QUỶ HÀNH THIÊN HẠ

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lòng vòng ở bến đò một lúc, cũng không tra ra được manh mối hữu dụng nào, trong sông càng không phát hiện tung tích Tiểu Hồng, liềm tạm thời ly khai, đến tửu lâu dùng bữa.

Đến một tòa tửu lâu gần cửa thành, Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất sạch sẽ thanh nhã, liền cùng Triển Chiêu vào trong.

Vừa lên lầu, đã thấy có chút chuyện không đúng… Vì tiểu lâu rất mới, dường như chỉ vừa khai trương được một ngày.

“Mùi sơn thật nồng a.” Triển Chiêu nhịn không được nói.

“Nhị vị công tử, mời lên lầu, hai vị dùng gì?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ một chút, đi nhanh vài bước lên tửu lâu nhìn quanh, chân mày nhíu chặt, quay lại hỏi: “Chưởng quỹ, các ngươi vừa khai trương sao?”

“Hắc hắc, không dối ngài, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta khai trương buôn bán!” Hỏa kế cười ha hả trả lời: “Có điều trước đây cũng đã là khách điếm, cho nên sửa lại rất nhanh.”

Triển Chiêu nghe xong, trong lòng khẽ động: “Tên trước khi đổi là gì?”

“Nga, là Triêu Huy Lâu a.”

Hỏa kế nói một câu như sấm rền, đánh cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sững sờ tại chỗ ——- Triêu Huy Lâu! Là khách điếm trước đây Triển Hạo từng thuê phòng, sau đó để lại chứng cứ, tại sao chỉ trong một đêm đã đổi chủ?!

“Chưởng quỹ và hỏa kế trước kia đâu?” Triển Chiêu hỏi.

“Ta cũng không biết, nơi này là do một vị công tử bán cho ta.” Hỏa kế nghĩ một lát: “Bán cho ta nửa tháng trước.”

“Nửa tháng…” Triển Chiêu mờ mịt, hỏa kế Triêu Huy Lâu trước kia không hề nhắc đến, chẳng lẽ…

“Vị công tử bán nơi này, hình dáng thế nào?”

“Nga, vị công tử đó rất uy phong, vóc dáng cao, người không béo, mặc thanh sam đơn giản, giống một thương gia, chỉ là có vẻ nghiêm minh hơn một chút.”

“Khóe mắt trái của hắn, có phải có một nốt ruồi không?!” Triển Chiêu hỏi dồn.

“Nga…” Hỏa kế vỗ đầu: “Đúng vậy! Nút ruồi đó rất nhỏ a, nói chung là, người đó tạo cảm giác rất âm u.”

Bạch Ngọc Đường cảm giác được khí tức Triển Chiêu bắt đầu bất ổn, nhíu mày, liền hỏi hỏa kế: “Ở nơi này có khách phòng không?”

“Đương nhiên là có a.”

“Một phòng chữ thiên.”

“Nga… Hảo!” Hỏa kế hỏi: “Khách quan ở bao lâu?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: “Tửu lâu này ngươi mua hết bao nhiêu ngân lượng?” Nói, lấy một tờ ngân phiếu ra đưa cho hắn: “Thế này có đủ không?”

“Ách… Đủ, đủ rồi!” Chưởng quỹ vội vàng cất ngân phiếu, chạy vào lấy khế đất giao cho Bạch Ngọc Đường: “Gia… Lần đầu tiên gặp được những người kì lạ như các ngươi…”

Hỏa kế nói chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã khoát tay ngắt ngang: “Những thứ trong điếm trước đây dọn ra, ngươi để ở đâu?”

“Đều ở trong sân, còn chưa kịp thay…” Hỏa kế chỉ chỉ hậu viện, Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo hắn và các hỏa kế trù tử đều đi tay không, đừng mang thứ gì theo!

Hỏa kế chưởng quỹ vội vàng chạy, khách điếm chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

.

.

Một lúc lâu, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi dùng bao nhiêu bạc…”

“Trước tiên khoan nói cái này.” Bạch Ngọc Đường kéo tay hắn: “Lên lầu xem.”

Dựa theo trí nhớ, Bạch Ngọc Đường dẫn Triển Chiêu đến trước cửa phòng chữ thiên, miệng hỏi: “Ngươi nghĩ người nọ là ca ca ngươi?”

“Hẳn là hắn, cảm giác về đại ca ta giống như thế.” Triển Chiêu thành thật trả lời.

“Cảm giác âm u?!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Thật ra hắn rất ôn hòa.” Triển Chiêu nhăn mày, trong ấn tượng đại ca tuy rằng đối nhân rất lãnh đạm, thế nhưng với thân nhân rất thương yêu chiếu cố, hoàn toàn không phải loại người lãnh khốc vô tình.

Bạch Ngọc Đường vừa định đẩy cửa vào, đột nhiên, nghe được từ bên trong truyền ra tiếng “xoạt” rất nhỏ.

Hai người đều sửng sốt ——- bên trong có người!

Vô thức kề sát tường, hai người nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong. Khi nãy xoạt một tiếng… Không biết là tiếng nước hay tiếng gió thổi làm màn vải bay. Khả năng trong phòng có nước không lớn, cho nên có lẽ là tiếng vải.

Bạch Ngọc Đường đưa tay, đẩy nhẹ cửa, trong phòng cài then, có thể nhận ra trong phòng có người.

Triển Chiêu rút tay về, lấy một cây ám tiễn từ trong tay áo ra đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, dùng ám tiễn nhẹ nhàng nhấc then cửa, sau đó đẩy cửa… Ngay trước khi then cửa rơi xuống, Bạch Ngọc Đường lách người vào, đón được, nhẹ nhàng thả xuống mặt đất, đưa mắt nhìn quanh, trong phòng trống trơn, có điều cửa sổ đóng chặt, hẳn là không có ai ra ngoài.

Triển Chiêu chỉ chỉ về một hướng, ý bảo —— thanh âm từ nơi đó.

Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra trong phòng có khí tức người khác, nhìn về hướng ngón tay Triển Chiêu, là một tấm bình phong lớn, chậm rãi đến gần, Bạch Ngọc Đường lướt nhanh qua tấm bình phong nhìn vào trong.

Bên trong có một bồn nước cực lớn, bên cạnh có một cái đài cao, trên đài còn vài bồn nước nhỏ.

Đang khó hiếu, chợt nghe thấy tiếng nước rào rạt vang lên, từ trong bồn nước nhô lên một cái đầu người, tóc dài đen bóng, ướt sũng, là một cô nương rất dễ nhìn, cổ và vai đều để trần…

Bạch Ngọc Đường vội vàng xoay mặt đi, tâm nói sao lại có nữ tử tắm ở đây?!

Triển Chiêu cũng đã đi tới, hắn nhìn không thấy, đương nhiên không xấu hổ, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ai vậy?”

Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, đã nghe có một thanh âm cực thấp cực khàn vang lên: “Tiểu Hầu Tử… Bằng hữu?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới, sao lại là một cái bồn nước lớn như vậy?! Nghĩ xong chậm rãi quay đầu lại, cô nương kia vẫn nhìn chằm chằm mình và Triển Chiêu, phía sau đột nhiên rào một tiếng… Một cái đuôi cá thật lớn vẫy lên.

Bạch Ngọc Đường trước nay gặp biến bất kinh, nhưng lúc này cũng là hơi há hốc kinh hãi chằm chằm phía trước… Trong bồn không phải một cô nương, mà là một nhân ngư.

“Ngươi là…” Bạch Ngọc Đường ngây người, Triển Chiêu thì sốt ruột sắp chết, tay lần mò sang nắm tay áo Bạch Ngọc Đường: “Ai a?”

“Tiểu Hồng?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Hải nhân ngư kia gật đầu, trả lời: “Ân.”

“Tiểu Hồng nào?” Lúc này đến lượt Triển Chiêu há hốc. Hắn thật hận a, mặc kệ đại ca vì cái gì mà làm mình mù, lần sau gặp lại, không hung hăng đánh hắn một trận không được, làm mình nhìn không được hải nhân ngư, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng kinh hãi như vậy… Thật đáng tiếc nhìn không thấy a.

Bạch Ngọc Đường muốn đi đến, nhưng dù sao cô nương ta cũng không mặc y phục, liền đưa tay cầm một tấm chăn mỏng trên giường đưa đến, muốn giúp nàng ta choàng lên, thế nhưng Tiểu Hồng lại ngơ ngác nghiêng đầu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cô nương này thân thể trắng xanh, ngâm trong nước lạnh, không lạnh sao?

Triển Chiêu tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng cũng đại khái nghe ra được cử động của Bạch Ngọc Đường, trong lòng than nhẹ, hạ giọng hỏi Tiểu Hồng: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Rầm rầm một tiếng, sau đó lũ tới.” Tiểu Hồng khàn giọng nói: “Hắn đưa ta ra.”

“Hắn là ai?” Triển Chiêu hỏi.

“Hắn là người tốt… Bảo ta ở đây chờ người, có thức ăn.” Tiểu Hồng trả lời.

Bạch Ngọc Đường đi đến nhìn qua bồn nhỏ, bên trong có mươi mười con cá sống, nhịn không được nhíu mày… Ăn cá sống sao? Hít sâu một hơi, nhìn lại Tiểu Hồng, nghĩ bọn người Lương tri phủ biến nàng ta thành dáng dấp người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, thực sự là chết chưa hết tội.

“Miêu Nhi, ngươi ngồi xuống trò chuyện với nàng ta một lát, ta đi tìm người thông tri bọn Triệu Phổ đến.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, được Bạch Ngọc Đường dẫn đến cạnh bồn nước ngồi xuống, Tiểu Hồng nhìn Triển Chiêu một lát, lặng lẽ bơi đến cạnh, mở to mắt nhìn hắn: “Ta từng thấy các ngươi.”

Triển Chiêu nghe ngữ điệu của nàng, cảm giác rất tinh nghịch, liền cười hỏi: “Ngày đó sau từ đường Mã Phúc, là ngươi sao?”

“Ân.” Tiểu Hồng gật đầu: “Bạch rất đẹp, ta nhìn thấy.”

Triển Chiêu biết là nàng nói Bạch Ngọc Đường, chỉ là không biết nàng nói là y phục trắng của Bạch Ngọc Đường đẹp, hay Bạch Ngọc Đường rất đẹp. Phát giác mình lại như trôi bồng bềnh vào cõi thần tiên, Triển Chiêu vội vàng vẫy đầu khôi phục tinh thần, hỏi: “Ngươi ở trong nước, có lạnh không?”

Tiểu Hồng lắc đầu: “Hiện tại không lạnh, mùa đông lạnh.”

“Nếu lạnh thì phải làm sao?”

“Vào địa lăng, trong đó không lạnh.” Tiểu Hồng thản nhiên nói.

“Người kia cũng ở trong địa lăng sao?” Triển Chiêu thăm dò hỏi: “Sao hắn lại trùng hợp cứu được ngươi?”

“Hắn vẫn luôn ở đó a.” Tiểu Hồng trả lời: “Vật còn chưa tìm được, ngày hôm qua sập, hắn lại tìm được.”

Bạch Ngọc Đường đã quay lại, vừa lúc nghe được, cùng Triển Chiêu đồng thanh hỏi: “Tìm cái gì?”

Tiểu Hồng dường như rất thích Bạch Ngọc Đường, bơi đến gần hắn một chút: “Tìm một hạt châu.”

“Hạt châu?” Triển Chiêu nghe thanh âm Tiểu Hồng, phán đoán vị trí hiện tại của nàng ta, dường như tương đối gần Bạch Ngọc Đường… Không hiểu sao lại nghĩ tới giấc mộng kia.

“Hạt châu của Hà Thần gia gia.” Tiểu Hồng nói, đưa tay bắt một con cá từ bồn nhỏ lên, đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu giải thích hộ: “Nàng ta mời ăn cá.”

Bạch Ngọc Đường ho nhẹ một tiếng, thấy dáng vẻ ngây thơ của Tiểu Hồng cũng không nỡ cự tuyệt, liền nói: “Ta ăn no rồi, ngươi giữ lại ăn.”

Tiểu Hồng cười gật đầu, cầm con cá lại ăn, Bạch Ngọc Đường nhịn không được lại nhíu mày… Thật sự ăn cá sống a.

Triển Chiêu nghe được động tĩnh, lại bắt đầu mâu thuẫn, có đôi khi nhìn không thấy, cũng không phải là chuyện xấu.

.

.

“Tiểu Hồng.”

“Ân?”

“Hạt châu của Hà Thần gia gia là thế nào?”

“Hạt châu rất sáng rất sáng.” Tiểu Hồng nói: “Ở dưới giường của Hà Thần gia gia.”

“Giường…” Bạch Ngọc Đường chưa dứt lời, đã nghe ngoài cửa có tiếng người đến, là bọn Công Tôn.

Công Tôn và Triệu Phổ đang ở trong nha môn, thì có một tiểu lưu manh chạy tới, đưa thư của Bạch Ngọc Đường, bên trong viết chỗ của Tiểu Hồng, Công Tôn ngay cả tay cũng không kịp rửa liền chạy vọt đến, đương nhiên, phía sau là Triệu Phổ Tiểu Tứ Tử Thạch Đầu to to nhỏ nhỏ kéo thành cái đuôi kì dị.

Tiểu Hồng thấy bỗng dưng có nhiều người như vậy, sợ chui vào trong nước trốn.

“Tiểu Hồng.” Tiểu Hầu Tử chạy đến, Tiểu Hồng lúc này mới chịu ngoi lên, rất thân thiết trò chuyện với Tiểu Hầu Tử.

Triệu Phổ thấy một cô nương không mặc y phục, tống hết đám ảnh vệ tò mò theo vào ra ngoài, đến gần một chút, thấy được phần đuôi cá, kinh hoảng: “Thư ngốc, cái đó không giống đồ giả a!”

Công Tôn vừa nhìn qua cũng biết được đuôi cá kia là thật, thế nhưng nói trên dời thật sự có hải nhân ngư, đánh chết hắn hắn cũng không tin! Vì vậy đơn giản đi tới cạnh bồn nước, cúi đầu nhìn phần đuôi Tiểu Hồng tẩm trong nước.

Vừa nhìn, lập tức nhìn ra được sơ hở, tuy rằng chế tác cực kì tinh xảo khéo léo… Vừa nghĩ đến từ này Công Tôn lập tức lắc đầu, thiếu chút nữa tự vả miệng mình, làm sao có thể nói người ta như vậy! Tinh xảo khéo léo không phải người, là đồ vật.

Tiểu Tứ Tử cũng chạy đến xem, thật lòng kinh ngạc tán thán: “Đuôi thật đẹp nga.”

Tiểu Hồng dường như nghe hiểu, cười nhìn Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua một bên, Triệu Phổ gãi gãi đầu cảm thấy tình cảnh này có chút quỷ dị, không biết nên vui hay buồn, chỉ đành hỏi: “Hay là, để nàng ta mặc y phục ra ngoài rồi nói?”

Phi Ảnh và Đại Ảnh hai vị cô nương tiến đến, choàng chăn lên cho Tiểu Hồng, nhẹ nhàng bế nàng lên giường, trùm chăn lên.

Công Tôn đi qua nhìn đuôi nàng ta, sờ sờ một chút: “Ha? Chân bên trong vẫn khỏe mạnh, có thể cắt bỏ lớp da cá, để nàng ta ra khỏi nước sinh sống.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đứng một bên cúi đầu đờ ra, liền đi đến hỏi: “Làm sao vậy Miêu Nhi?”

Triển Chiêu ngẩng mặt: “Sao sau chữ Miêu lại thêm chữ Nhi?”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Gọi nghe thuận tai hơn. Đang nghĩ chuyện gì?”

Triển Chiêu nhíu mày: “Hạt châu của Hà Thần gia gia… Là vật gì?”

Bạch Ngọc Đường nhớ ra, khi nãy Tiểu Hồng chưa nói rõ ràng, liền đi qua hỏi lại.

Tiểu Hồng nói: “Trong địa cung, có giường của Hà Thần gia gia, Hà Thần gia gia nằm bên trong, còn dùng đá lớn che lên, không đẩy ra được… Trên đỉnh đầu Hà Thần gia gia, có một hạt châu.”

“Nàng ta nói, có vẻ như là bên trong địa cung có quan tài, trong quan tài có thi thể của một lão đầu, trên thi thể có hạt châu.” Công Tôn phân tích như thế, bọn Triển Chiêu nghe xong đều âm thầm gật đầu ——- có thể có chuyện này.

“Thứ đại ca trăm phương nghìn kế muốn có là hạt châu này sao?” Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói: “Đê lớn sập tối qua… Tửu lâu khai trương sáng nay, nói cách khác, Miêu, đại ca ngươi vẫn còn ở huyện Cừ Sơn?!”

.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi