Tính tình của Hoàng thái tôn tốt.”

“Ừ, ngồi xuống nói chuyện.”

“Tạ thánh thượng ban toạ.”

Tuyên Trọng An chờ công công đưa ghế, thấy người mỉm cười ra hiệu thì hắn ngồi xuống phía sau, giữ khoảng cách nhìn về phía giường của Hoàng thái tôn đang ngủ.

Là đứa trẻ khoẻ mạnh, dáng vẻ lúc ngủ tràn đầy năng lượng, không giống tiểu tử nhà hắn ăn no còn phải đánh mấy cái mới khò khè đi ngủ. Đứa trẻ này trưởng thành sẽ tuấn tú và nho nhã hơn nhiều.

Nhi tử của hắn quá mập, lượng thịt trên mặt để yên cũng rung…

Hắn quay về phải bảo nó uống ít sữa thôi.

Trong lòng Tuyên Thượng Thư nghĩ thầm, trên miệng vẫn treo nụ cười nhạt, không lên tiếng.

“Sao không nói chuyện? Lão Hoàng Đế mở miệng trước.

“Tiểu thần vừa nhìn đã hiểu vì sao ngài thương yêu Hoàng thái tôn. Hoàng thái tôn không chỉ là long tử long tôn, tiểu thần nhìn cái tinh thần này thì biết không giống phụ thân.”

“Ngươi còn biết nhìn?”

“Tiểu thần có nhi tử vừa chào đời chưa lâu, kém Hoàng thái tôn nhiều.” Tuyên Trọng An hy vọng lời này không truyền đến tai Uyển Cơ nhà hắn.

Phải biết nàng như nghé mẹ che chở nghé con. Người làm phụ thân như hắn vừa béo má nhi tử thì nàng đã trợn mắt nhìn chằm chằm, chỉ lo hắn bắt nạt con. Nếu như nói nhi tử của nàng không bằng người khác, dù cho người kia là Hoàng thái tôn thì cũng không biết phải lừa gạt Vọng Khang như nào nữa.

Tiểu tử kia rõ ràng không biết làm gì, chỉ có thể bú sữa rồi ngủ.

“Ừ.” Trên mặt lão Hoàng Đế không lộ ra vẻ mặt. Lão nghiêng đầu, nhìn về phía Hoàng thái tôn, hừng hờ thốt ra: “Ngươi xem nó như nào?”

Nửa ngày Tuyên Trọng An không lên tiếng.

Lão Hoàng Đế cũng vậy.

Một lúc lâu sau, Tuyên Trọng An mở miệng, nói: “Thần thấy Hoàng thái tôn rất tốt.”

Lão Hoàng Đế cười lạnh. Lần này giọng nói của lão cao hơn, không chăm chú nghe thì không thể hiểu: “Chỉ là còn nhỏ.”

Đúng đấy, quá nhỏ.

Vì thế Tuyên Trọng An biết lão Hoàng Đế gọi hắn đến không có ý tốt, đây là đang ép hắn tỏ rõ thái độ. Hắn đợi một lát mới nói ra hai chữ “rất tốt”.

“Còn có, mẫu tộc của hắn cũng không dễ diệt trừ.” Lão Hoàng Đế lạnh nhạt nói.

Trong lòng Tuyên Trọng An đã có sóng lớn cuồn cuộn. Đây là thánh thượng muốn diệt trừ Hoắc gia, để sau này Hoàng thái tôn không có ngoại thích nhiếp chính?

Thế thánh thượng muốn chọn hắn là có ý gì?

Thánh thượng như nào cũng không sống tới lúc Hoàng thái tôn thành niên mà?

Hắn không lường được là thánh thượng không muốn Hoắc gia.

Hoá ra là lão muốn diệt trừ, chọn hắn không phải để hắn giúp đỡ Hoàng thái tôn, mà là để hắn giết chết Hoắc gia.

Tuyên Trọng An mỉm cười, quả nhiên cầu con đường sống dưới tay Hoàng Đế thì không đơn giản.

Hắn còn có lựa chọn khác ư?

“Trẫm nói với lão tam,” Lão Hoàng Đế như đột nhiên nhớ ra rồi nói với hắn: “Trẫm nói với hắn, lần này xem công lao ngươi điều tra việc này giúp trẫm nên trẫm đồng ý với hắn.”

“Hả?” Lần này Tuyên Thượng Thư đúng thật là không hiểu ý của lão Hoàng Đế.

“Trẫm phế Thái tử rồi hắn chính là Thái tử…” Lão Hoàng Đế như không thấy hắn sững sờ, nói tiếp: “Nếu Hoắc gia có bản lĩnh thì hoàng tẩu của hắn sẽ thuộc về hắn.”

“Thế Thái tử…”

Lúc này, Hoàng thái tôn đã tỉnh. Khuôn mặt lão Hoàng Đế lập tức xuất hiện ý cười, cả mặt cười đến mức sưng phù trắng bệch đáng sợ hơn. Lão đưa tay về phía Hoàng thái tôn, cậu cũng không thấy hắn đáng sợ, lộ ra mấy cái răng trắng, dơ tay về phía lão rồi gọi: “Tổ phụ! Tổ phụ!”

Cậu muốn ôm ôm.

Lão Hoàng Đế ôm cậu, đong đưa trong ngực mấy lần khiến cậu cười to mấy tiếng. Chờ nhũ mẫu qua đây thì lão mới đưa Hoàng thái tôn cho nàng ấy ôm.

“Cẩn thận một chút.” Mặt lão lại chìm xuống.

“Vâng, nô tỳ sẽ cẩn thận.” Nhũ mẫu cung kính đáp lời, ôm Hoàng thái tôn lui xuống.

“Tổ phụ? Phụ phụ?” Hoàng thái tôn được ôm đi trên đường còn không hiểu quay đầu nhìn hắn cười.

“Đi trước đi, lát nữa hoàng tổ phụ sẽ đến ôm cháu.” Lão Hoàng Đế lại mỉm cười.

Chờ Hoàng thái tôn được bế đi, ý cười trên mặt lão biến mất. Lão nhìn về phía Tuyên Trọng An, cả người toát ra vẻ âm u: “Trẫm định trước tiên giam cầm Thái tử, còn việc ngươi cần làm là đừng để cho lão tam và Hoắc Văn Khanh giết hắn trong mấy năm tới. Chờ Hoàng thái tôn có trí nhớ thì để bọn họ tàn sát lẫn nhau, để Hoắc Văn Khanh giết Thái tử là tốt nhất.”

Mặt Tuyên Trọng An không cảm xúc nhìn Hoàng Đế.

Lão Hoàng Đế thấy thế lập tức hừ một tiếng: “Không độc ác không thành trượng phu. Hắn không trải qua việc nhỏ thì sao có thể làm việc lớn?”

Ngài định để Hoàng thái tôn nhớ kĩ mẫu phi giết phụ vương của hắn, khiến Thái tử và Hoắc Thái tử phi vĩnh viễn không thể trở mình. Đây là ngài dùng cách tàn nhẫn để trừ hậu hoạn.

Hoàng thái tôn còn chưa có trí nhớ thì đã đối mặt với mẫu phi và thúc thúc ruột ở chung một chỗ, còn phải chứng kiến mẫu phi giết phụ vương của hắn.

“Lừa gạt lão tam là được, còn Hoắc gia, có thể diệt trừ thì diệt trừ, còn chưa dùng thì giữ tới ngày ấy.” Lão Hoàng Đế thốt ra: “Nhân lúc trẫm vẫn còn thì giải quyết nhà bọn họ, việc này trẫm không cần ngươi đích thân ra tay, chỉ cần ngươi nắm vững chuyện đấy là được, chắc là trong lòng ngươi hiểu rõ nhỉ?”

Không hiểu cũng phải hiểu, Tuyên Thượng Thư lập tức gần đầu: “Trong lòng tiểu thần hiểu rõ.”

“Hừ…” Lão Hoàng Đế thấy hắn thẳng thắn thì thoả mãn, cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi được lợi rồi.”

Tuyên Trọng An mỉm cười, chỉ là đáy mắt không chứa ý cười.

Hắn không cho rằng lão Hoàng Đế muốn giết cả Thái tử và Thái tử phi mà ngày sau sẽ giữ lại hắn.

Chẳng qua, hiện tại lão Hoàng Đế muốn dùng hắn nên Tuyên Trọng An hiểu rõ. Cơ hội luôn tồn tại đồng thời cùng hiểm nguy, lần này hắn vẫn phải tiếp tục đánh cược.

Không cược cũng chẳng được. Hôm nay lão Hoàng Đế gọi hắn vào thì vốn dĩ không chừa cho hắn con đường sống nào khác.

**

Lần này Tuyên Trọng An trở về Hầu phủ thì ôm nhi tử bụ bẫm không buông. Hắn vừa trợn mắt to mắt nhỏ với nhi tử vừa nói: “Mập cũng tốt.”

Chẳng khó coi chút nào.

Tuyên Trọng An vỗ mặt của con, lại nói: “Nếu Hầu phủ còn rơi vào tay vi phụ thì sẽ phải sửa lại quy củ này. Mai sau nếu con vô dụng thì đi học mấy người Nhị thúc công đi, tới hải ngoại rộng rãi, Quảng Nam tuỳ con chọn, xa hơn cũng được. Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị cho con ít bạc, con ra ngoài thì cũng nên khai chi tán diệp vì Hầu phủ ta.”

Hắn vừa về liền ôm nhi tử nói mấy câu này khiến Hứa Song Uyển hoảng sợ. Nàng đứng bên cạnh nhìn hắn một lúc lâu, tranh thủ lúc rót trà cho hắn giả vờ vô tình hỏi: “Sao chàng lại nói với Vọng Khang những lời này?”

Tuyên Trọng An nhìn nàng, lại nhìn về bụng nàng rồi lên tiếng: “Uyển Uyển, xem ra chúng ta nên sinh thêm vài đứa nữa mới được.”

Hứa Song Uyển nghe không hiểu, chờ nửa đêm nàng nghe hắn thì thầm bên tai dự định của lão Hoàng Đế thì nàng theo bản năng nhìn về cái nôi được đặt bên cạnh giường.

Vọng Khang đang ngủ say bên trong.

Hoàng cung quả nhiên tàn nhẫn, vốn chẳng có chỗ cho kẻ ngu.

Nàng không biết nói gì, cứ rụt rè trốn trong ngực của hắn.

“Sợ à?” Tuyên Trọng An động viên sau lưng nàng.

Chóp mũi Hứa Song Uyển chua xót, một lát sau nàng mới lên tiếng: “Chuyện của thế gian này thật sự sẽ như mong muốn của lão?”

Lão muốn như nào thì sẽ thành hiện thực ư?

“Chuyện trên thế gian này, đa số đều không tốt sẽ hoá xấu…” Tuyên Trọng An nhắm mắt vỗ nhẹ người nàng: “Thói đời ân ái mau qua, nhưng hận thì lưu lại rất lâu. Lần này thánh thượng định giữ bàn cờ này để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, sắp xếp từng đường đi nước bước khác, không theo lão thì lão sẽ không để cho người ta được giải thoát.”

“Ây da,” Hứa Song Uyển thờ dài, giọng nói vừa chua xót vừa bất đắc dĩ: “Sao lại là chàng chứ?”

“Đau lòng ta hả?”

Hứa Song Uyển không lên tiếng mà im lặng rơi lệ trong lồng ngực hắn.

Tuyên Trọng An mỉm cười: “Bởi thế nàng nên cố gắng ở bên ta, còn ta cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với nàng, không để cho một ngày nào đó nàng giơ đao về phía ta…”

Hứa Song Uyển đánh hắn.

Tuyên Trọng An nắm chặt rồi hôn lên tay nàng, im lặng hôn trán nàng. Hắn không nói chuyện lúc trước nữa mà nói: “Ta cũng có một nước cờ, chỉ mong lần này ta có thể đi đúng.”

Bây giờ hắn được thánh thượng sắp xếp thân phận, phải cẩn thận từng giây nếu không thì sẽ tan xương nát thịt.

Tính ra còn tốt hơn trước đây nhiều. Không nói những thứ khác, chỉ nói trước mắt, nếu như thánh thượng mạnh mẽ gán cho hắn phần công lao đưa Thức Vương làm Thái tử, vậy thì hắn có thể dựa vào Thức Vương mà vinh quang được một khoảng thời gian.

Qua mấy ngày thì Thái tử bị phế.

Tin này vừa truyền ra thì triều đình không nổi sóng lớn. Trong dân gian truyền miệng nói bóng nói gió, còn nói thực ra Tiêu mỹ nhân là cô ruột của Thái tử, đồn đại là cô cháu gian díu.

Thái tử bị giam nhưng Thái tử phi vẫn ở Đông cung.

Bởi vậy mà Thức Vương lại tới phủ Quy Đức Hầu. Lần này hắn đến cửa là nhắc đến chuyện của Hoắc gia, nói có một số việc thì bọn họ cần phải bàn bạc chung.

Tuyên Trọng An suy nghĩ một lát liền đồng ý.

Hứa Song Uyển cũng nhận được thiếp mời của Hoắc gia. Lúc này, nàng cũng nhận được một tin khác

Một là một tiếng trước, người bạn thân thiết của nàng, trước đó theo phụ thân lưu vong nơi khác đã theo phụ thân về kinh. Hai là tỷ tỷ Hứa Song Đễ vụng trộm với Nhị vương gia bị phát hiện, Quan Vương phi chứng kiến tận mắt lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Quan Vương Phi chính là Vương phi trước đó nàng dựa vào danh mục đưa thiếp mời cho Hầu phủ, Hứa Song Uyển nghe nói các nàng có giao tình rất tốt, tình như tỷ muội.

Việc này vẫn chưa là gì. Chưa tới hai ngày, truyền ra tin Hứa Song Đễ có thai, hài tử không phải của La gia mà là của Quan vương. Đã có danh y trong kinh nói trượng phu La Trọng Khang của nàng ta vô sinh.

Quan Vương phi chỉ để lại hai nữ nhi, một đứa hai tuổi còn một đứa chưa tới một tuổi, dưới gối không có nhi tử. Bởi thế mà tin này truyền đến tai của Hứa Song Uyển, chính là tỷ tỷ ở Hứa gia muốn mượn bụng tiến vào Quan vương phủ làm Vương phi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi