QUỶ HÀNH THIÊN HẠ

Triển Chiêu và Công Tôn theo Bao Chửng vào cung, trên đường, Bao Chửng nói cho hai người, khi nãy Hôi Ảnh nói, Triệu Phổ vào cung vốn định cùng Bát vương gia khuyên can Triệu Trinh, nhưng lại phát hiện dường như Triệu Trinh có chút khác thường.

Chỉ chốc lát đã nói chóng mặt buồn nôn, cuối cùng ngất xỉu.

Triệu Phổ vội vàng gọi thái y đến, thái y cũng không biết vì sao, sắc mặt Triệu Trinh lại trắng xám hô hấp yếu ớt, cho nên Triệu Phổ lệnh Hôi Ảnh lập tức đưa Công Tôn đến.

Triệu chứng của Triệu Trinh rất giống trúng độc, nhưng hắn ở trong cung, ai có thể hạ độc? Nhớ đến lần đầu trong yến hội Bàng thái sư cũng bị ám toán, thế là Bao Chửng dẫn Triển Chiêu theo, điều tra xem là ai hạ độc.

Công Tôn vào cung thì lập tức chạy đến tẩm cung của Triệu Trinh, liền thấy Bàng phi đang săn sóc bên cạnh, Triệu Trinh đã tỉnh, suy yếu nằm trên giường.

Công Tôn đi đến hành lễ, sau đó đưa tay bắt mạch cho hắn.

Mạch của Triệu Trinh rất ổn định, không giống trúng độc hay có gì không ổn.

Công Tôn hơi ngạc nhiên, nhìn Triệu Trinh một cái, chợt thấy Triệu Trinh nhìn mình, trong mắt dường như có gì đó.

Công Tôn thầm hiểu, đi đến, nói một tiếng đắc tội, giả vờ kéo mí mắt Triệu Trinh lên, lại cảm thấy có thứ gì trơn trơn trên mặt Triệu Trinh.

Công Tôn vỡ lẽ, sắc mặt trắng xám là do Triệu Trinh bôi một lớp tro mỏng, hắn đang giả bệnh.

Công Tôn rất không hiểu, Triệu Trinh là vua một nước, sao lại giả bệnh?

Sau đó, Công Tôn lại nghĩ đến… Triệu Phổ và Bát vương gia vào cung khá lâu rồi, sao bây giờ mới gọi mình? Nếu thật sự Triệu Trinh bệnh nặng như thế, với tính cách của Triệu Phổ, có lẽ đã bảo Hôi Ảnh khiêng mình tới rồi, sao còn chờ Bao đại nhân thay y phục?

Công Tôn nghi ngờ nhìn về phía Bàng phi cạnh Triệu Trinh.

Bàng phi lại hoàn toàn không hề nghi ngờ Triệu Trinh giả bệnh, lo lắng ngồi cạnh, sốt ruột nhìn mình, như đang hỏi: Còn cứu được không?

Khiến Công Tôn không biết phải lảm sao.

Lúc ấy, Triệu Phổ đi đến, thấy Công Tôn bối rối, Triệu Phổ lập tức hiểu hắn đã biết mọi chuyện rồi, liền khụ một cái, nói với Bàng Phi: “Ta nghe thấy tiếng Hương Hương đang khóc.”

“A…” Bàng phi nghĩ có lẽ Hương Hương đói rồi, rất lo, nhưng Triệu Trinh thế này.

“Đi đi.” Triệu Trinh vỗ vỗ Bàng phi, “Có Công Tôn tiên sinh, trẫm sẽ không sao.”

Bàng phi lại nhìn nhìn Triệu Trinh.

“Đi đi, một lát nữa bế Hương Hương đến đây, trẫm không được gặp Hương Hương một ngày rồi.”

Bàng phi gật đầu, cáo lui rồi vội vã về xem Hương Hương.

.

.

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhìn Triệu Trinh.

“Được rồi.” Triệu Trinh xuống giường.

“Ta đã nói với Bao tướng rồi, hiện tại Triển Chiêu và các ảnh vệ đã bắt đầu tìm rồi.” Triệu Phổ nói với Triệu Trinh.

Triệu Trinh cười gật đầu, hỏi: “Hai người nghĩ cách này thế nào?”

Triệu Phổ thờ ơ nhún vai: “Hy vọng có tiến triển.”

Công Tôn nhìn nhìn hai người, thấy Triệu Phổ đi ra, liền nói cáo lui với Triệu Trinh rồi đi theo.

“Này!” Công Tôn túm Triệu Phổ lại: “Đang làm gì vậy?”

Triệu Phổ thở dài: “Ban đầu ta và Bát ca cũng bị hắn dọa hoảng hồn, cứ nghĩ là bị người khác hạ độc, không ngờ là cách hắn nghĩ ra… Không phải, nói chính xác là cách người khác dạy hắn, nói có thể tìm được người hại thái sư.”

“Là ai? Cách gì?” Công Tôn không hiểu gì cả,

“Chậc, còn có thể là ai? Chính là vị Lạc Hâm phu nhân kia.” Triệu Phổ lắc đầu: “Bát ca đã nói với Bao tướng rồi, một lát nữa có lẽ sẽ thấy kết quả.”

Công Tôn nhíu mày: “Thế này…”

Triệu Phổ thở dài, “Có lẽ sau này sẽ càng lúc càng phiền, thật không biết Triệu Trinh có ý định gì.”

Mặt Công Tôn viết rõ mấy chữ ‘phiền phức quá’, biết chắc chắn lần này sẽ gặp phiền phức lớn, sớm biết vậy đã không về Khai Phong rồi, ở Tiêu Dao Đảo mỗi ngày dẫn Tiểu Tứ Tử đi khắp nơi vui biết bao nhiêu, dù sao có Bao Chửng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, trời cũng không sập được.

.

.

Nhưng hiện tại người buồn bực nhất là Triển Chiêu và chúng ảnh vệ.

Triển Chiêu ngàn vạn lần không ngờ tới, chuyện phiền phức Triệu Trinh mang tới lại là giả bệnh bắt bọn họ tìm hung thủ, thật không hiểu vì sao lại phải dùng phương pháp này.

Triển Chiêu thở dài, danh sách Bao Chửng đưa cho hắn là vài thái giám quản sự, còn có vài nha hoàn. Triển Chiêu ngồi xổm trên mái phòng hạ nhân gần phòng quản sự, kiên nhẫn quan sát bên dưới, trên các góc khác, có vài ảnh vệ cũng đang nhãn nhã rảnh rỗi.

Một tay chống cằm, gió đêm thổi lành lạnh, mái Hoàng thành cũng cao, ngắm phong cảnh bốn phía cũng không tệ. Triển Chiêu đột nhiên nghĩ nếu có Bạch Ngọc Đường ở đây hẳn đã không buồn như vậy rồi, sớm biết thế đã đem hắn theo.

Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại cảm giác miệng cay cay, mặt cũng bất giác nóng lên, nghĩ đến hôm nay trở về còn ngủ chung một giường, có lẽ sẽ càng xấu hổ… vẫn là ở lại đây đón gió lạnh đi, nhân tiện có thể nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.

Triển hộ vệ cảm giác áp lực rất nặng rất sốt ruột,

Mà ngay khi đó, bên dưới, một bóng người lén lén lút lút chạy qua.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, đây không phải Công bộ thị lang Trần đại nhân sao? Sao lại lén lút đến đây? Hơn nữa, người thường cũng không thể vào đây được! Nhưng nhìn kĩ lại, Triển Chiêu buồn cười, Trần đại nhân này sao lại cải trang thành thị vệ? Thị vệ nào lại có một chùm râu trắng như thế, quá sơ suất rồi!

Nhưng vừa nhìn lập tức nhìn ra vấn đề, thế là Triển Chiêu nhìn nhìn sang phía các ảnh vệ.

Bọn Hôi Ảnh cũng nhìn nhau, cảm thấy rất kì lạ.

Nhảy xuống đất, Triển Chiêu âm thầm theo sau Trần đại nhân. Hắn chạy vào một biệt viện nhỏ, gõ gõ cánh cửa phía tây.

Không bao lâu, có người đến mở cửa, là một thái giám theo hầu hoàng thượng, Triển Chiêu nhớ dường như hắn họ Lưu, Lưu công công.

Phóng đến cửa phòng dán tai vào cửa nghe.

Trong phòng, Trần đại nhân túm lấy cánh tay Lưu công công: “Ngươi… Ngươi đã hạ dược hoàng thượng rồi?”

“Hừ, làm sao có thể?!” Lưu công công giậm chân: “Trần đại nhân ngài đến đây làm gì?”

“Ta… Ta nghe nói hoàng thượng trúng độc, cứ nghĩ ngươi đã thất thủ rồi!” Trần đại nhân nói, phủi tay: “Ai, trước tiên khoan nói chuyện này đã, độc lần trước ta đưa cho ngươi đâu?”

Lưu công công lấy một bình thuốc dưới gối đầu ra.

Trần đại nhân đưa tay đón: “Bao Chửng đang dẫn người lục soát kĩ càng, ngươi ăn nói cẩn thận một chút có biết không?”

“A… Được!” Lưu công công gật đầu, Trần đại nhân vừa định đi, cửa lại bị đá ra, Triển Chiêu đứng dựa vào khung cửa, thở dài: “Trần đại nhân, có biết nhân tang tịnh hoạch mang nghĩa gì không?” [nhân tang tịnh hoạch: bắt được cả người lẫn của ăn cắp]

Trần đại nhân và Lưu công công đều kinh hãi, sau đó nhìn thấy các ảnh vệ theo sau Triển Chiêu, cả cấm quân cánh gác bên ngoài, hai người biết đại nạn đến rồi, ngồi phệch xuống đất, tay chân run rẩy..

Triển Chiêu cho người bắt bọn chúng lại, đưa đến trước mặt hoàng thượng, bản thân thì ngáp một cái, cùng theo về, đừng nói… Tuy hơi liều lĩnh, nhưng rất hữu hiệu, vận số tốt.

.

.

Mọi người về cung, Triệu Trinh lau tro trên mặt đi, ngồi trong thư phòng thẩm vấn hai người.

Thì ra Trần đại nhân có thiên kim muốn đưa vào cung cho Triệu Trinh, nhưng Triệu Trinh chỉ yêu thương Bàng phi, không có cách xuống tay, liền nghĩa cách giải quyết người của Bàng gia.

Trước tiên hắn khiến thái sư xấu mặt, cuối cùng nghe nói Triệu Trinh dần lạnh nhạt với Bàng phi, nghĩ đã có hiệu quả. Mà bảo Lưu công công giữ độc lại, là vì muốn tìm cơ hội hạ độc giết Bàng phi. Nghe nói Triệu Trinh trúng độc, nghĩ Lưu công công thất thủ, liền vội vàng vào cung hủy chứng cứ.

Bàng thái sư nghe thấy, tức giận đến méo mũi: “Ta nói lão Trần, chúng ta đã làm quan cùng triều hơn hai mươi năm rồi, ngươi cũng thật nhẫn tâm! Người muốn giết Dục Nhi mấy hôm trước có phải ngươi không?”

Trần đại nhân sửng sốt: “Ta giết Bàng Dục làm gì?”

“Không phải ngươi?” Bàng thái sư nhíu mày, vậy là ai?

Triệu Trinh cũng nghe thấy: “Có người muốn giết Bàng Dục sao?”

Bàng thái sư gật đầu: “Đúng vậy hoàng thượng, thời gian này Dục Nhi phải ở lại trong phủ Khai Phong.”

“Được.” Triệu Trinh gật đầu, hỏi Lưu công công: “Ngươi có biết gì không?”

Lưu công công run rẩy: “Nô tỳ… Nô tỳ không biết.”

Triệu Trinh gật đầu, nói với một thị vệ bên cạnh: “Đánh đi.”

Thị vệ bước đến trước tiên thưởng cho hắn hai cái tát, Lưu công công làm sao chịu được, miệng đầy máu, thành thật nhận tội: “Là… Là nô tỳ.”

“Sao?” Trần công công sửng sốt: “Ngươi?”

Bàng Cát sốt ruột: “Ta nói Lưu công công, Dục Nhi nhà ta đắc tội ngươi khi nào chứ?”

“Bàng Dục từng làm nhục ta trước mặt nhiều người, ta… Ta chỉ định nhân cơ hội diệt trừ hắn, thuê sát thủ giết hắn, nếu chẳng may bại lộ, thì có thể đổ cho Trần đại nhân.”

“Ngươi… Tên hoạn quan nhà ngươi, dám hãm hại lão thần.” Trần đại nhân cũng nổi giận.

Triệu Trinh phất tay, nói với Bao Chửng: “Bao khanh, giao người cho khanh.”

Bao Chửng dường như còn đang ngẩn người, qua một lúc, gật đầu: “A, tuân chỉ!”

Triệu Trinh cười nói với Bàng Cát: “Thái sư, nếu đã hết nguy hiểm, khanh và An Lạc Hầu có thể về phủ rồi.” Nói xong, vỗ vỗ tay ghế đứng lên, hỏi Triệu Phổ: “Biện pháp này của trẫm thế nào?”

Triệu Phổ cười gượng mấy tiếng: “Rất tốt…”

“Hừm hừm.” Triệu Trinh cười vừa lòng.

Lúc ấy, bên ngoài Bàng phi vội vàng bế Hương Hương đến, nhìn vào trong, thấy Triệu Trinh đã hồi phục, lại sửng sốt.

“Ai!” Bàng Cát giật mình, hậu cung không được tham gia chính sự, hậu phi lại càng không được đến thư phòng, đây là quy tắc, khuê nữ nhà mình điên rồi sao, vội xua xua với Bàng phi.

Triển Chiêu nhìn Bàng phi, thấy sắc mặt Bàng phi cực kì lo lắng, không hiểu gì.

Triệu Trinh hơi nhíu mày, không cười cũng không giận, chỉ nói với Bàng phi: “Trẫm không sao rồi, nàng về trước đi, hôm nay ngủ sớm một chút, không cần chờ trẫm.”

Bàng phi ngây người một lúc, gật đầu, bế Hương Hương đi, có vẻ rất mất mát.

Triển Chiêu nhìn nhìn Công Tôn đứng cạnh, Công Tôn chắp tay sau lưng, quay lưng về phía Triệu Phổ dựng thẳng ngón giữa, Triệu Phổ ôm mặt.

Bàng Cát có phần đau lòng, liền nói tiếng cáo lui, đi an ủi vài câu, Bao Chửng dẫn người về phủ thẩm vấn.

Triển Chiêu cũng muốn theo Bao Chửng, nhưng lại nghe Triệu Trinh u sầu thở dài một hơi: “Ai, Bàng phi so với nàng ấy, vẫn có những lúc trí tuệ không bằng.”

Triệu Phổ nhìn trời, sau đó thấy tay kia của Công Tôn cũng đang dựng thẳng ngón giữa với mình, đang định nói vài câu, chợt nghe Triển Chiêu nói: “Là quan tâm nên rối trí mà thôi, được người người khác ngây ngốc yêu không tốt sao?”

Triệu Phổ và Công Tôn há hốc miệng, các thái giám đứng hầu cũng kinh hãi thiếu chút nữa quăng hết chăn mền bồn nước trong tay, nghĩ thầm Triển Chiêu thật sự quá có khí phách, công khai châm chọc, không phải… chế giễu Triệu Trinh?

Triệu Trinh cũng sửng sốt một lúc lâu, nhìn Triển Chiêu, hỏi: “Triển hộ vệ, cảm thấy Bàng phi tốt?”

“Phải.” Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu.

“Không có khuyết điểm?” Triệu Trinh lại hỏi.

“Có!” Triển Chiêu tiếp tục cười tủm tỉm gật đầu.

“Nói nghe thử.” Triệu Trinh có vẻ rất hứng thú.

“À, so với nàng ấy, vẫn có những lúc trí tuệ không bằng.” Triển Chiêu nói xong, chắp tay với Triệu Trinh: “Cáo từ, hoàng thượng~” Nói xong, xoay người lắc lư đi.

Triệu Phổ vẫn còn đang ngẩn người tại chỗ, chợt Công Tôn cũng chắp tay với hoàng thượng: “Cáo từ, hoàng thượng.”

Triệu Trinh mấp máy môi, thấy hai người một trước một sau bỏ đi, quay đầu nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn nhìn, cũng chắp tay: “Cáo từ, hoàng…”

Còn chưa kịp nói xong, Triệu Trinh đã phất tay: “Thúc mau đi đi, người của phủ Khai Phong thật không dễ đắc tội, cẩn thận quay về phải quỳ bàn xát.”

Triệu Phổ sờ cổ, đành phải đi theo, trên đường về Công Tôn không thèm để ý đến hắn nữa, Triệu Phổ cảm thấy cô đơn vô cùng, bị chất tử làm liên lụy rồi.

.

.

Chờ mọi người đi cả rồi, Triệu Trinh quay lại ngồi xuống bàn, sau bình phong, Trần Ban Ban đi đến, nói nhỏ: “Hoàng thượng, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Triệu Trinh gật đầu: “Tiếp theo, vẫn phải cẩn thận.”

“Tuân chỉ.” Trần Ban Ban nói xong, đang định cáo lui, nhưng nghĩ nghĩ, lại như có điều muốn nói: “Chuyện đó, hoàng thượng…”

“Sao?” Triệu Trinh nhìn sang.

“Có khi nào Bàng phi hiểu lầm?” Trần Ban Ban lo lắng.

Triệu Trinh phẩy tay: “Bàng phi đã theo trẫm nhiều năm, người khác không hiểu, nàng hiểu.”

Vừa nói xong, ngoài cửa sổ, nha hoàn của Bàng phi thò đầu vào, trong lòng là Tiểu Hương Hương đang ngủ ngon.

Triệu Trinh mừng rỡ, vội đi đến bế Hương Hương, hung hăng hôn một cái, thấy trong lòng tiểu bảo bối có một mảnh giấy. Hơi cong môi, Triệu Trinh ngồi xuống cạnh bàn, mở ra… Bên trong chỉ viết một câu “Cẩn thận một chút, không cần lo cho thiếp.”

Triệu Trinh bật cười, vừa lắc đầu đốt mảnh giấy, vừa hỏi Trần Ban Ban: “Biết nữ nhân thông minh nhất là thế nào không?”

Trần Ban Ban ngơ ngác lắc đầu, nghĩ thầm hoàng thượng đang đùa mình sao? Đã làm thái giám hơn sáu mươi năm rồi, làm sao biết nữ nhân ra sao?

“E là người thông minh nhất cũng không nhận ra nàng ta thông minh!” Triệu Trinh véo véo cái má hồng phúng phính phúng phính của Tiểu Hương Hương, đột nhiên lại nói thêm một câu: “Triển Chiêu thật thú vị, quả nhiên vật họp theo loài.”

Trần Ban Ban gật đầu, nhịn không được đưa tay qua, nắm nắm bàn tay béo tròn của Tiểu Hương Hương. Hương Hương ngọ nguậy vài cái, với tay nhỏ nắm tay áo Triệu Trinh, kêu nha nha, Triệu Trinh cười không ngớt.

.

.

Mà hậu cung hiện tại đang hỗn loạn cực kì, thái hậu giận dữ giậm chân liên tục, nói chắc chắn là hồ ly tinh đó nghĩ cách cho hoàng thượng, Bát vương gia bị túm lại không cho đi, nghe đến nỗi tai sắp đóng kén.

Trong cung của Bàng phi, Bàng Cát sốt ruột xoay vòng vòng, miệng không ngớt: “Lần này nguy rồi, làm sao đây?”

Mà Bàng phi thì đang ngồi trước một bàn mỹ thực, tiếp tục tẩm bổ, ăn nhiều một chút, phải đủ sữa Hương Hương mới mập mạp được.

“Nữ nhi ngoan, đừng đau lòng, ăn nhiều uống nhiều!” Bàng Cát nói với Bàng phi đang ăn ngon: “Nam nhân qua lúc nhiệt tình ban đầu thì tốt rồi, ngàn vạn lần đừng để lẩn quẩn trong lòng!”

Bàng phi nhai hạt điều gật đầu: “Dạ, con biết, cha ăn không, ăn khuya rồi về?”

Bàng Cát giậm chân, thôi rồi thôi rồi, khuê nữ đau lòng quá độ biến thương tâm thành sức ăn rồi!

.



.

Trong phủ Khai Phong, Bạch Ngọc Đường tắm xong, mệt mỏi nằm úp trên giường.

Trên giường, Tiểu Tứ Tử đang ôm Đại Hổ Tiểu Hổ lăn lăn.

Trên đời có lẽ chỉ Tiểu Tứ Tử có thể sai bảo Bạch Ngọc Đường, hắn vừa giúp tắm xong cho Thạch Đầu và Tiễn Tử, trời mới biết hai con trảo ly bơi giỏi như vậy lại rất ghét tắm, chạy lung tung khắp sân, còn đào hang trốn, may là khinh công hắn tốt bắt lại được.

Cuối cùng xem như tắm rửa xong xuôi, nhìn hai con trảo ly cuộn bên giường thân mật liếm lông cho nhau, Bạch Ngọc Đường cảm thấy còn mệt hơn luyện công cả ngày.

Nằm soài trên giường thở dốc, chợt Tiểu Tứ Tử bế Tiểu Hổ nhích lại gần, gọi: “Bạch Bạch.”

“Sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn lên.

“Hoàng Hoàng thật sự thay lòng đổi dạ, không thương Bàn di di nữa sao?” Tiểu Tứ Tử nắm đuôi Tiểu Hổ, lầm bầm.

“Tiểu Tứ Tử thấy thế nào?” Bạch Ngọc Đường không gặp Triệu Trinh, cũng khó kết luận.

Tiểu Tứ Tử có vẻ đau lòng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, có khi nào có một ngày, Cửu Cửu cũng không thương cha nữa, hoặc là Bạch Bạch không thương Miêu Miêu nữa, cũng thay lòng đổi dạ.”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Làm sao có thể.”

“Vậy nghĩa là, Cửu Cửu sẽ không hết thương cha, Bạch Bạch cũng sẽ không không thương Miêu Miêu, có đúng không?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Triệu Phổ và Công Tôn nhất định sẽ không thay lòng, ta chắc chắn cũng sẽ không, con mèo ấy không phải loại người đó.”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt: “Nhưng ai cũng nói nam nhân đều đa tình, mọi người đều là nam nhân!”

Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu: “Có đa tình đương nhiên sẽ có chung tình.”

“A!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhảy tưng lên: “Bạch Bạch vừa thừa nhận chung tình yêu Miêu Miêu có phải không?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, lúc này mới nhận ra mình vừa trúng kế Tiểu Tứ Tử.

“Miêu Miêu cũng thích Bạch Bạch, đúng không!” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm cọ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhéo mũi Tiểu Tứ Tử: “Học ai vậy? Triệu Phổ sao?”

“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử hai tay chống cằm, dựa trên bụng Bạch Ngọc Đường: “Bạch Bạch, khi nào hai người mới nói rõ vậy? Thành thân này nọ nữa?”

Bạch Ngọc Đường nhéo mũi Tiểu Tứ Tử: “Có biết cái gì gọi là vội vàng không ăn được đậu hủ nóng không?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, ngửa mặt: “Đậu hủ nóng ăn ngon!”

Bạch Ngọc Đường không biết nói sao, nhét Tiểu Tứ Tử vào chăn: “Ngủ.”

Tiểu Tứ Tử thò đầu ra: “Chắc chắn Hoàng Hoàng sẽ không hết thương Bàn di di!”

“Sao lại chắc chắn như thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Vì Hoàng Hoàng là chất tử của Cửu Cửu, là huynh đệ của Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cũng sẽ không thay lòng! Chỉ thích Tiểu Lương Tử.”

.

.

Hai người trong phòng nói hăng say, nhìn lại bên ngoài.

Rất không khéo, Triển Chiêu về sớm đang trốn sau tường chà mặt, vẫn rất là nóng, khi nào mới nguội? Như thế này vào phòng rất xấu hổ! Hai người trong phòng cũng thật là, không chịu ngủ còn nói mấy chuyện này.

Xoay mặt, liền thấy Tiểu Lương Tử đứng sau một góc tường khác, cũng đang chà mặt.

Hai người nhìn nhau một cái, cùng thở dài.

.

.

Sân trước của phủ Khai Phong, Bàng Cát vừa về, thấy Bao Chửng đang đi ra, hỏi: “Khi nào thì đi?”

Bàng Cát bĩu môi: “Ta ở đây là vinh hạnh của ngươi!”

“Ha.” Bao Chửng cười gượng: “Không bằng ngày mai thái sư đi?”

“Này, lão Bao, ngươi vô tình quá rồi!” Bàng Cát do dự một lúc, “Lão phu ở lại thêm một tháng! Cùng lắm thì đưa ngươi tiền cơm.”

Bao Chửng cười: “Lão hồ ly nhà ngươi, cố nghĩ xem rốt cuộc đã đắc tội ai rồi, lần này không phải chuyện nhỏ!”

Bàng Cát đương nhiên cũng biết, thở một hơi dài, xoay người về phòng.

Bao Chửng thì đăm chiêu quay về thư phòng, Trần đại nhân hạ dược đối phó Bàng thái sư, quá mạo hiểm, quá miễn cưỡng! Lưu công công thuê người giết Bàng Dục, càng miễn cưỡng! Cách phá án này, không hợp lý! Thời điểm phá án, có vấn đề!

Nói tóm lại, vốn hắn chỉ nghĩ là do ghen ghét hoặc tranh đoạt hậu cung, nhưng xem ra… không đơn giản như thế.

.

.

Về đến thư phòng, liền thấy trong Tàng Thư Các sáng đèn, Bao Chửng đi đến, đứng ngoài cửa viện nhìn vào, trong phòng giấy cuộn trải đầy đất, Bao Duyên, Bao Phúc và Bàng Dục đang lật xem.

“Oa ha…” Bàng Dục ngáp, “Buồn ngủ quá.”

“Không tìm được không cho ngủ!” Bao Duyên tập trung tìm.

“Sao ta phải giúp phủ Khai Phong? Ta đâu phải người của Khai Phong.” Bàng Dục oán than.

Bao Duyên nhướng mày: “Vì chỉ có ngươi rảnh rỗi!”

“Xí.” Bàng Dục bất mãn, “Tên Ngũ Phần Thôn kì lạ như vậy, tìm đến bao giờ, hỏi cha ngươi không phải được rồi sao, lão nhân gia trí tuệ như vậy.”

“Không được, hỏi cha sẽ bị xem thường! Ta nhất định tự mình điều tra rõ ràng!”

“Vậy hỏi Công Tôn thì sao?” Bàng Dục nhắc nhở: “Công Tôn cũng rất trí tuệ!”

“Không được!” Bao Duyên tiếp tục lắc đầu: “Hắn là tài tử ta cũng là tài tử, đêm nay tìm không được mới đến hỏi hắn!”

Bao Chửng vừa ý gật đầu, vuốt râu, biết dùng người, có quy tắc có kiên trì, không thích nhờ vả, trẻ nhỏ dễ dạy!

Nhưng mà Ngũ Phần Thôn này… Dường như đã nghe qua ở đâu đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi