QUY ĐỨC HẦU PHỦ

Tuyên Hoành Đạo không lên tiếng ngay, mãi một lúc sau ông mới khó khăn thốt ra: “Bà ấy… mẫu thân các con không phải có ý đó, con không cần buồn lòng.”

Hứa Song Uyển khẽ gật đầu.

Nàng hiểu, bởi vì vô tâm nên không để ý, cũng không thể để ý.

Chỉ là nàng muốn nói rõ ràng.

Lần này không xảy ra chuyện, nhưng lần sau, nàng không muốn mình đang ngăn núi đao biển lửa trước mặt nhưng đằng sau lại có người khóc lóc là vì sao nàng lại mặc kệ.

Dẫu nàng thân cao mười trượng, lấy người chống đỡ Hầu phủ mãi đến khi Hầu phủ không còn, ngay cả bóng người cũng không thể giữ lại thì làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệ tổng, làm sao đối mặt với trượng phu hao tâm tổn trí, lo lắng hết lòng vì cái nhà này.

Con dâu quay đầu lặng im nhìn cửa lớn, Tuyên Hoành Đạo thở dài, hỏi nàng: “Nó như nào rồi?”

“Người có muốn đi nhìn qua chàng ấy không?”

“Được chứ?”

“Người theo con.”

Hứa Song Uyển vừa về nhà đã gọi người hầu đi mời Hồ đại phu rồi nàng mới ngồi lên giường, cầm lấy bàn tay có vết thương dữ tợn, nói: “Chàng ấy vừa về đã ngủ, con lập tức qua chỗ mẫu thân và người nên chưa kịp băng bó cho chàng ấy.”

“Sao con…” Tuyên Hoành Đạo thốt ra lời trách móc được một nửa thì khựng lại.

Ông biết lúc nãy mình gấp gáp thúc giục các con đến mức nào.

“Con dâu đã xem qua, bôi ít thuốc, chậm một lát cũng không sao.” Hứa Song Uyển rũ mắt, người đang trong mộng cảm giác được động tĩnh nên hé mắt, nàng đưa tay ra cản, khẽ nói với hắn: “Là thiếp, thiếp đã về, chàng cứ ngủ tiếp đi.”

Tuyên Trọng An lại yên tĩnh lại.

“Cũng không biết chàng ấy gặp chuyện gì ở bên ngoài, chờ chàng ngủ dậy rồi con mới hỏi, chỉ e là chàng bị sốt…” Hứa Song Uyển không buông tay hắn, duỗi một tay khác ra sờ trán của hắn rồi mới quay đầu lại nói với Tuyên Hoành Đạo: “Phụ thân, chàng ấy đã tận lực.”

Hắn đã dốc cạn năng lực, hắn không thể chu đáo hơn nữa. Trong nhà chỉ có thể dựa vào những người này, không thể để hắn liều mạng chém giết bên ngoài mà người trong nhà lại hỏi hắn ở đâu.

Ai có thể chu toàn mọi chuyện chứ?

Giọng nàng rất nhỏ nhẹ, người nằm trên giường ngủ cũng rất yên tĩnh. Hắn lặng lẽ nằm đó, gương mặt tái nhợt không chút sức sống, suy yếu đến mức gần như mềm yếu; mà thê tử của hắn cúi đầu nhìn, dáng vẻ khom lưng ôm eo khẽ vuốt ve đầu hắn; một bức tranh nhẹ nhàng, vẻ dịu dàng như nước bao quanh bọn họ.

Bọn họ như một bức tranh tĩnh không tiếng động, dáng vẻ sống nương tựa lẫn nhau khiến mũi Tuyên Hoành Đạo chua xót. Trong khoảng thời gian ngắn, ông không dám nhìn bọn họ, chỉ quay mặt đi, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra.

Ông biết thế sự gian khó, thầm nghĩ bản thân đã quá khổ, cũng biết từ nhỏ trưởng tử đã sống khó khăn; lại chẳng biết, hoá ra con đã gian nan đến mức này…

Chờ Hồ đại phu tới, như Hứa Song Uyển dự đoán, Hồ đại phu lắc đầu với Thiếu phu nhân: “Là có dấu hiệu phát sốt, chờ trưởng công tử tỉnh lại là có thể nói thì lão hủ mới dám kê thuốc.”

“Chờ chàng ấy tỉnh lại nói không muộn chứ?”

“Không muộn, trong lòng ngài ấy đã nắm chắc.”

“Haiz.”

Hứa Song Uyển tiễn công công, nằm ngủ với hắn một lát, ngủ được nửa giấc thì nàng bị tỉnh bởi ác mộng. Nàng ngồi dậy tìm Vọng Khang, nhưng Vọng Khang không ở đây, một lúc lâu nàng mới nhớ ra là con không ở bên cạnh, đã được nàng đưa đi.

Lúc này, nước mắt Hứa Song Uyển rơi xuống.

Hài nhi của nàng.

**

Triều đình hưu mộc, nhưng trong kinh không yên ổn, cũng không biết tại sao bách tính đột nhiên nóng nảy, cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.

Quả nhiên, sau bốn ngày, ba mươi sáu vạn đại binh từ châu Lương và châu Lạc tiến vào kinh.

Châu Lương, châu Lạc là quân đội chính bảo vệ kinh thành, đóng quân ở hai bên kinh Nghi. Hành quân đường bộ đến kinh thành mất nhiều nhất ba ngày.

Ba mươi sáu vạn hùng binh đóng quân bên cạnh thành khiến không chỉ toàn dân mà cả văn võ bá quan đều hoảng sợ.

Bọn họ biết những năm này thánh thượng lấy lương thực nuôi hai châu Lương và Lạc như quân đội, nuôi dưỡng nhiều tướng sĩ, nhưng cũng không biết hai châu này có quy mô đến mức này.

Tuyên Trọng An thân là Hộ bộ Thương thư, lần này cũng hiểu nguyên nhân vì sao mỗi năm lương khố của Hộ bộ lại mất hơn nửa, đưa lương đến hai châu nuôi quân, hoá ra là nuôi dưỡng một đoàn đại quân.

Châu Lương và châu Lạc bố trí trấn thủ ở phủ Đô đốc. Phủ Đô đốc có một đại Đô đốc, hai vị phó Đề đốc, dưới có Tổng binh, phó tướng, tham tướng, du kích, đô ti, phòng ngữ, hàng trăm thiên tổng và bả tổng. Lần này, tướng lĩnh binh có quan hàm lên tới trăm người, bọn họ ăn mặc khôi giáp, cưỡi kỹ binh boong boong tiến vào kinh thành hành lễ với thánh thượng, đã quấy rầy người yếu đuối dọc đường, lòng người bàng hoàng, không biết đã xảy ra chuyện lớn gì.

Tuyên Trọng An chỉ ở nhà hai ngày đã đi tới nha môn của Công bộ. Triều đình không lên triều, hắn cũng không vào cung được nên ở lại ban sai của Công bộ.

Nơi này còn gần hoàng cung hơn một chút.

Mấy ngày nay, các lão Nội các liên tục ra vào hoàng cung, mà Tiêu Bảo Lạc vẫn ngốc ở trong cung chưa hề ra ngoài. Tuyên Trọng An nghĩ đi nghĩ lại cái ngày mà hắn tiếp xúc với Bảo Lạc trong cung, chắc chắn hắn không lộ ra sơ hở không thể tha thứ nào.

Thành bại của bọn họ phụ thuộc hết vào Bảo Lạc.

Trong Tiêu phủ, Qua Ngọc Cẩn và Lâm Bát Tiếu nhận được tin của Tuyên Trọng An cũng giữ được bình tĩnh, không đi tìm Tuyên Trọng An, hai người vẫn đang thương lượng nghĩ cách tiến cung.

“Ta sợ Bảo Lạc sợ đến đái dầm.” Ngày này nhất định nghĩ ra lý do để tiến cung, Qua Ngọc Cẩn lại thốt ra, hắn là lão đại trong ba người, xưa nay chưa từng đánh giá cao lá gan của Bảo Lạc.

“Ây da.” Lâm Bát Tiếu lườm hắn.

Bảo Lạc không còn là Bảo Lạc trước đây, hắn trưởng thành rồi, nhưng Lâm Bát Tiếu vẫn cảm thấy huynh đệ bọn họ ba người ở một chỗ mới tốt, có phúc không nhất định cùng hưởng, nhưng gặp nạn thì có thể gánh chung. Ba người bọn họ, nói thì vẫn là hắn và Ngọc Cẩn giúp đỡ Bảo Lạc, nhưng thực ra là Bảo Lạc vẫn đang giúp bọn họ. Hắn, hắn không để ý đến nỗi khổ của bản thân, nhưng không có Bảo Lạc cho hắn đồ ăn thức uống, dẫn hắn mở mang tầm mắt thì hắn cũng không thể trở thành Lâm Bát Tiếu của bây giờ.

“Ngươi than cái gì? Nghĩ cách đi!” Qua Ngọc Cẩn vỗ đầu hắn.

“Có bạc không?”

“Đút lót?” Qua Ngọc Cẩn xách cổ áo hắn: “Đến đây đến đây, ta cho ngươi bạc, ngươi không đút lót được cho mấy quan gia ở cửa cung thì ta xem bọn họ có đánh chết ngươi không!”

Những người kia không chỉ cao hơn bọn họ một nửa, một khi trường thương trong tay bọn hắn đâm tới thì bọn họ lập tức đi đời nhà ma, còn đút lót! Có khi chạm mặt còn phải dập đầu gọi tổ tông ấy.

“Được rồi.” Lâm Bát Tiếu kéo tay hắn: “Chúng ta chỉ có một cách là chờ Bảo Lạc tìm chúng ta, nếu không ngươi còn nghĩ hoàng cung là Kim Hoài, muốn đi đâu thì chỉ cần đào một ổ chó là có thể chui vào ư?”

“Hầy.” Qua Ngọc Cẩn phớt lờ lời hắn: “Đúng là chuyện của nhi tử ta làm ra mà.”

“Vậy ta hỏi ngươi, có ổ chó thì ngươi có chui qua không?”

“Chui!” Chỉ cần có lối vào, ai không chui chính là con rùa rụt cổ.

Lâm Bát Tiếu không phản ứng lại, hắn cũng không có tâm trạng đùa giỡn, đáp lại lão Đại: “Được rồi, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng là được, chờ tình thế đã.”

Lúc trước, Tiêu Bảo Lạc còn chưa nhìn rõ tình thế, chờ lúc trăm vị võ tướng toàn thân toát ra vẻ xơ xác tiêu điều vào cung thì hắn mới cảm thấy cả mông và trái tim đều nguội lạnh.

Lần này không cần hắn nghĩ nhiều đã hiểu vì sao nghĩa huynh vẫn luôn cảnh cáo hắn đừng manh động, muốn hắn tiếp tục giả vờ.

Lão Hoàng Đế mở yến tiệc chiêu đãi bọn hắn, Bảo Lạc nhìn những người giống dân chúng bình thường chứ không hề giống võ quan, cả người đều ngây ngốc, miệng thì há ra, còn có nước bọt từ bên khoé miệng chảy xuống.

Hai vị đại Đô đốc của châu Lương và châu Lạc ngồi hai bên trái phải của lão Hoàng Đế, cách rất gần. Đứa con riêng nhìn người ngồi bên cạnh lão Hoàng Đế mà choáng váng, bật cười.

Đại Đô đốc của châu Lương còn mời vị hoàng tử bảo bối này một ly rượu.

Tiêu Bảo Lạc không quá thất thố, đáp lại hắn một chén rồi ngẩng đầu, cất lời hỏi vị đại tướng uy vũ này: “Vị Đại tướng quân này, ngươi ăn gì mà lớn lên vậy?”

“Hả?” Trên mặt vị hoàng tử này là sự ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ, thậm chí còn lộ ra vẻ tôn kính, đại Đô đốc châu Lương thân cao sáu thước thường được người kính nể nên cảm thấy rất bình thường; nhưng được một hoàng từ sùng bái là điều không dễ. Hắn quả thật không ghét vị hoàng tử này, khựng lại một lát rồi mới nói: “Ăn uống linh đình.”

“Ăn uống linh đình? Uống rượu từ bé à?”

“Đúng đấy.” Sao có thể, đại Đô đốc hồi còn nhỏ nhà nghèo đến rách cả đũng quần nói ậm ờ.

“Chẳng trách ta lớn lên không cao.” Tiêu Bảo Lạc xoay người than mang theo sự oán giận với lão Hoàng Đế đang dựa nửa người vào ghế mềm: “Năm sinh nhật thần mười tuổi dính một giọt rượu nhỏ, nương thần khóc lóc, nói là thần chưa trưởng thành thì không được uống rượu nên không cho thần uống, vậy nên hồi nhỏ thần chưa từng uống.”

Hôm nay, lão Hoàng Đế dẫn hắn đến gặp mọi người. Cơ thể của lão còn chưa khôi phục, cả người không có sức lực nên cảm thấy lười biếng. Lão thấy Bảo Lạc oán giận bèn nở nụ cười với hắn, nói: “Nương ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi.”

“Nếu như thần cao lớn như Cảnh tướng quân thì thần có thể hành quân đánh trận, làm Lại bộ Thượng thư làm gì cơ chứ…” Tiêu Bảo Lạc lẩm bẩm: “Thần còn có thể bị Phụng gia đánh đến thảm như vậy ư? Thần đã mang binh trừng trị bọn hắn từ lâu rồi.”

“Ngươi không mang binh thì không thể trừng trị bọn hắn à?”

“Đó là ngài ra mặt cho thần, thần tự đánh trả với ngài giúp thần đánh trả, có giống nhau đâu?” Vẻ mặt Tiêu Bảo Lạc không vui: “Không thoải mái, gãi không đúng chỗ ngứa.”

“Còn chưa vui à?”

“Bỏ đi.” Tiêu Bảo Lạc nhíu mày nhìn lão: “Ngài dưỡng bệnh tốt lên, đừng phiền vì thần.”

Hắn vừa dứt lời liền nhìn về phía Cảnh Đô đốc của châu Lương: “Sáng mai ta có thể dẫn huynh đệ tập võ với ngài không? Thân thủ bọn ta cũng đã từng luyện tập!”

Đại Đô đốc kia bật cười.

Tiêu Bảo Lạc không ngây người trên tiệc rượu bao lâu, một lát sau, hắn để lão Hoàng Đế chiêu đãi võ quan từ tổng binh trở xuống, còn lại hai đại Đô đốc và bốn Đề đốc.

“Các ngươi đã gặp người.” Trải qua tai nạn này, ý nghĩ hiện giờ của lão Hoàng Đế hoàn toàn khác trước, lão không chờ được đến ngài Hoàng thái tôn trưởng thành. Hoắc gia quá xảo trá, lần này không thể kích động bọn họ để thu hồi binh quyền, vậy cũng chỉ có thể đẩy Bảo Lạc ra, nhưng thân phận của Bảo Lạc là danh không chính ngôn không thuận, vẫn phải nghĩ cách công khai thân phận của Bảo Lạc. Việc này khó khăn tầng tầng, đây cũng là một trong những nguyên nhân lão không nâng đỡ Bảo Lạc lên trên nữa; nhưng lúc này không phải ngày đó, lão không còn nhiều thời gian, còn chưa nuôi dưỡng Hoàng thái tôn trưởng thành. So với việc để Hoắc gia được lợi còn chẳng bằng đặt giang sơn vào trong tay Bảo Lạc. Binh quyền trong tay, lão gọi đại quân hai phe đến cũng không xem là sợ bóng sợ gió, lúc này thừa dịp bọn hắn sợ hãi bởi đại quân thì cũng tiện cho việc lão công khai thân phận của Bảo Lạc. Lão vui vẻ nên sắc mặt rất hoà nhã, hỏi một vị đại tướng quân do một tay lão đề bạt: “Như nào?”

“Tiêu… Tiêu đại nhân là người có tấm lòng son.” Đại Đô đốc châu Lương dẫn đầu lên tiếng.

“Thần cũng có suy nghĩ này.” Đại Đô đốc châu Lạc cũng gật đầu, còn lại bốn vị đại Đề đốc cũng liên tục gật đầu.

Ý tứ thánh thượng rõ ràng, bọn họ nhiều lời cũng vô ích.

Vả lạ, đối với bọn họ thì nâng đỡ ai cũng là nâng đỡ, mà nâng đỡ một người dựa vào bọn họ mới lên làm hoàng tử thì tốt hơn so với nâng đỡ những người khác.

Ít nhất, không có nhiều người cướp công lao của bọn họ.

Lão Hoàng Đế thấy bọn họ không có ý phản đối là biết tiệc rượu hôm nay đã thành công.

Lão mỉm cười, nói: “Vậy các ngươi ở lại thêm trong kinh vài ngài, đã đến thì bớt chút thời gian chứ? Thiếu cái gì thì nói với lão Quế Tử, không thì tìm lão Quách và lão Thích, bọn họ sẽ giúp các ngươi.”

“Tạ ơn thánh thượng!”

Lão Hoàng Đế không nhiều lời với bọn hắn nữa, thưởng cho ít mỹ nhân rồi trở về cung.

Lúc lão về cung nằm xuống thì lão Quế Tử bên cạnh lên tiếng: “Tên Tuyên Trọng An kia, ngươi xem trẫm có nên dùng tiếp không?”

“Nô tài cảm thấy, hắn cũng không phải là người không có lương tâm…” Lão Quế Tử cẩn thận đáp.

“Không phải nói là hắn đưa nhi tử đi à?”

Lão Quế Tử chần chờ một lúc lâu rồi mới đáp: “Máu hắn có độc, hắn chỉ có một nhi tử…”

Nếu gặp chuyện thì phải nghĩ cách đưa người đi, nhân chi thường tình.

“Cũng đúng.” Lão Hoàng Đế lạnh nhạt nói.

Lão Quế Tử không đoán ra tâm tư của lão, không trả lời nữa, vén chăn lên đắp cho lão.

“Dùng xong, mặc kệ hắn có ý đồ gì, hiện giờ Bảo Lạc quả thật đang cần dùng hắn.” Lão Hoàng Đế lại được hắn cứu một mạng, nghĩ đến mấy ngày qua Tuyên Trọng An làm việc cũng hợp với tâm ý của lão, ra quyết định: “Để mai hắn tiến cung gặp trẫm.”

Lại dùng hắn một lần, người diệt trừ mầm hoạ Hoắc gia không phải hắn thì không được, nếu như sau này có chuyện gì không đúng, chờ ngày lão vào đất thì sẽ đưa người này đi theo, cắt đứt hậu hoạn.

“Vâng, nô tài tuân chỉ.”

**

Đại quân của hai châu đóng quân trong núi, thỉnh thoảng còn có quân sĩ vào thành chơi bời, lần này xóm làng đều náo nhiệt hẳn lên, ngay cả quán trà nhỏ cũng có rất nhiều người ngồi. Bách tính trong kinh đang ngạc nhiên và nghi ngờ, nhưng thấy không xảy ra chuyện; triều đình lại động viên nói đây là thánh thượng muốn tuần binh, gọi người đến để dân chúng mở mang tầm mắt phong thái trăm vạn hùng binh của Đại Vi thì bách tính lại vô cùng phấn khởi.

Mấy trăm ngàn nam binh đến, nối tiếp kỳ thi mùa xuân, kinh thành lại náo nhiệt hẳn lên, không khí giống Tết.

Hoắc gia có thể triệu mười vạn binh lính đóng quân ở châu Hàm, cạnh bên châu Lương, nhưng vẫn xa hơn châu Lương, đến đây cũng mất mười đến mười lăm ngày.

Sau khi đại quân đến đây thì Hứa Song Uyển mới biết chuyện này từ trong miệng của trưởng công tử, hơn nữa biết chỉ có ba mươi sáu vạn đại binh được điều đến chứ không phải toàn bộ, chỉ có mười vạn từ châu Hàm và châu Lương, còn có hai mươi vạn đại binh đóng quân tại châu Lương.

Toàn bộ châu Hàm nhỏ hơn châu Lương một nửa, mà binh lính cũng chỉ tới một nửa so với châu Lương.

Đến lúc này nàng mới biết, thánh thượng có vốn liếng để khống chế triều đình và thiên hạ.

Vị trên long ỷ kia tuyệt không phải người dễ đối phó, có thể chiếm lợi dưới tay lão.

Lần này, đúng là Hoắc gia gặp tai hoạ đến nơi.

Hoắc gia có vài nội gián trong cung. Đêm đó lão Hoàng Đế phong toả cung, bọn hắn đã hy sinh mấy người mới thu được tin tức trong cung, đã chuẩn bị tốt để nâng đỡ Hoàng thái tôn thượng vị, toàn tộc Hoắc gia bày trận sẵn sàng nghênh đón quân địch. Ai ngờ, lão Hoàng Đế tránh được một kiếp, Hoắc gia lại kẹt giữa cổ họng, lên không được mà xuống cũng chẳng xong, không biết tình thế mai sau như nào. Bọn hắn cũng không ngờ là mấy ngày sau có gần bốn mươi vạn đại binh tiến vào kinh thành.

Bên phía châu Lương còn để lại hai mươi vạn đại binh ngăn cản châu Hàm, Hoắc lão tướng quân đã hai ngày chưa chợp mắt, nhìn con cháu dưới gối mà không biết nói gì.

Châu Hàm là sào huyệt của bọn họ, nhưng những năm này cả nhà bọn họ bị ép ở kinh thành, chỉ cần không có lệnh qua bên kia nhậm chức, bất luận con cháu nào của Hoắc gia muốn rời kinh đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra của triều đình. Nếu như không có chức quan mà xuất hiện trong quân đội thì đó chính là tội chết, bị tra ra thì chẳng khác gì tội mưu phản, bởi vậy mà nơi trú quân bên kia chỉ có chưa tới mười con cháu của Hoắc gia nhậm chức, dẫn dắt quân đội.

Mười vạn người, không phải mỗi người đều do Hoắc gia quản, chỉ nghe Hoắc gia sai khiến. Thiên hạ này dẫu sao cũng là chữ “Vi”, mang theo chữ “Vi” đánh lão Hoàng Đế của Đại Vi, ai có lá gan ấy?

Hoắc gia lão tướng quân Hoắc Đường còn chưa có gan to đến mức đó.

Hoắc Đường đã quản một đại quân, lại còn là nguyên lão tam triều, đã đoán được suy nghĩ hiện giờ của thánh thượng.

“Phủ Quy Đức Hầu là kẻ gây hoạ, trời vừa sáng nên loại trừ.” Ngày ấy, mười mấy người tổ tôn Hoắc gia ba đời tụ lại một chỗ, Hoắc Đại lão gia Hoắc Anh lên tiếng.

“Ý trong cung là thay đổi người bên ngoài?” Hoắc Tam lão gia mở miệng.

Ông vừa dứt lời thì cả nhà bỗng yên lặng. Một lát sau, có người nói: “Danh không chính ngôn không thuận, ai sẽ đồng ý?”

“Triều đình này nhiều người danh không chính ngôn không thuận. Cửu đệ, đệ có muốn chờ xem mấy ngày, xem người danh không chính ngôn không thuận kia không?”

“Đệ…”

“Được rồi!” Hoắc Anh buồn bực mất tập trung đánh gãy cuộc cãi vã giữa tiểu bối, nhìn về phía phụ thân Hoắc Đường: “Phụ thân, ý của người là?”

Hoắc lão tướng quân thở dài: “Chuyện ắt chanh bỏ vỏ, trước đây cũng không phải chỉ xảy ra một hai lần. Lần này, là muốn chém đầu chúng ta; mấy năm nay, danh tiếng của Hoắc gia quá lớn.”

Người nhà họ Hoắc đều không nói gì. Những năm gần đây, danh tiếng của Hoắc gia lớn hơn hẳn, dẫu danh tiếng lớn thì nhiều chuyện bọn họ không xem trọng. So với chuyện của đám quan chức bên dưới thì chuyện nhà bọn họ càng không đáng chú ý.

Nếu nói ra, Hoắc gia còn thâm nhập được một góc của hoàng cung, trong lòng vị kia chắc cũng hiểu rõ.

Sau khi Văn Khanh vào cung thì bàn tay Hoắc gia đã dài hơn.

“Đáng lẽ nên diệt trừ tận gốc phủ Quy Đức Hầu từ lâu rồi.” Lần này, Hoắc Tam lão gia cũng nói vậy.

“Việc hôn nhân của vị kia, thật sự không thể thành?” Hoắc lão tướng quân đã mở miệng, nhìn đại nhi tử, nói: “Có Hoắc gia chúng ta chống đỡ, hắn cũng có lợi mà?”

“Thánh thượng sẽ không đồng ý chứ?” Tam lão gia nói.

“Tự nhi, cháu thấy thế nào?” Hoắc Đường nhìn tôn tử đứng trước mặt.

“Tôn nhi cảm thấy, trước đây phủ Quy Đức Hầu không đồng ý cọc hôn sự này, hiện giờ sẽ càng không.” Hoắc Tự chắp tay, nói với vẻ kính trọng.

“Theo ý kiến của cháu thì?”

“Tổ phụ.” Hoắc Tự ngước mắt, ánh mắt sắc bén: “Tôn nhi nghĩ, có người quyết tâm, Hoắc gia chúng ta chỉ có cụt một tay tự cứu một đường…”

“Chuyện này…” Có người đang đứng cùng chỗ, lên tiếng với vẻ không vui.

“Được rồi, đừng nói.” Hoắc Đường đánh gãy lời hắn, lão nhìn sắc mặt khác nhau của nhi tử và tôn tử, nói với bọn họ: “Để ta suy nghĩ thêm.”

**

Chưa tới mấy ngày, trong cung đột nhiên truyền ra tin là Lại bộ Thượng thư Tiêu Bảo Lạc chính là nhi tử ruột thịt của thánh thượng, nói là năm đó lúc hắn sinh ra, bị nhũ mẫu đột nhiên ôm đi, mất tích. Thánh thượng đã âm thầm tìm kiếm trong nhiều năm mới tìm ra.

Tiêu Bảo Lạc nghe xong lập tức trợn mắt ngoác mồm, nói với lão Hoàng Đế: “Nương thần là biểu tỷ của ngài, sao lại thành phi tử của ngài?”

Lão Hoàng Đế động viên hắn, Tiêu Bảo Lạc không nghe, giận đùng đùng bỏ, đập nát bét cung điện hắn đang ở tạm rồi muốn về phủ nhưng bị người ngăn cản.

Hắn lại đập phá điện Thái Cực, Tiêu Bảo Lạc khóc lóc chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, nói: “Hoá ra người không cần nương thần là ngài, sao ngài lại làm thế?”

Hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc to, ống tay áo đều bị hắn lau đến bẩn thỉu: “Lúc bọn họ mắng thần là cẩu tạp chủng, ngài ở chỗ nào?”

Lão Hoàng Đế nhói lòng bởi tiếng khóc của hắn.

Bảo Lạc thật sự quá giống lão, nhưng hắn có nương tốt, tâm tư của hắn đơn thuần hơn nhiều so với lão của năm đó, người cũng thẳng thắn hơn nhiều chứ không giống lão; nếu lão không lên làm Hoàng Đế thì vẫn chỉ sống như chuột trong cống ngầm. Sau khi lão lên làm Hoàng Đế thì cũng chẳng tốt hơn là bao, những thứ ẩn nấu trong trái tim âm u độc ác của lão không thấy được ánh sáng, lão chỉ có thể nắm chặt quyền lực, sở hữu thiên hạ, say mê mỹ nhân đầu gối, cười nhạo nhìn người nào người nấy đều tham lam không biết xấu hổ thì trong lòng mới dễ chịu hơn.

Nhân tính bản ác. Dựa vào đâu mà lão là một hoàng tử, một Hoàng Đế mà phải sống khúm núm, còn bọn họ có thể sống tốt hơn lão?

Mấy năm gần đây, lão Hoàng Đế trêu đùa thần tử, xem hết trò hề của bọn hắn, dùng qua vô số mỹ nhân nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Sự thoải mái ngắn ngủi trôi qua thì lão lại cảm thấy chưa thoả mãn.

Chỉ có nhìn Bảo Lạc, quan sát hắn thì lão Hoàng Đế mới cảm thấy năm đó nếu có lựa chọn, thực ra hắn cũng có thể sống đơn giản như Bảo Lạc.

Bảo Lạc quá giống lão, hắn có nương nhưng bị người ta xỉ nhục; điều này khiến lòng lão Hoàng Đế đau như cắt. Lão cảm thấy mình như người bị chửi bới, loại cảm giác nhục nhã từng quen thuộc khiến lão càng bực tức hơn.

Lão cũng từng bị người mắng là cẩu tạp chủng, bị Tiêu hậu ép buộc chui qua đũng quần, tức giận đến cả người run rẩy, không có sức lực nằm trên mặt đất bị người đánh đập; lúc đó trong lòng lão như có ngọn lửa đang cháy, suýt chút nữa phá huỷ cả người lão. Lão Hoàng Đế đã trải qua cảm giác khó chịu ấy, đời này không muốn trải qua thêm một lần nào.

Lần này, lão lại nếm trải một lần nữa, Bảo Lạc khiến lão đau đến không muốn sống, lửa giận trong lòng nổi khắp bốn phía. Lão gằn từng câu từng chữ với Bảo Lạc: “Tin trẫm, sau này không có người nào dám mắng con như vậy nữa, chờ con ngồi vào vị trí này của trẫm, chờ con như trẫm thì sau này chỉ có bọn họ giống như con chó nằm phục trước mặt con, xin con khoan dung, tha thứ cho bọn họ!”

“Nhưng thần không muốn làm ngài!” Tiêu Bảo Lạc trợn mắt hét to, lần này, hắn mới thật sự khóc to.

Hắn không muốn làm cẩu Hoàng Đế, không muốn làm người như lão súc sinh, hắn đã có dáng vẻ giống lão, sao còn phải làm Hoàng Đế?

Hắn chỉ muốn giết người nhục mạ đánh đập nương hắn, đánh cho lão súc sinh đến mùa đông không thể đi lại như nương hắn, bắt nạt nương của Bảo Lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi