QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Hứa Song Uyển biết chỉ cần mình mềm lòng thì mẫu thân có thể lấn tới.

Nàng không cho phép bản thân dùng phủ Quy Đức Hầu để đổi lại sự yêu thương của mẫu thân và phụ thân. Nàng biết mình mãi mãi không làm bọn họ hài lòng, dẫu có đổi thì cũng chỉ được tạm thời.

Nàng ít nhiều cũng hiểu mẫu thân. Nếu nàng đánh đổi thì tháng ngày của phủ Quy Đức Hầu sẽ như nào.

Không phải nàng đã từng nếm trải những ngày tháng ấy? Bởi thế mà thậm chí nàng còn oán hận cữu cữu, hận cả nhà ngài ấy liên luỵ khiến cho nhà chồng và trượng phu không thích nàng.

Chính nàng hiểu rõ những tháng ngày ấy trôi qua thế nào.

Đổi lại nếu nữ nhi của nàng gặp phải tình cảnh này thì sao nàng không đau lòng cho được?

Nàng không thể tiếp tục nhẫn tâm như mẫu thân. Sao nàng cần phải tự làm khổ mình, nhất định phải cầu xin sự yêu thương từ bọn họ?

Không có được vậy thì bỏ qua thôi.

“Con có năng lực, nếu không có năng lực thì ta đâu cần cầu xin con!” Hứa Tằng thị nắm lấy tay nàng, lại nài nỉ lần hai: “Uyển Uyển, ta biết con không dễ dàng. Hiện tại con không giống trước kia, con có nhi tử, lại còn có tiếng nói trong nhà, trong phủ chỉ có mình con là phu nhân…”

“Hứa phu nhân!” Hứa Song Uyển cắt đứt lời bà, hai mắt chợt lạnh: “Hầu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu ta còn rất khoẻ, nếu như ngài không khách khí thì đừng trách ta vô tình.”

Cái gì mà chỉ có mình phu nhân là nàng!

“Được được được được, ta nói sai, ta nói sai, ta tự tát vào miệng mình được không?” Hứa Tằng thị tự vả vào mặt.

Hứa Song Uyển không cản bà, nàng đứng lên nhìn mẫu thân. Đến lúc này rồi mà mẫu thân nàng vẫn không quên tính toán. Nàng nhìn mẫu thân mà sự đau đớn nơi đáy lòng dần dần phai nhạt.

Mẫu thân vẫn không học được cách tự dựa vào bản thân, luôn luôn ký thác vào người khác. Trước đây là phụ thân, còn hiện tại thì nàng trở thành nhánh cỏ cứu mạng của bà…

Nàng lẳng lặng nhìn nương, mãi đến khi bà dừng tay.

“Cần gì chứ?” Hứa Song Uyển mở miệng, xoay người lại ngồi đối diện bà, ánh mắt nhìn thẳng về phía mẫu thân: “Người tự hại bản thân, có lúc nào người dựa vào việc này mà chiếm được thứ người muốn? Người chịu khổ ở chỗ phụ thân còn chưa đủ à?”

“Đừng nhắc ông ấy với ta.” Hứa Tằng thị quát nàng: “Hắn không phải người mà là súc sinh.”

“Mẫu thân, sắc trời không còn sớm, người nên trở về.” Buổi sáng thời tiết trong lành, trời xanh mấy trắng, lá cây của Thấm viên đã chuyển xanh. Hứa Song Uyển muốn lát nữa đi về phía vườn để lòng an tĩnh lại.

Khi còn bé nàng rất thích đi dạo trong vườn, nhìn cây cối ngắm hoa cỏ, lúc đi ngang qua dòng suối nhỏ còn muốn tìm xem bên trong có con cá nhỏ nào không. Nàng từng ngây thơ hồn nhiên, thậm chí đã mở miệng nói với phụ mẫu, hy vọng bọn họ có thời gian rảnh thì có thể đi dạo trong vườn với nàng, xem nàng tìm trong vườn cây cổ thụ thẳng tắp không cong queo và cây hoa nở rộ đẹp nhất không héo tàn.

Lúc đó, nàng lựa thời điểm nói với bọn họ thì phụ thân lập tức nổi giận mắng nàng còn nhỏ tuổi mà tâm tư đã không sạch sẽ, vườn không phải là nơi cô nương gia nên đi tới, còn mẫu thân thì thở dài nhìn nàng, như là nàng đã gây ra chuyện, khiến bọn họ gặp phiền phức to lớn…

Bọn họ rất thất vọng về nàng.

Đến bây giờ Hứa Song Uyển mới nhớ về hồi bảy, tám tuổi. Thực ra mẫu thân đã rất thất vọng vì nàng không được phụ thân yêu thích, ăn nói vụng về. Dẫu mẫu thân không vui, lúc nàng thút thít thì mẫu thân lau nước mắt cho nàng chứ không phải tỷ tỷ; nhưng mẫu thân nói với nàng mười câu thì trong đó có tám câu đều là “Sao con chẳng bằng một nửa tỷ tỷ con thế…”

Sau đó nàng đã cố gắng nên được mẫu thân công nhận nhiều hơn. Đáng tiếc, thời gian ấy quá ngắn, ngắn đến mức nàng chưa qua đôi mươi đã chấm dứt.

Nàng thật sự không có duyên với người thân.

“Uyển Uyển?” Hứa Song Uyển bình tĩnh khiến Hứa Tằng thị sững sờ, người hầu của Hầu phủ ở bên ngoài không biết tiến vào từ lúc nào, mời bà ra ngoài. Bà hoảng hốt: “Uyển Uyển, không đúng, Uyển Uyển, nương lại nói sai?”

Bà đã già, trên mặt còn có vết thương chưa lành, nhìn rất đáng thương.

Hứa Song Uyển không nhìn bà. Nàng phát hiện đến nước này mà nàng vẫn không đành lòng nhìn người từng sinh dưỡng mình, lão phụ nhân từng đối tốt với mình.

“Hứa phu nhân, con đường phía trước ngài cứ từ từ mà đi, dọc đường bảo trọng.” Nàng nghiêng người, cúi người hơi ngồi xổm xuống: “Song Uyển và ngài cứ từ biệt như vậy đi.”

Sau này không gặp lại.

Nàng hành lễ xong thì đứng lên, xoay người rời đi.

Hứa Tằng thị ở sau lưng thê thảm gọi nàng: “Uyển Uyển, nữ nhi!”

Nữ nhi của bà!

Không lâu sau, Hứa Tằng thị bị người của Hầu phủ đưa ra ngoài. Bà đến cửa, thấy người hầu xoay người vào trong thì giật giật miệng, cuối cùng vẫn nói ra câu mất mặt kia: “Thiếu phu nhân nhà ngươi không đưa đồ cho ta ư?”

Người của Hầu phủ lắc đầu với bà rồi xoay người lại.

Hứa Tằng thị đứng ở cửa Hầu phủ một lúc lâu. Mãi đến tận người hầu bên cạnh khẽ gọi bà hai câu thì bà mới nhắm mắt lại, đau lòng cười khẩy.

Nữ nhi à nữ nhi.

Nữ nhi đều không đáng tin.

Chẳng trách người đời nói, người cuối cùng có thể dựa vào đều là nhi tử. Chỉ có nhi tử mới là tốt nhất, quả nhiên không phải như vậy ư?

**

Hứa gia không biết, lần này nhà bọn họ có thể tránh được một kiếp trong đợt thanh trừ không phải dựa vào sự yêu thích của thánh thượng.

Ngay đến Thái Tử mà Lão Hoàng Đế còn phế không hề nương tay, thậm chí nổi lên tâm tư muốn giết người, chẳng lẽ lão sẽ quan tâm đến một thần tử ngày xưa ư.

Năm đó Hứa Bá Khắc mượn gió bẻ măng lên được chức Thượng Thư Lại bộ là bởi vì lão Hoàng Đế muốn để một người ngồi vào vị trí này, ít nhất Hứa Bá Khắc sẽ không chấp nhận khuyết điểm của bất cứ quan viên nào trong triều. Điều lão muốn chính là Thượng Thư Lại bộ có thể nhớ rõ và điều tra kĩ bất kì lai lịch của viên quan nào trong triều, còn hắn có bao nhiêu khả năng thì lão Hoàng Đế không bận tâm. Lão đã sắp xếp cho Thị Lang Lại bộ làm việc, còn Hứa Bá Khắc dựa vào khuyết điểm của mấy tên quan viên này thu bạc, chỉ cần lão ta có chừng mực thì lão cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt. Hầu như lão cho người ta nếm ngon ngọt thì mới có thể cố gắng giúp lão nhìn chằm chằm đám quan viên này.

Nhưng Hứa Bá Khắc già rồi, mấy năm qua trong nhà giàu sang nên cũng không còn sức nhanh nhẹn như năm đó nữa. Tấu chương mà lão trình lên năm sau càng nhạt nhẽo hơn năm trước. Lão Hoàng Đế đã nhìn ra, người này không ra tay thăm dò nội tình lai lịch của quan chức mới nữa, chỉ cần nhét bạc thì lão ta có thể bỏ qua mọi chuyện, cứ tiếp tục như vậy thì hại còn lớn hơn lợi.

Người này đã vô dụng, lão Hoàng Đế chẳng ngại nhân đợt thanh trừng lớn vào tháng chạp mà phế lão ta. Kể mà vị Thượng Thư hai bộ kia nhân loạn trả thù riêng, xát muối vào vết thương rồi thu thập nhà mẹ vợ; nhưng khi ấy Tuyên Trọng An không nhúc nhích thì Hứa gia tránh thoát được một kiếp dưới mí mắt nhắm hờ của lão.

Hứa gia đến cùng vẫn là nhà mẹ đẻ của thê tử hắn. Tuyên Trọng An không động vào Hứa gia, rốt cuộc sợ nàng ấy bị người ta bịa đặt là nàng ấy là nữ nhi mà nhà mẹ đẻ không cần. Nếu như nhà mẹ đẻ bị hắn thanh trừ thì khi đó nàng ấy càng không thoải mái.

Hứa gia lây ánh sáng của nàng mà không hay biết, chẳng có người nào tỉnh táo nhận ra.

Bởi thế chờ lúc hết bận công vụ trở về phủ, nghe được người đưa tiễn Hứa Song Đễ bẩm báo lời nàng ta nói trước khi đi và việc hắn sắp xếp xe ngựa đưa nàng ta đi tới tây bắc thì hắn lạnh lùng nhếch khoé môi, nhìn sai dịch chỉ còn nửa mặt rồi lên tiếng: “Ngươi làm rất tốt.”

Sai dịch kia là người đưa muội muội Thi Như Lan tới Dược Vương cốc thành thân, là trưởng huynh của Thi gia về kinh nương nhờ vào dưới trướng Tuyên Trọng An. Hiện tại hắn không phải họ Thi mà là theo họ mẹ, sửa lại tên, gọi là Tiêu Chung.

Tiêu Chung từng theo mẫu thân quản lý điền sản cửa hàng trong tộc. Tuyên Trọng An dùng hắn được một thời gian thì đưa hắn cho Thiếu phu nhân, để hắn giúp đỡ nàng quản lý tài sản riêng, thuận tiện giúp nàng chạy vặt xử lý chuyện không cần nàng đứng ra, làm chưởng quỹ dưới bóng nàng.

Tiêu Chung không nói lại với Thiếu phu nhân, nhưng có nói cho trưởng công tử.

Hắn nhận được sự đồng ý của trưởng công tử thì gật đầu, nói: “Vậy thì thuốc hạ xin lui xuống trước.”

“Đợt lát nữa.” Tuyên Trọng An lại nhắc hắn thêm một câu: “Không cần nói với Thiếu phu nhân một chữ nào.”

“Thuộc hạ biết, một chữ cũng không đề cập.”

“Còn có…” Tuyên Trọng An nhìn hắn: “Ngươi cho phu xe kia bao nhiêu lộ phí?”

“Đưa mười lượng là lộ phí tới bên kia, còn có hai lượng là tiền ăn.”

“Hai lượng?”

“Vâng.”

Tuyên Trọng An đi tới trước mặt hắn, dùng sức vỗ lên vai hắn: “Làm rất tốt, đi đi.”

Dùng hết hai lượng này, nếu như Hứa Song Đễ muốn ăn thì tự phải tìm cách.

Hắn sẽ không cần sai người tới bù cho nàng ta một đao.

Thiếu phu nhân nhà hắn là người giả làm người ác, để nàng cầm đao kiếm thật làm tổn thương người Hứa gia thì nàng sẽ nhớ tình cũ mà không làm được. Lúc trước hắn chỉ thuận miệng nói để phụ mẫu nàng dẫn nàng vào vườn thì nàng đã nhớ ân tình này đến hiện tại, thậm chí còn gả cho hắn.

Nhưng Tuyên Trọng An thật sự là người ác. Người khác cho hắn một đao thì hắn có thể bổ nguyên đầu của người ta xuống chơi đùa mà mặt không biến sắc. Hứa Song Đễ nói mấy lời kia mà còn muốn chiếm chỗ tốt của hắn là điều không thể, sau này hậu bối nàng ta mà sống không bằng chết thì còn dễ nói.

Một nữ nhân, trên người không có tiền bạc, còn có chút dung mạo, vì miếng ăn mà có thể làm được bất kì điều gì. Đi tới tây bắc đều là mấy người buôn bán nhỏ, thân phận và địa vị đã khác biệt với nàng ta một trời một vực…

Từ đám mây rơi xuống vùng bùn, nàng ta nên chậm rãi nếm trải tư vị này thôi.

Tiêu Chung, người này cũng rất hiểu ý.

Tuyên Trọng An cảm thấy hắn phái người làm thủ hạ dưới tay Thiếu phu nhân quả là quyết định không sai.

Chờ sau khi Hứa Tằng thị đi tới Giang Nam thì Tuyên Trọng An mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Hắn không sợ thỉnh thoảng Hứa gia nhảy đến trước mặt hắn, chỉ ngại Hứa Tằng thị dẫn theo nữ nhi kia của bà ta đến quấn lấy Uyển Cơ nhà hắn không tha, bám dai như đỉa; còn về phần mấy người Hứa Trùng Hành thì Tuyên Trọng An không định để bọn họ lại xuất hiện trước mặt nàng.

Lần này Hứa Song Uyển âm thầm ra tay, vốn không xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cũng chẳng có ai nghĩ đến nàng là người đã cứu Hứa Song Đễ. Bên phía tộc Hứa gia, có hai con cháu trúng cử đã nhiều năm chưa mưu cầu được chức quan, nay đã nhậm hai chức cửu phẩm quan tép riu trong một huyện nhỏ cách kinh thành mấy trăm dặm nên không ai lên tiếng. Dẫu có người hỏi thì cũng chỉ mập mờ nói bị người mang đi.

Hứa Tằng thị cũng rời kinh, bởi vậy thân thích của Hứa gia còn tưởng rằng bà ta dẫn nàng đi theo.

Cuối cùng việc của Hứa gia mới dừng lại.

Khương Trương thị bên Khương gia đến Hầu phủ đưa đồ ăn, nói với Hứa Song Uyển chuyện Hứa Trùng Hành muốn bán đại trạch, một đường huynh trong tộc của bà muốn mua vì hắn đã vào kinh được một khoảng thời gian. Hắn biết ân oán của Hứa gia và Thiếu phu nhân nên đến hỏi Khương gia, muốn nhờ đường muội đến hỏi hai câu xem có thể mua được toà nhà này hay không.

Hứa gia nóng lòng bán gấp nên ra giá khá thấp. Lúc này, triều đình vẫn đang tra định mức việc mấy chục tấm chi phiếu vạn lạng nên không có người nào dám dùng bạc. Toà nhà này của Hứa gia mấy ngày liên tiếp không có người mua, bằng không đã sớm bị mua lại. Trong kinh thành ít thấy toà nhà lớn nhường này, giá cả lại thấp đến nước này thì càng hiếm, chuyện tốt như này có thể gặp chứ không thể cầu, qua thôn sẽ không có khách điếm. Bởi vậy mà đường huynh trong tộc của Trương thị ngẫm nghĩ, vẫn muốn dẫn nhà trẻ trong nhà đến ở trong toà nhà này nên tìm đường muội nhờ hỏi Hầu phủ vài câu.

Một khi toà nhà này bị mua lại, đừng nói một nhà của đường huynh có thể ở trong kinh thành gia lập phủ mà phụ mẫu Khương Trương thị vào kinh cũng có nơi để đặt chân nên Khương Trương thị nhận lời.

Đường huynh trong tộc cẩn thận đến mức này, hiển nhiên là sợ đắc tội Hầu phủ, không muốn trở mặt với Hầu phủ. Khương Trương thị cũng có ý này nên nói với Hứa Song Uyển: “Nếu như cháu cảm thấy trong lòng không thoải mái thì hãy nói thẳng với ta. Đường huynh trong tộc của ta cũng không phải gấp gáp giúp Hứa gia, chỉ là giá cả và nhà cửa đều tốt, cũng hiếm thấy, trong kinh cũng không tìm ra nơi thích hợp thứ hai. Nếu như không được thì huynh ấy cũng nói không vội, tìm nơi khác là được. Dù sao chúng ta cũng là thân thích, nếu như qua lại có xích mích thì trong lòng nổi mụn nhọt, vốn không phải là ý của Trương gia chúng ta.”

Trương gia là một gia tộc làm việc rất thận trọng, mấy đời trong kinh đều cẩn thận kỹ càng tuân thủ gia quy mới có Trương gia của bây giờ. Hiện tại, Trương gia vào kinh lập phủ; hai tháng sau, Trương gia còn có hai đường huynh vào kinh nhậm chức, xem như bước lên một bậc thang. Thời điểm này cẩn thận hơn cũng không quá đáng, Khương Trương thị cũng đồng ý với suy nghĩ của Hứa huynh nhà bà.

Ngươi phải giữ mặt mũi cho người ta thì người ta mới chừa cho ngươi.

“Không có gì không thích hợp.” Trương thị mua toà nhà cho cả nhà ở, còn nhớ giữ mặt mũi cho Hầu phủ, Hứa Song Uyển đâu thể nói không thích hợp. Nàng lắc đầu nói tiếp: “Cứ việc mua là được, toà nhà kia cháu đã từng ở, vừa lớn vừa tinh xảo, Hứa gia cũng đã bỏ nhiều công sức, rất thich hợp cho cả nhà mấy phòng của mấy đời sống chung.”

Toà nhà này bán chưa tới mười vạn hai, đã là giá rất thấp trong kinh.

Hứa Song Uyển biết, bây giờ bạc còn đáng giá hơn trước đây. Trước đây, quan viên Hộ bộ cứ in từng tấm từng tấm ra ngoài, một mình in gấp mấy lần khiến bạc chẳng ra bạc.

Mười vạn hai xem như rất hời. Trên thực tế, các gia tộc lớn sống chung thì mười vạn hai chẳng tính là gì. Hiện tại, chi phiếu đã thu về hơn nửa, còn bạc trong người dân mới thật sự xem là bạc. Bách tính không biết, chi phiếu trong tay bọn họ đáng giá một ngàn hai đã gấp mười lần một ngàn hai của trước đây.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hứa Song Uyển không đưa thêm cho mẫu thân Hứa Tằng thị đi tới Giang Nam.

Nàng đã cho mẫu thân Hứa phu nhân mười vạn hai, là mười vạn hai sau đợt thanh trừ của Hộ bộ. Dẫu đời con cháu của Hứa phu nhân chỉ có mười vạn hai này, bà cũng có thể phú quý một đời, không lo cái ăn mặc.

“Vậy thì tốt.” Khương Trương thị vẫn quan sát khuôn mặt nàng, thấy nàng quả thực không khó chịu thì lòng cũng thả lỏng.

“Nhưng hiện tại bạc đáng giá hơn trước đây, trong lòng mọi người cũng phải tự cân nhắc.” Hứa Song Uyển nhắc nhở.

“Cái này à, nhà chúng ta đã nhắc nhở, huynh ấy biết.”

Hứa Song Uyển thấy bọn họ nắm chắc thì không nói nữa, giữ đại biểu tẩu ở lại dùng ngọ thiện rồi mới đưa bà trở về.

Ngày ấy Tuân Lâm cũng nghỉ ở lớp học về nhà. Cậu nhìn thấy biểu chất thì rất ngạc nhiên, còn xem đi xem lại, cuối cùng không dám tin mà nói với tẩu tử: “Tiểu chất của đệ sao lại gầy rồi? Không mập nữa?”

Sao đống thịt hai bên mặt đều mất rồi?

“Đây là trưởng thành, đệ xem, có phải tiểu chất có dung mạo giống đệ không?” Hứa Song Uyển chỉ vào gương mặt thanh tú của nhi tử.

Thực ra Tuyên Vọng Khang vẫn rất mập, Tuân Lâm không nhìn thấy. Cậu tự sờ mặt mình, nửa tin nửa ngờ lên tiếng: “Thế ư?”

Cậu nhìn một lát thì cảm thấy giống, phấn khởi nói: “Là giống huynh trưởng và đệ đấy.”

Hiện tại Tuân Lâm mới trưởng thành, giống đại ca cậu một nửa, đặc biệt là mũi và gương mặt giống huynh trưởng cậu như đúc. Đại ca cậu trưởng thành không quá giống phụ thân mà giống tổ phụ, bởi vậy mà Tuân Lâm rất vui vẻ.

Từ lúc cậu sinh ra thì tổ phụ đã quy tiên nhiều năm. Ngoại tổ phụ từng nhắc đến nội tổ khảo nên cậu rất kính trọng, lòng của Tuân Lâm tràn đầy ngưỡng mộ, cậu xem như việc trưởng thành giống ngài ấy là việc rất quang vinh.

**

Đến lúc này thì Tuyên Trọng An bận công vụ đến đầu tắt mặt tối, mà càng ngày càng nhiều người lên tiếng nghi ngờ hắn trên triều.

Có người cảm thấy lúc này quan chức đã đâu vào đấy, hắn không nên đảm đương Thượng Thư hai bộ, nói là hắn nên buông xuống vị trí bên phía Hộ bộ, chuyên tâm cho Hình bộ.

Bởi vậy, bọn họ dâng tấu tố Tuyên Trọng An rất ít khi tới Hộ bộ. Tuyên Trọng An không thể phân thân đi cả hai bên, tối hôm ấy hắn trở về còn không kịp dùng bữa tối, tức giận đến mức ngã lên giường rên rỉ, lên tiếng doạ dẫm: “Sớm muộn ta cũng giết mấy người bọn họ! Giết hết! Một người cũng không giữ lại! Các ngươi cứ chờ đó nhìn cho ta…”

Trưởng công tử khoa tay múa chân trên không trung, dáng vẻ như hận không thể giết sạch mọi người, hay là làm bọn họ đổ máu nửa người.

Hắn lại đánh đánh giết giết, Hứa Song Uyển thấy nha hoàn bưng chậu nước đứng ở cửa run rẩy không ngừng, thầm nghĩ phải đợi thêm thời gian nữa mới gả được mấy người Thải Hà cho người khác.

Nếu các nàng gả đi thì nàng không tìm được mấy nha hoàn không run rẩy hai chân trước mặt trưởng công tử.

“Vào đi.”

Trưởng công tử mở miệng là muốn giết người, nhưng Thiếu phu nhân vẫn là người dịu dàng. Xưa nay nàng không vô cớ nổi nóng với người hầu, thậm chí mấy nha hoàn mới vào Hầu phủ còn chưa từng thấy nàng cao giọng lên tiếng. Các nàng ấy rốt cuộc tin tưởng Thiếu phu nhân nên vẫn bưng chậu nước đi vào, chỉ là đặt chậu nước trước mặt Thiếu phu nhân thì cung kính lùi xuống góc phòng chờ dặn dò, không dám tiến thêm một bước.

Trước kia còn có thể cầm khăn, chỉ chờ Thiếu phu nhân dặn dò sẽ lau mặt giúp trưởng công tử.

Thiếu phu nhân dứt khoát cho các nàng ấy lui xuống để tiện nói chuyện với hắn.

Chờ nàng cất tiếng hỏi A Tham hôm nay ra ngoài với hắn, có A Tham ở bên cạnh hắn thì nàng cũng yên tâm, động tay cầm khăn lau mặt cho hắn. Nàng nói: “Bọn họ nhàn rỗi, chàng đừng để ý.”

“Hừ, nhàn gì, có bao giờ thấy bọn họ bận đâu…” Tuyên Trọng An dựa đầu nằm trên đùi nàng, dựa vào ôn nhuyễn ngọc hương thì trong lòng mới dễ chịu đôi chút: “Nàng biết chuyện Thái tử chuyển vào Đông Cung rồi chứ?”

“Biết.” Động tĩnh của phủ Thức Vương rất lớn, hai ngày này không có tiếng vang, chắc là đã chuyển vào xong.

“Nàng biết chuyện phế Thái tử phi không chuyển ra ngoài Đông Cung chưa?”

“Biết.” Không phải hắn từng nói với nàng à?

“Thái tử và phế Thái tử phi cùng ở chung một cung, hiện tại còn thiếu nước chung chăn, nàng nói xem những người kia có nhàn rỗi hay không?”

Hứa Song Uyển lặng lẽ và tỉ mỉ lau sạch mặt cho hắn rồi mới khẽ hỏi: “Sao Thái tử phi không chuyển ra ngoài?”

Dù sao tân Thái tử đã chuyển vào.

“Sao nàng ta dám chuyển? Một khi nàng ta chuyển đi thì sau này càng khó gặp Hoàng thái tôn. Hiện tại tốt xấu gì thì cách Thái Cực điện không xa, một khi chuyển đi không phải là tới nơi hoang vắng thì là lãnh cung, đừng nói không thấy được Hoàng thái tôn, ngay cả phân lệ cũng kém hơn trước kia nửa bậc.”

Hứa Song Uyển không đáp, chuyển cũng không được mà không chuyển càng không được. Nàng ấy không chiếm được đạo lý trong việc này, ở lại thì mất thanh danh.

“Sao không nói?” Tuyên Trọng An được nàng đút cho ăn, hắn nhấc chân lên, dáng vẻ giống đại lão gia lên tiếng hỏi.

“Thức…” Không phải Thức Vương mà là Thái tử: “Thái tử giải thích như nào?”

“Nói hắn với hoàng tẩu là mỗi người một điện, ở giữa còn cách mấy bức tường, hắn tự nói không thẹn với lương tâm…” Tuyên Trọng An dứt lời bèn mỉm cười: “Lời nói dối mà hắn cũng thật sự dám nói ra, không hổ là người lên làm Thái tử.”

“Không ai mời Thái tử phi chuyển ra ngoài?”

“Mời rồi, chẳng qua Thái tử phi giả bệnh, cách của nàng ta là vừa khiêng nàng ta ra thì nàng ta sẽ tắt thở, không dễ chuyển đi…” Tuyên Trọng An há miệng để nàng đưa đồ ăn tới miệng, chờ nuốt xuống xong thì hắn thở dài: “Đây mới là tháng ngày của người sống.”

Gần đây bận bịu đến mức hỏng người.

Hắn lại chen đầu vào lồng ngực Thiếu phu nhân, nói tiếp: “Hai huynh tẩu ở cùng nhau không thể có danh phận, chỉ cần hoàng huynh hắn chưa chết thì tuyệt đối không thể. Thánh thượng cũng sẽ không để phế Thái tử chết, nhất định phải kéo dài việc này. Đến lúc Hoắc gia muốn tìm cách để Thái tử phi ở lại Đông Cung thì còn phô trương thanh thế, chắc chắn cũng có nàng; cũng không biết khi ấy Hoắc gia sẽ lấy lòng nàng bằng chỗ tốt nào…”

Hắn liếm môi, hơi mong chờ nói tiếp: “Hoắc gia đứng vững nhiều năm như vậy, trong nhà rất nhiều đồ tốt đấy, hay là Thiếu phu nhân sớm suy nghĩ một chút?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi