QUY ĐỨC HẦU PHỦ

“Bảo Lạc không có ác ý.” Tuyên Trọng An sợ thê tử hiểu nhầm, lại đệm thêm một câu: “Tính tình của hắn giống hài tử…”

“Ai là hài tử?” Tiêu Bảo Lạc gào với hắn, mặt càng đỏ hơn, tức giận.

Hắn ồn ào, Qua Ngọc Cẩn cùng Lâm Bát Tiếu ngẩng đầu nhìn lên trời rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất, chỉ muốn nhịn cười.

Hứa Song Uyển bật cười. Nụ cười này của nàng như gió xuân phất qua thung lũng, muôn hoa nở rộ, chim chóc hót líu lo, đẹp đến nở hoa. Bảo Lạc đang tức giận mà nhìn thấy nụ cười của nàng, vừa ngượng ngùng cúi đầu, hai mắt không kìm lòng được mà lén lút nhìn lên người nàng…

Lâm Bát Tiếu không nhịn được bèn xoay người, chôn mặt trên lưng Qua Ngọc Cẩn cười nắc nẻ.

Toàn thân Qua Ngọc Cẩn cũng liên tục run rẩy.

Bảo Lạc vẫn còn đang trộm ngắm mỹ nhân, mỹ nhân cười hỏi hắn: “Là như thế à?”

Hắn liên tục gật đầu.

Khuôn mặt Tuyên Trọng An không cảm xúc. Hôm nay hắn chỉ muốn để thúc tẩu hai người này đơn giản nói vài câu, chẳng ngờ hắn nghĩ quá tốt đẹp rồi. Hắn vừa nhịn vừa nhẫn, cuối cùng không thể nhịn nữa bèn ngẩng đầu xoa trán.

“Đây là tẩu tử của đệ.” Hắn vẫn không nhịn được đưa tay gõ xuống trán của Tiêu Bảo Lạc.

Bảo Lạc vuốt trán lườm hắn, bĩu môi, liếc mắt đảo qua cả gương mặt Uyển Cơ rồi mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt mất hứng cúi thấp đầu, miệng còn xiêu vẹo.

“Vậy ta đi, không quấy rầy mọi người uống rượu tán gẫu.” Hứa Song Uyển quan sát khuôn mặt đen thui của trưởng công tử, vẻ mặt rất đáng thương. Nàng cười đứng lên, hành lễ với hắn.

“Về đi.”

“Phải đi à?” Bảo Lạc thấy vậy bèn đứng lên.

Qua Ngọc Cẩn cùng Lâm Bát Tiếu cùng huynh đệ chung mối thù, cùng nhau thưởng thức mỹ nhân, cũng cùng nhau đứng lên, trăm miệng một lời: “Phải đi à?”

“Tất cả ngồi xuống.” Tuyên Trọng An thấy bọn họ thực sự vô lý bèn vỗ mạnh vào bàn.

Ba người nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt hắn tái xanh, ánh mắt như kiếm thì “bịch”, đưa mông ngồi xuống.

Tuyên Trọng An ghét bỏ nhìn ba người này. Ba người này tách ra còn tốt, tụ lại một chỗ, thành sự không đủ bại sự có thừa. Trước kia, hắn đã nhiều lần chùi đít cho bọn họ.

Hắn còn tưởng rằng đã tách ba người này ra, ai ngờ, lại tụ lại một chỗ.

“Hiểu rồi chứ?” Tuyên Trọng An đứng lên, đỡ nàng.

“Hiểu rồi.” Hứa Song Uyển gật đầu, nói xong thì hơi chuyển đầu, nhìn về ba người áo mũ chỉnh tề, “mỹ công tử” mùi hương bay xa mấy dặm, kín đáo nở nụ cười: “Chỉ là thời gian tìm hơi lâu, thê tử của Bảo Lạc thì thiếp phải cẩn thận tìm.”

Thật ra là, hơi khó tìm, không dễ tìm.

“Tẩu tử, ngài cứ từ từ tìm, đệ không vội.” Tiêu Bảo Lạc lại si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của Uyển Cơ, thật là dễ nhìn.

“Tẩu tử, ngài cứ từ từ tìm, bọn đệ không vội.” Qua Ngọc Cẩn cùng Lâm Bát Tiếu lại hai miệng, một giọng điệu nói chuyện, trăm miệng một lời, khiến cho người ta muốn đánh bọn họ.

“Liên quan quái gì đến các người?” Tiêu Bảo Lạc thấy vốn là mình hắn gặp tẩu tử xinh đẹp, nhưng lại thêm bọn họ; lúc này, hắn đã phục hồi tinh thần, bất mãn lên tiếng.

“Tẩu tử của ngươi, không phải là tẩu tử chúng ta à?”

Tuyên Trọng An thấy bọn họ lại cãi nhau, đỡ Hứa Song Uyển đi xuống, chờ đi ra ba trượng nơi người hầu đang đứng thì hắn bèn sờ tóc nàng: “Mấy đứa cà trớn, không cần để ở trong lòng.”

Hứa Song Uyển mỉm cười gật đầu, liếc mắt nhìn hắn với thâm ý khác rồi mới thản nhiên rời đi.

Nàng nói mà, một trưởng công tử cao quý của Hầu phủ, sao lại vô lại như vậy.

Hoá ra, đây là học cùng một khuôn.

**

Trưởng công tử bị Uyển Cơ nghĩ thầm học cái xấu trở về đình, gật đầu với A Mạc A Tham đang đứng cách đó không xa, để bọn hắn dẫn người lui ra xa hơn một chút. Hắn thu hồi tầm mắt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về ba người trước mắt.

Ba người đang hi hi vui đùa trêu ghẹo vừa thấy thì lập tức thẳng sống lưng, ngồi nghiêm chỉnh.

“Là đệ bảo bọn hắn tới?” Tuyên Trọng An mở miệng, chỉ Tiêu Bảo Lạc.

“Đệ không có!” Tiêu Bảo Lạc tức giận đến mắt nhỏ đều híp lại: “Ai bảo là chó con.”

Còn là chó con đấy!

Qua Ngọc Cẩn không nhịn được vỗ đầu Tiêu Bảo Lạc; lúc này, hắn mới nghiêm mặt nhìn Tuyên Trọng An: “Không phải hắn rủ. Huynh cũng biết, với cái đầu của hắn thì chỉ giấu được người bình thường, giấu diếm đệ và Bát Tiếu thì còn thiết chút. Từ nhỏ bọn đệ đã lớn lên cùng nhau, hắn chỉ vểnh cái mông thì bọn đệ đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì.”

“Thô tục!” Tiêu Bảo Lạc chê hắn nói chuyện khó nghe.

Qua Ngọc Cẩn đang nói chính sự nên không để ý tới hắn: “Bọn đệ ở thành Kim Hoài nghe nói chuyện của huynh, đệ và Bát Tiếu thương lượng, cảm thấy nên vào kinh một chuyến. Nói thật, Bảo Lạc ấy, là người nhanh nhẹn nhất trong đám bọn đệ; như huynh đã nói, hắn rất nhanh trí, là quân sư trong ba người bọn đệ. Nhưng Trọng An huynh, không chỉ có huynh và Bảo Lạc là huynh đệ mà bọn đệ và Bảo Lạc cũng là huynh đệ, mà bọn đệ còn thân hơn mẫu thân của hắn. Từ nhỏ bọn đệ đã lớn lên cùng nhau, hắn bị bắt nạt, có người mắng hắn thì bọn đệ là người ra mặt. Bọn đệ thiếu ăn thiếu uống thì người đưa bọn đệ đi ăn uống chính là hắn. Tình cảm bọn đệ như mạng sống, nếu như hắn hưởng vinh hoa phú quý, trái ôm phải ấp quên cả trời đất thì bọn đệ cũng cố gắng ở lại thành Kim Hoài; nhưng hắn không phải, hắn đi theo huynh liều mạng làm việc, bọn đệ không thể ngồi nhìn mặc kệ.”

“Sao ngươi càng ngày càng nói nhiều thế?” Lâm Bát Tiếu ghét bỏ hắn, đẩy hắn một cái, tự lên tiếng: “Trọng An huynh, thật ra rất đơn giản. Bảo Lạc nhát gan, bọn đệ sợ hắn gây chuyện xấu, cũng sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đường trên Hoàng Tuyền không có các ca ca bồi tiếp thì sẽ khóc mất. Bọn đệ thương lượng, sắp xếp chuyện trong nhà rồi đến đây.”

Tiêu Bảo Lạc lườm bọn họ một cái, vẻ mặt lộ ra ghét bỏ do bọn họ đổi cách nói hắn nhát gan, nhưng vẫn ưỡn ngực, nói với Tuyên Trọng An: “Huynh nhìn đi, không phải đệ nói, đệ rất kín miệng!”

Tuyên Trọng An không muốn nhìn hắn.

Tuyên trưởng công tử nói với Qua Ngọc Cẩn cùng Lâm Bát Tiếu: “Chuyện Bảo Lạc làm có nguyên nhân của bản thân, lúc trước hắn một mình rời Kim Hoài, trong lòng nghĩ như nào thì các đệ cũng nắm chắc.”

Chỉ không muốn liên luỵ bọn họ mà thôi.

“Trọng An huynh, đệ hỏi huynh một chuyện.” Lâm Bát Tiếu bóp củ lạc bỏ vào miệng nhai: “Đệ thấy Tiểu Khang, Tiểu Bát Kiệt trong thành đã đến một nửa. Bọn hắn đều đến rồi mà bọn đệ không đến, có phải huynh xem thường đệ và Ngọc Cẩn không?”

Tuyên Trọng An không lên tiếng, còn Tiêu Bảo Lạc xoa mặt, rầu rĩ nói: “Đây là chủ ý của ta, trước đây ta nói với huynh ấy là chuyện này là chuyện của mình ta, không thể lôi các ngươi vào.”

“Ta có thể nghĩ thông việc ngươi không lôi Ngọc Cẩn vào, ngươi không lôi ta vào là có ý gì?” Lâm Bát Tiếu bất mãn với hắn không phải ngày một ngày hai. Hắn dứt khoát nói thẳng: “Ta không phụ không mẫu không thê không nhi, một người độc thân, chết thì chết, có lúc nào ta sợ chết đâu, ngươi nghĩ gì thế?”

Hai mắt nhỏ của Tiêu Bảo Lạc quét trên người hắn, mím môi lạnh lùng nói: “Ta chính là sợ ngươi không sợ chết, đầu nóng lên thì hiến thân trước, còn liên lụy ta.”

“Ta ta ta…” Lâm Bát Tiếu đưa tay: “Ta quất ngươi!”

“Được rồi.” Tuyên Trọng An thấy bọn họ ầm ĩ, bèn nhìn Qua Ngọc Cẩn: “Không nói Bát Tiếu nữa. Bên trên ngươi có lão phụ, dưới có tiểu nhi, nghĩ gì thế?”

Qua Ngọc Cẩn nở nụ cười với vẻ cay đắng: “Nghĩ như nào? Cứ nghĩ như vậy thôi. Sao không thể bởi vì đệ trên có già dưới có trẻ thì không cần mạng của huynh đệ chứ? Hai người bọn họ từ nhỏ đã đi theo đệ, một người nhát gan, một người thích làm loạn, không có đệ quản thì đệ sợ bọn họ xảy ra chuyện.”

“Các ngươi đoán được bao nhiêu rồi?”

“Cũng chưa biết đoán được bao nhiêu, chỉ biết đây là chuyện rơi đầu. Tuy nhiên, trong lòng bọn đệ nắm rõ, lúc trước huynh tra mấy việc của nước Yến cũng không dùng tới bọn đệ, lần này ngay cả Bảo Lạc cũng vào kinh thì chắc việc này chỉ có lớn chứ không nhỏ, phải không?” Qua Ngọc Cẩn thấy hắn gật đầu bèn nói tiếp: “Huynh chém đầu nhiều người, còn giảm thuế má, Bảo Lạc thì gọi người đọc sách vào kinh. Chuyện tiếp theo chỉ càng lớn hơn, đúng không?”

Qua Ngọc Cẩn thấy Tuyên Trọng An lại gật đầu thì thở dài: “Rơi đầu thì rơi đầu đi, phụ thân đệ biết thì cũng không trách đệ bất hiếu.”

Thật ra, thiên hạ này sớm muộn sẽ đại loạn, sưu cao thuế nặng khắp nơi, lao dịch hoành hành, mà quan chức như chuột qua đường*, còn giàu có sung túc hơn cả tuỳ tiện chọn lấy một lang quan gồng gánh nuôi sống cả nhà ven đường, dân chúng khổ sở tột cùng. Khắp thành Kim Hoài đều cười người nghèo chứ không cười kỹ nữ. Rất nhiều hộ dân nhỏ có nữ nhi vừa tròn mười tuổi bị người nhà bán vào kỹ viện, mà làm kỹ nữ làm sao thoải mái? Tính mạng rẻ rúm không bằng sâu kiến, chết rồi mới xem là sạch, không chết thì toàn thân nát vẫn phải tiếp khách, một văn tiền đã có thể mua được nụ cười của các nàng, không trút hơi thở cuối cùng thì không ai bỏ qua. Dẫu bọn họ là lưu manh làm loạn sống qua ngày, nhìn thấy cảnh loạn lạc này cũng bị hoảng sợ.

Bọn họ nổi loạn ở khắp thành Kim Hoài, dốc hết toàn lực cũng chỉ cứu được hơn ba mươi, năm mươi mấy người, không cứu được thế đạo này.

“Bọn đệ sẽ không làm hỏng chuyện.” Lâm Bát Tiếu cũng mở miệng, chân thành nói với Tuyên Trọng An: “Bàn về giả ngây giả dại không biết xấu hổ thì công phu của Bảo Lạc như mèo ba chân, vẫn là học từ bọn đệ. Trước đây, hắn nói dối còn nói lắp, huynh xem hắn hiện giờ đi, đã học của bọn đệ còn dám lừa gạt bọn đệ nữa.”

Tiêu Bảo Lạc trợn mắt, ôm đĩa lạc trên mâm vào lồng ngực, nhai từng hạt một.

“Chừa cho bọn ta một ít.” Lâm Bát Tiếu dặn dò hắn một câu, lại cau mày nói tiếp với Tuyên Trọng An vẫn luôn im lặng: “Có cần bọn đệ làm thì xinh huynh cứ việc phân phó. Nếu như không có thì bọn đệ thủ bên cạnh Bảo Lạc, hắn bảo bọn đệ làm gì thì bọn đệ sẽ tuân theo.”

“Để bọn đệ đối nghịch với huynh thì bọn đệ sẽ làm.” Qua Ngọc Cẩn nói tiếp.

“Các ngươi cho rằng vị bên trên bị ngốc à?” Tuyên Trọng An lắc đầu: “Lão đang nhìn chằm chằm ta và Bảo Lạc. Trước đó Bảo Lạc vào kinh, lão đã điều tra chúng ta, còn muốn loại trừ ta để giữ lại Bảo Lạc. Sau này, Bảo Lạc giả vờ không hợp nhau với ta, miễn cưỡng nói dối qua ải, các ngươi vừa đến thì càng nhiều kẽ hở rồi.”

“Cũng không nhiều như vậy.” Lâm Bát Tiếu lẩm bẩm một câu.

Tuyên Trọng An nhìn về phía hắn, Bát Tiếu ho khù khụ, không lên tiếng.

Qua Ngọc Cẩn là lão đại trong ba người, nhắm mắt nói: “Trước khi bọn đệ tới, nhiều lần nói xấu huynh ở Kim Hoài…”

“Ồ?” Tuyên Trọng An nhíu mày.

“Qua một khoảng thời gian nữa thì huynh có thể nghe được ít lời đồn.” Qua Ngọc Cẩn gượng cười.

Lâm Bát Tiếu cũng nhắm mắt chống đỡ: “Này không thể trách bọn đệ. Bọn đệ với Bảo Lạc mới là huynh đệ, hắn và huynh không hợp nhau thì chính là bọn đệ và huynh không hợp nhau, huynh nói xem có đúng là đạo lý này không?”

Tuyên trưởng công tử cười nhạt: “Ừ.”

Hắn nhìn ba người này với ý tứ sâu xa khiến giọng nói ba người này nhỏ đi: “Ai ngờ, các ngươi lại cho Tuyên mỗ thêm kinh hỉ.”

“Haha, haha.” Qua Ngọc Cẩn làm lão đại, lại cười gượng: “Cũng không phải kinh hỉ đặc biệt gì, nếu ngài nghe được thì cũng đừng nghĩ nhiều; là bọn đệ rảnh rỗi, không để miệng nghỉ ngơi thôi.”

Tuyên Trọng An lắc đầu, không muốn cãi cọ với bọn họ. Hắn nhìn sang phía Tiêu Bảo Lạc rồi nói: “Đệ khăng khăng nói với ta muốn gặp tẩu tử, hôm nay gặp được rồi, hài lòng chưa?”

Hài lòng, Tiêu Bảo Lạc gật đầu: “Đẹp!”

Chỉ một chữ đẹp.

Tuyên Trọng An liếc mắt nhìn hắn, lại nói tiếp: “Việc này tẩu tử đệ sẽ chú ý, thời gian dài ngắn khó nói, đệ không cần gấp gáp.”

Tiêu Bảo Lạc lại gật đầu.

“Biết vì sao ta ôm việc này chứ?

“Biết, lúc trước không phải huynh đã nói à? Sợ lão súc sinh nhét tức phụ cho đệ.”

“Bảo Lạc?”

“Hắn là lão súc sinh.” Tiêu Bảo Lạc không muốn nhiều lời, hỏi thân huynh đệ: “Các ngươi nói xem, có phải là lão súc sinh không?”

“Phải!” Chắc chắn rồi, Bảo Lạc nói phải thì là phải, Qua Ngọc Cẩn cùng Lâm Bát Tiếu lại trăm miệng một lời.

Quá nể mặt, quả nhiên huynh đệ chính là huynh đệ. Khoé miệng Tiêu Bảo Lạc kéo lên, nhìn về phía Tuyên Trọng An, căn dặn hắn: “Nhất định phải tìm người đẹp mắt như tẩu tử, mặt đẹp, ngực lớn, eo…”

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tuyên Trọng An, hắn không dám nói ra hai chữ eo nhỏ.

“Về sau đừng tới nữa.” Tuyên Trọng An bó tay với hắn, nói tiếp: “Ta mời lão chủ trì giúp chúng ta lần này bởi vì hôn nhân đại sự không phải trò đùa. Lúc này, ta không muốn Bảo Lạc cưới người mà một câu nói thật cũng không dám; đó là chính thê của hắn, ta không dám đánh cược nên mới ra mặt. Sau này chúng ta gặp nhau thì cũng không thể giống hôm nay, biết chưa?”

“Biết rồi, huynh yên tâm.” Lâm Bát Tiếu hung hăng vuốt mũi: “Về sau nếu Bảo Lạc để đệ cắn chân trái của huynh thì đệ tuyệt đối sẽ không cắn đùi phải, huynh cứ chờ xem.”

“Cắn chân làm gì?” Tiêu Bảo Lạc trừng hắn: “Muốn đánh vào mặt, đánh vào mặt ấy, ngươi biết không?”

Bảo Lạc buông đĩa xuống, duỗi hai tay ra “vù vù” như đánh đến mấy lần trong không khí, như là thấy khuôn mặt của Tuyên mặt trắng sưng giống đầu heo. Hắn thở dài: “Chính là cách này, đánh sưng lên, đánh cho tàn phế, đánh cho bỏ đi…”

Hắn ngẩng đầu, khẽ ngâm nga.

Nếu có thể đánh cho mất cả mặt, Uyển Cơ không cần huynh ấy nữa thì tốt biết mấy?

Tẩu tử sẽ là của hắn rồi.

Hắn chưa chết tâm, người đang ngồi có ai không nghe rõ? Qua Ngọc Cẩn thấy mặt Tuyên Trọng An lại bắt đầu xanh mét, bèn nhào tới: “Trọng An huynh, tỉnh táo lại, huynh nhất định phải tỉnh táo…”

**

Lại bộ Thượng thư vừa tới phủ Quy Đức Hầu đã xác định hắn muốn mời Hầu phủ Thiếu phu nhân mai mối.

Ngày lên triều ấy, lão Hoàng Đế lại gọi Bảo Lạc vào điện Thái Cực, hỏi Bảo Lạc tình hình lúc hắn vào Hầu phủ.

“Có cái gì hay mà nói?” Tiêu Bảo Lạc không hiểu vì sao lão hỏi câu này, còn hỏi lại lão: “Ngài có thể đoạt tức phụ của hắn cho thần không?”

Lão Hoàng Đế ngẩn ngơ.

Tiêu Bảo Lạc thấy lão còn sửng sốt, bĩu môi nói: “Vậy ngài hỏi thần làm gì?”

Lão Hoàng Đế ngẫm nghĩ: “Ngươi thích nàng à?”

“Uyển Cơ à?” Tiêu Bảo Lạc gật đầu nhìn lão: “Thích, trước kia thần từng cùng Tuyên đại nhân ngắm nàng.”

Lúc ấy, Thức vương cũng có mặt.

Khi đó, hắn mới vào kinh thành, nghĩa huynh rất chăm sóc hắn bởi vì một phong thư mà mẫu thân hắn gửi cho tổ phụ của huynh ấy, chắc là bên trong giao phó tâm ý. Lúc ấy, Thức Vương và nghĩa huynh đi cùng nhau, mấy người thường nhiều lần ra ngoài.

Đây là hiện giờ hắn và nghĩa huynh giả vờ đối chọi. Trước kia, tình cảm của bọn hắn cực kỳ tốt, nói giúp như thân huynh đệ cũng không quá. Còn về Thức vương thì khó nói, dù sao Tiêu Bảo Lạc không tin hắn sẽ làm những việc này, ví dụ như cáo trạng với lão súc sinh.

“Còn đi ngắm cùng nhau?” Lão Hoàng Đế ngạc nhiên.

“Vâng, từng ngắm rồi…” Tiêu Bảo Lạc gật đầu, vẻ mặt không vui mừng: “Lúc ấy thần nói, thần muốn cưới tức phụ như Uyển Cơ.”

Cười lên thật đẹp, cả người cực kỳ trầm tĩnh, giống nương.

Uyển Cơ cực kỳ giống nương. Cả đời Bảo Lạc chưa từng thấy nương hắn tức giận lần nào, ngoại trừ một lần có người mắng hắn là cẩu tạp chủng, nương hắn dịu dàng xinh đẹp bực đến mức tìm gậy đánh hài tử kia một trận. Đến hiện giờ Bảo Lạc vẫn nhớ những giọt nước mắt trên mặt người.

Về sau, hắn chơi xấu ép hỏi mẫu thân hắn về thân thế của mình, khi đó hắn rất luống cuống. Hắn hỏi nương là liệu người có hận hắn không, nương hắn lập tức ôm hắn mỉm cười, nói Bảo Lạc là bảo bối của nương, bảo bối quý giá duy nhất trên đời, sao có thể hận chứ? Yêu còn chẳng hết.

Từ nhỏ, Bảo Lạc đã là hài tử lớn lên trong sự yêu thương và nụ cười của mẫu thân, vì thế năm hắn mười hai tuổi mẫu thân chết đi, cả bầu trời của hắn lập tức sụp đổ.

Lúc mẫu thân rời đi, hắn muốn người dẫn mình đi cùng, không muốn để lại mình hắn. Hắn sợ bóng tội, nhưng mẫu thân không cho, người muốn hắn đồng ý lo liệu chuyện của người nên không thể đi cùng. Bảo Lạc ngơ ngẩn tiễn người rời đi, kể từ ngày đó bắt đầu, hắn chưa từng vui mừng.

Nếu Uyển Cơ gả cho hắn thì tốt biết bao.

Đáng tiếc nàng thành tẩu tử, mà tẩu tử cũng được, như nào cũng là tẩu tử, cũng có phần của hắn…

Tuy nhiên, chung quy tẩu tử không phải của mình, không thể đặt trong nhà hằng ngày ngắm nụ cười của nàng. Tiêu đại nhân ngẫm lại vẫn thấy lòng đau đớn, cả người âm u như trời sắp mưa to đầy mây: “Thần nói muốn cưới nàng, Tuyên mặt trắng quay đầu đã cưới nàng vào cửa, không phải huynh đệ!”

Không có loại huynh đệ như này!

Lão Hoàng Đế muốn cười, nhưng thấy dáng vẻ cháu ngoại trai không vui đến mức muốn giết người thì lão vẫn cố nhịn, giả vờ lạnh nhạt nói: “Về sau trở mặt à?”

“Ngài bị sao thế?” Tiêu Bảo Lạc không nhịn được, bèn trừng mắt liếc lão, hai mắt vừa nhỏ vừa đỏ: “Kia là tức phụ đấy.”

Kia là nương.

Lão Hoàng Đế không nhịn được, bắt đầu cười to.

Tiêu Bảo Lạc tức chết, lập tức ngay cả cáo lui đều không xin mà đã phất tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.

“Bảo Lạc, Bảo Lạc?” Lão Hoàng Đế gọi hắn hai tiếng, nhưng không cách nào ngừng cười, còn ho khù khụ.

Lão thái giám vỗ lưng cho lão Hoàng Đế: “Ngài cứ để ngài ấy đi thôi. Ngài không nhìn thấy à, vành mắt của Bảo Lạc gia đỏ ửng rồi, chắc là đau lòng lắm.”

Lão Hoàng Đế chờ đến khi hơi thở điều hoà lại thì mới gật đầu nói: “Vậy thì để Tuyên đại nhân phu nhân tìm đi.”

Thế thì cũng có thể gặp thêm vài lần.

Cái này tính gì? Chờ sau này Bảo Lạc với chất nhi của hắn ngồi ở vị trí cao nhất của vương triều này thì có thứ gì không phải của hắn?

**

Việc mai mối cho Tiêu đại nhân vừa truyền ra ngoài, trước kia một vài danh môn quý phụ không muốn qua lại với Hứa Song Uyển bởi vì vướng Hoắc gia, cũng đã bắt đầu đến hỏi thăm tin tức của Hứa Song Uyển.

Chỉ là phủ Quy Đức hầu phủ không phải Hầu phủ của trước kia. Bây giờ muốn vào cửa thì cũng không dễ dàng nữa, người sai vặt của Hầu phủ không lấy tiền, không dễ thu mua, dẫu chỉ là truyền lời.

Lúc này, Hoắc gia có tâm tử muốn kết thân với Tiêu Bảo Lạc. Chủ yếu là Lại bộ Thượng thư này rất được thánh thượng sủng ái, cho dù trên triều, triều thần cũng có thể nhìn ra sắc mặt của thánh thượng lúc đối xử với vị đại nhân này, đã đến mức sủng ái đến phóng túng.

Tiêu đại nhân không thích nói chuyện. Nếu thánh thượng hỏi mà hắn không muốn đáp thì sẽ không nói chuyện, thánh thượng cũng sẽ không trách tội hắn, càng không nói hắn vô lễ.

Thái tử còn chưa được ân sủng như này.

Hiện tại, Thái tử còn bị cưỡng chế hối lội trong Đông cung, ngày vào triều nghe chính sự, xem chừng còn xa.

Bên phía Hoắc Văn Khanh cũng đưa tin cho Hoắc gia từ Đông cung, bên Hoắc gia bàn bạc xong xuôi, vẫn phái ra Hoắc ngũ Thiếu phu nhân đã từng qua lại mấy lần đến thương lượng với Hứa Song Uyển.

Nhưng phía Hầu phủ từ chối lời mời của Hoắc ngũ Thiếu phu nhân.

Nhà mẹ đẻ của Hoắc ngũ Thiếu phu nhân họ Tiêu, có chút quan hệ thân thích với Chung Tiêu thị, phu nhân của đương nhiệm Đại lý tự thiếu khanh Chung Sơn Mạnh. Quan hệ thân thích này cũng chỉ là họ hàng xa, nói là thân thích, nhưng nếu như không phải dịp lễ lớn thì cũng chẳng qua lại. Hoắc ngũ Thiếu phu nhân trằn trọc kéo mẫu thân nàng ấy đến tìm Chung phu nhân, muốn mời bà đứng ra hoà giải.

Chung phu nhân chẳng nghĩ đã từ chối.

Từ lâu bà đã nghe thấy mấy việc mà Hoắc gia âm thầm gây ra. Mấy ngày trước hận không thể đâm nát mặt người ta, hiện giờ muốn chạy vạy chuyện tốt lại muốn giảng hoà. Trên đời này kết oán mà dễ giải như vậy thì thiên hạ này không có kẻ thù.

Giống như Thi gia, nếu người nhà này chết trước mặt bà thì bà cũng chẳng biến sắc.

Chung phu nhân không đồng ý, người Tiêu gia lại hai bà ngày đến nhà bà làm thuyết khách, quấy rầy bà đến mức cực kỳ khó chịu. Bà lên tiếng với đại nhân trong nhà, nói muốn đến nhà cháu gái ngoại ở Dược Vương cốc một khoảng thời gian.

Trước khi đi, Chung phu nhân đến Hầu phủ một chuyến.

Hứa Song Uyển biết bà muốn đến Dược Vương cốc, bèn bận bịu mời bà ở trong nhà lâu hơn một lát. Nàng muốn nhờ bà mang ít lễ vật đưa tới Đan lão nhân gia ở Dược Vương cốc.

Lão nhân gia chưa quên nàng, đã đưa tới hai lần đơn thuốc bổ thượng hạng, cũng đưa cho trưởng công tử nhiều thứ, ngay cả dược liệu phòng hết cũng đưa đến một cái rương lớn.

Đầu tiên, Hứa Song Uyển dặn dò người hầu đi chuẩn bị đồ đạc để nàng đưa tới Dược Vương cốc, một lát sau mới đi đón tiếp Chung phu nhân.

Chung phu nhân thấy nàng mang theo một bao quần áo lớn, bên trong tất cả đều là tã lót và quần áo của hài tử, bèn cười nói: “Đây là đồ tốt! Là của tiểu công tử nhà cháu từng dùng à?”

“Vâng.” Hứa Song Uyển đọc thư của ông nên biết Như Lan cô nương mang thai, lão nhân gia sắp làm sư tổ, nàng cất hết đồ của Vọng Khang từng dùng khi còn bé vào.

“Mấy thứ này đúng lúc rất tốt. Cháu xem đấy, đại lang nhà ta còn chưa thành thân, trong nhà cũng không có những thứ này. Đồ dùng trước kia của huynh đệ bọn họ thì ta đều tặng người khác rồi, từ lâu đã chẳng còn.” Chung phu nhân vui vẻ nói.

Bà nghĩ thân thể cháu gái ngoại đã nặng nề nên muốn qua giúp.

Nó rất bận rộn ở Dược Vương cốc.

“Ngài thích là được, hy vọng Như Lan muội muội cũng thích.”

“Nó làm gì không thích chứ? Nó không gửi thư cho cháu à?”

“Có gửi.” Hứa Song Uyển khẽ cười: “Muội muội nói trong thư là hết thảy đều tốt, chỉ nói niềm vui không nói nỗi buồn. Lão nhân gia cũng gửi thư cho cháu, nói muội ấy vừa hiền lành vừa có năng lực, chính là quá tài năng, cả ngày không ngơi nghỉ, muốn cháu khuyên muội ấy…”

“Ta cũng vì điều này mới đến đấy.” Chung phu nhân vỗ vỗ tay của nàng: “Cháu rể gửi thư đến, muốn nhờ ta khuyên cháu gái đừng quá mệt mỏi bởi vì nó khuyên không nghe. Cũng may nó có lòng, còn biết nhờ ta khuyên. Ta nghĩ thầm lâu không gặp mặt thì khó nói nên muốn qua xem một chuyến, quan sát tình huống rồi nói sau.”

“Ngài đến đấy là tốt rồi, hiện giờ muội ấy chỉ dựa được vào ngài.”

“Đúng vậy.” Chung phu nhân cầm tay của nàng không buông, nói tiếp: “Ta cũng biết trong lòng nó nghĩ gì. Nó ấy, trước khổ nên bây giờ chỉ muốn làm một hiền thê, an ổn ở nhà.”

Hứa Song Uyển gật đầu, cái này nàng hiểu.

Nàng cũng từng cẩn thận như thế.

Về sau Vọng Khang được sinh ra thì lòng nàng mới thả lỏng được một chút.

Rất nhiều chuyện cần trải qua mới hiểu, nàng nói với Chung phu nhân: “Chờ hài nhi sinh ra thì chắc muội ấy sẽ yên tâm hơn.”

“Ừ.” Chung phu nhân gật đầu, lại nói tiếp: “Đúng rồi, ta đến là có chuyện muốn nói cho cháu. Người Hoắc gia tìm tới nhà ta rồi, để ta tới giúp bọn hắn giảng hòa, ta đã từ chối; nhưng cháu phải cẩn thận một chút, gia nghiệp nhà bọn hắn lớn, đã đứng vững gần trăm năm trong kinh. Cháu cũng biết, chính là có người muốn động vào bọn hắn thì cũng ngại, nếu chọc giận bọn hắn, điên lên thì cũng khó đối phó…”

Bà nói xong liền ngừng một lát, nhìn Hứa Song Uyển rồi mới nói tiếp: “Làm sao bây giờ, ta biết trong lòng cháu nắm chắc; nhưng trước khi đi thì ta muốn lắm miệng một lần. Cháu phải bảo trọng bản thân, chuyện của triều đình thì tự có nam nhân đi chém giết, một mình cháu lo phía sau, cần trốn tránh thì cứ trốn tránh, không phải chuyện mất mặt, biết chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi