QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Tuyên Trọng An lại khẽ ho mấy tiếng.

Thấy hắn ho liên tục, Thức Vương thả xuống quân cờ trong tay. Hắn cũng không muốn hỏi nhiều bèn thở dài, “Dừng ở đây thôi, ngươi nghỉ sớm đi.”

Thức Vương đứng dậy chuẩn bị về phủ.

Tuyên Trọng An định tiễn hắn thì bị ngăn lại, “Gió lớn, ngươi không cần tiễn.”

“Không sao.” Tuyên Trọng An để tùy tùng phủ lên người áo lông đen, hắn nhẹ nhàng gật đầu với Thức Vương.

Thức Vương cũng được thị vệ đưa cho áo lông, hắn biết có khuyên thì người kia cũng chẳng nghe nên đành kệ.

Tuyên Trọng An tiễn hắn đến cửa sau.

Cửa sau phủ Thức Vương chỉ cách cửa sau phủ Quy Đức Hầu một con ngõ. Từ cửa sau phủ Quy Đức Hầu, Thức Vương đi mấy bước đã về đến vương phủ của hắn.

Gió không ngừng gào thét trong đêm tối. Tuyên trưởng công tử vẫn đứng ở cửa, hắn nhìn Thức Vương vào phủ, chắp tay vái chào Thức Vương, chờ vương phủ đóng cửa rồi mới quay về.

Mới vừa vào cửa, hạ nhân đang chờ tại cửa đã thấp giọng bẩm báo với hắn, “Trưởng công tử, hầu gia tới.”

Tuyên Trọng An gật đầu. Khi vào phòng, hắn thấy phụ thân đang im lặng nhìn chén thuốc bốc hơi nóng ở trên bàn. Hắn tiến lên hành lễ, “Phụ thân.”

Quy Đức Hầu Tuyên Hồng Đạo nhìn trưởng tử ngồi xuống cạnh mình, “Mau uống lúc còn nóng.”

Tuyên Trọng An bưng chén thuốc, một ngụm hết sạch.

“Mẫu thân con muốn qua nhưng ta không cho. Mai bà ấy sẽ bận lắm, để bà ấy nghỉ ngơi đi. Con cũng nghỉ sớm đi, ngày mai là đón dâu rồi.”

Sắc mặt của người ngày mai thành thân tái nhợt, hắn đè xuống cơn ho muốn thoát khỏi cuống họng mà nói, “Người mau về nghỉ ngơi, báo cho mẫu thân biết hài nhi vẫn khỏe.”

Tuyên Hồng Đạo vốn định hỏi thêm vài câu nhưng ông biết trưởng tử sau khi đi xuyên đêm từ đất phong của lão Yến Vương về thì nhiều việc bộn bề, lại thêm chuyện thành thân nên hắn đã vô cùng mệt mỏi. Thấy hắn tiều tụy, ông không đành lòng dông dài liền đứng dậy rời đi.

Tuyên Hồng Đạo vừa khuất dạng, hạ nhân đến hầu hạ Tuyên Trọng An đi ngủ. Tuyên Trọng An để họ chuẩn bị nước sôi, xông hơi ra một thân mồ hôi rồi uống thuốc an thần xong mới đi ngủ.

Vậy mà canh năm[1] hắn đã mở mắt ra, hắn ngủ chưa đầy hai canh giờ.

Sáng sớm hôm đó hắn không đi thư phòng như thường lệ. Tùy tùng cầm đèn đuốc màu đỏ theo chân hắn tới viện tử mà sau khi kết hôn hắn sẽ ở cùng thê tử.

Viện tử mới xây, nằm ở phía đông hoa viên của hầu phủ. Hắn đặt tên cho viện là Thấm Viên, tấm bảng cũng do hắn tự viết.

Thời gian qua hắn không ở kinh thành, chỉ mới về cách đây mấy ngày. Vì quá bận rộn nên dù viện tử này là tấm lòng thành hắn dành cho thê tử gả vào phủ nhưng từ lúc hoàn thành đến giờ hắn vẫn chưa ghé xem.

Oo———oOo———oΟ

Sáng hôm ấy, Hứa Song Uyển đã y phục chỉnh tề từ canh ba[2]. Lão quản gia ghé qua lúc trời còn sớm tinh mơ. Hứa Song Uyển gặp lão quản gia, lệnh cho Thải Hà bảo gia đinh mang rương đồ trong phòng nàng đến phòng chứa của hồi môn để khi xuất giá cùng khiêng đi một lượt.

Trong rương của nàng có quà gặp mặt tặng công công bà bà cùng trượng phu, cả đồ của bạn thân nhờ giữ giùm. Nàng không thể đánh mất những món này nên phải cẩn thận chút.

Nàng kiểm kê lại một lần nữa đồ trong rương trước mặt lão quản gia rồi để chúng được khuân ra bên ngoài.

Phòng của nàng được thu dọn sạch sẽ. Nếu có thứ không thể mang thì lão quản gia đã ngăn lại, nếu tất cả đều có thể mang thì kiểm kê trước mặt lão quản gia sẽ khiến hạ nhân chú tâm làm việc, chứ không vứt bừa bãi ra đấy.

Nàng sợ một khi gả đi sẽ chẳng thể quay về rồi có người ỷ vào mấy món đồ để chơi xấu nàng. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Nhị thẩm và tam thẩm dù mừng rỡ nàng gả vào chỗ xấu nhưng rốt cuộc họ vẫn chả thích nàng. Nhất là tam thẩm. Đây là người hay dùng thủ đoạn đáng khinh, là phu nhân trong phủ nhưng đã làm rất nhiều chuyện lén lút. Hiện giờ chẳng có mấy hạ nhân coi nàng là nhị cô nương chân chính nên nàng phải thận trọng.

Lão quản gia Hứa phủ Bảo Hưng thấy nhị cô nương mới sáng sớm đã phục trang tươm tất ngồi tại phòng khách, bận rộn chuẩn bị trước khi xuất giá. Ông đứng một chỗ, chỉ vâng dạ chứ cũng không nhiều lời.

Ông biết người trong phủ coi nhẹ nhị cô nương nên nàng hiện tại chẳng dám tin ai.

Trong mắt của Bảo Hưng, gặp phải thái độ thế này từ mọi người trong phủ mà nhị cô nương không cẩn trọng thì thật uổng cho tâm tư kín kẽ một giọt nước cũng chả lọt của nàng. Xuất giá tới nơi lão thái gia mới cho nàng thêm của hồi môn và người hầu hạ; nhị cô nương không rảnh để suy nghĩ chân tướng sự việc, chỉ biết lão thái gia lẫn lão gia chẳng hề có thiện ý.

Nàng quả nhiên đề phòng. Tân nương tử sắp xuất giá không lo trang điểm, đội mũ phượng, mà kiểm kê của hồi môn sẽ mang đến nhà chồng. Dù trong kinh thành không thiếu nữ tử sở hữu lòng dạ sâu xa hơn đấng mày râu thì cũng khó gặp dạng người như tân nương tử này.

Lão quản gia có mặt được một lát thì khi đồ đạc đã kiểm kê hoàn chỉnh chuẩn bị khuân ra, cánh tay đắc lực của Hứa Tằng thị cũng là nhũ mẫu của Hứa Du Lương là Lại bà bà tới.

Nhìn thoáng qua thấy Thải Hà cùng nha hoàn trông chừng rương đồ, sắc mặt bà ta lập tức vặn vẹo. Vừa há mồm định quát tháo các nàng ấy thì nhị cô nương chuyển ánh mắt về phía bà ta.

Thần sắc nhị cô nương lạnh nhạt, lão nhũ mẫu đem lời muốn nói nuốt trở lại cuống họng.

Nhị cô nương không phải người dễ chọc.

“Ngài nên chải đầu đi.” Thái bà tử được Hứa Tằng thị phái tới tối hôm qua cũng mang sắc mặt khó chịu. Nhị cô nương dậy còn sớm hơn bà ta, bà ta nhận được tin thì tức tốc chạy tới muốn ngăn cản nàng, tóc tai còn chưa chải kỹ. Thế nhưng lại bị nhị cô nương lạnh lùng mời đi ăn mặc chỉnh tề lại, khiến bà ta không biết giấu mặt mo vào đâu.

Một người khác từng làm thị tì, mới sáng sớm đã bị Thái bà tử khiển trách, là Mẫn bà bà cũng mang vẻ mặt cau có. Bà ta hầu hạ lâu năm bên cạnh Hứa Tằng thị, tuổi cao nên không còn hữu dụng mấy. Chưa tính tới bị phu nhân ném cho nhị cô nương, trên đầu bà ta còn có một lão bà tử của lão phu nhân. Tình cảnh hiện giờ khiến bà ta nhìn đâu cũng thấy xám xịt.

Buổi sáng này, sắc mặt ai cũng khó coi. Hứa Song Uyển nhìn lướt qua từng người, nàng chẳng nói chẳng rằng mà đứng dậy về phòng ngồi lại trước gương.

Chuyện nàng dậy thật sớm để làm đã hoàn thành. Đợi lát nữa Thải Hà trở về thì sẽ có người biết nghe lệnh mà làm việc, nàng cũng rảnh tay hơn.

“Nhẹ tay thôi.” Lúc trang điểm, thấy nhũ mẫu cầm lược, Hứa Song Uyển giương mắt nhìn lão bà tử đang khom lưng trong gương.

“Ngài yên tâm, ta chải không đau.” Lại bà tử cười vô cùng gượng gạo.

Hiện giờ bà ta chán ghét nhị cô nương. Ngày nhị cô nương được định cho phủ Quy Đức Hầu, bà ta chẳng qua chỉ nói giúp đỡ huynh trưởng là phúc khí của nàng, thế mà nhị cô nương chả hề cười một tiếng, dùng gương mặt lạnh tanh bỏ đi. Khi gặp lại nàng cũng chẳng hứng thú trò chuyện với bà ta. Lại bà tử cảm thấy phu nhân nuôi một con bạch nhãn lang, vậy mà phu nhân còn hổ thẹn với nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, phu nhân đúng là người lương thiện. Thức trắng đêm suy nghĩ cho nữ nhi thêm của hồi môn, còn để nhũ mẫu của đại công tử tới làm hỉ nương thay bà trang điểm cho nàng. Song nhị cô nương lại chẳng buồn trưng ra vẻ mặt hòa nhã.

“Ừ.” Hứa Song Uyển nhìn gương, đầu không nhúc nhích.

Hứa phủ có biến hóa lớn chỉ trong một đêm. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, đi nghe ngóng cũng chẳng thu được tin tức nên chỉ có thể cẩn thận đề phòng.

Hứa Song Đễ đến vào canh năm. Lúc này Hứa Song Uyển đã trang điểm chỉn chu, trên đầu đội Lục Bảo Thải Phượng Quan của phủ Quy Đức Hầu. Hứa Song Đễ thấy mũ phượng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, bước chân chậm lại, cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Tỷ tỷ tới rồi à?” Hứa Song Uyển nghe tiếng hạ nhân thỉnh an nên biết nàng ta đã tới. Chờ tiếng bước chân lại gần, nhìn thấy người hiện lên trên gương, nàng mới lộ ra khuôn mặt tươi cười mà cất tiếng chào.

Nãy giờ nàng chả hề cười. Hai mắt nhìn chằm chằm động tác của người bên cạnh, mấy bà tử sành sõi đều bị nàng nhìn đến mặt mũi căng cứng.

Nhị cô nương rõ ràng không tin bọn họ, bọn họ cũng chẳng thể nói gì.

“Ừ.” Hứa Song Đễ liếc nhìn Lại bà tử vừa khẽ gật đầu với nàng ta, rồi ánh mắt lại chuyển tới muội muội. Nàng ta ngồi xuống, cười nói với người trong gương, “Thật đẹp mắt.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Hứa Song Uyển hé miệng cười.

Trang điểm hơi đậm nhưng may là bà tử còn biết nặng nhẹ, không thì phải làm lại từ đầu…

Mẫu thân chưa từng đề cập sẽ mời nhũ mẫu cực kỳ thiên vị huynh trưởng đến trang điểm xuất giá cho nàng; không biết đây là có ý tốt hay muốn răn đe.

Hứa Song Uyển vốn nghĩ phụ trách chải đầu cho nàng sáng nay là Phúc bà bà, người từng đảm nhiệm việc này khi các cô cô và đại tỷ xuất giá.

“Nương muốn ta nói với muội lát nữa bà sẽ qua đây.” Hứa Song Đễ thì thầm bên tai muội muội, “Tổ mẫu rốt cuộc đã đáp ứng cho muội thêm tư trang. Bà đang ở khố phòng chọn đồ tốt cho muội đấy.”

“Mẫu thân vất vả rồi.” Tỷ tỷ áp sát quá mức. Khi nàng ta nói chuyện, khí nóng luồn lách vào lỗ tai nàng, khiến nó ẩm ẩm. Nhưng Hứa Song Uyển không để ý đến điểm thiếu tự nhiên ấy, nàng vẫn ngồi im và giữ nguyên nụ cười trên mặt.

Hứa Song Đễ cũng mỉm cười, nàng ta ngồi thẳng lưng, giương mắt nhìn mũ phượng.

Phụ thân mới nói cho nàng biết hôm nay thái tử cùng vài vương gia đều muốn đi phủ Quy Đức Hầu uống rượu mừng. Không biết phủ Quy Đức Hầu lấy đâu ra bản lĩnh mà cả thái tử lẫn vương gia cũng mời tới. Hứa phủ vì coi trọng mặt mũi nên không thể không cho thêm muội muội của hồi môn. Kể ra muội muội của nàng ta cũng thật có phúc lớn.

Hứa Song Đễ vốn chẳng định đến phủ Quy Đức Hầu tiễn muội muội. Nhưng ngẫm lại, cả thái tử cũng đi thì không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu danh môn quyền quý tới phủ Quy Đức Hầu. Vì vậy nàng ta muốn ghé xem một chút.

“Đồ ăn đã mang tới chưa?” Hứa Song Đễ bắt đầu sai bảo hạ nhân rồi lại sờ tay muội muội, “Hôm nay lạnh quá…”

Thấy tay muội muội bị lạnh, nàng ta đưa ra lò sưởi tay nhỏ mình đang cầm, “Mau ủ ấm tay.”

Hứa Song Uyển đầu đội mũ phượng nghiêng người nhìn tỷ tỷ, nụ cười khiến mắt nàng cong lên, “Đa tạ đại tỷ.”

“Muội khách khí với tỷ tỷ làm gì?” Hứa Song Đễ bật cười.

Bên này hai tỷ muội nhẹ nhàng cười cười nói nói, Hứa Tằng thị thì đang ầm ĩ với chị em dâu trong khố phòng Hứa phủ. Mọi chuyện chỉ được thu xếp khi Hứa lão thái thái ra mặt.

Vì quy mô tiệc đãi khách của phủ Quy Đức Hầu, Hứa phủ kêu thêm người trong nhà đến, tiệc xuất giá cũng đông người ăn hơn. Tỷ muội trong nhà lẫn họ hàng lần lượt ghé thăm khuê phòng Hứa Song Uyển. Ngày đại hỉ nên mọi người đều nói lời chúc mừng, nhất là những muội muội trong nhà thích nhị tỷ tỷ. Lúc này Hứa Song Uyển mới có cảm giác lưu luyến.

Tuy hôn sự này không nằm trong dự tính của nàng, nhưng suy cho cùng, nàng muốn gả vào nhà hắn để rời Hứa phủ.
Chú thích

[1] 3 giờ đến 5 giờ sáng (giờ Dần).

[2] 23 giờ đến 1 giờ sáng (giờ Tý).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi