QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



Mặc Thanh nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai mới cúi đầu xuống nhỏ giọng hỏi: “Nếu như do họ Tô kia hại chết Bạch cô nương, chúng ta có giúp hắn đuổi đi không?”
“Nhiệm vụ của chúng ta là trừ ma.”
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
Dư Phong quay qua nhìn bộ dạng không biết gì của Mặc Thanh, khóe môi hơi cong lên thản nhiên nói: “Nếu như cô nương này đã muốn dẫn người đi… thì cứ để nàng ta dẫn đi thôi.

Nhân gian hiếm khi có kẻ chung tình.”
Dư Phong vừa nói vừa cười lớn, bỏ lại Mặc Thanh ngơ ngác gãi đầu không hiểu.

“Rõ là hắn vừa nói nhiệm vụ của mình là trừ ma.

Nếu để mặc cho oan hồn kia bắt người đi thì cần gì trừ nữa? Rốt cuộc là hắn muốn trừ, hay là không trừ?” Mặc Thanh cảm thấy khó hiểu thắc mắc.
Đến khi trời tối, nghi vấn của Mặc Thanh cuối cùng cũng có giải đáp.

Mặc Thanh đứng thẫn thờ nhìn hình nộm giấy to gần bằng người thật, trên đó có một lá bùa ghi rõ bát tự và một nhúm tóc được buộc lên bên tay.
Mặc Thanh nhìn một hồi lâu rồi mới nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói… muốn cho oan hồn kia dẫn là dẫn vị ‘Tô công tử’ này hả?!”
“Không vậy thì sao, người nộm thì cũng là người mà.” Dư Phong cười nói.


Mặc Thanh giật giật khóe môi.

Đúng là gian xảo mà!
Đợi đến giờ đã điểm, Dư Phong cầm một lá bùa trong tay lên niệm pháp chú, ngay lập tức lá bùa bùng cháy, hắn ném lên người giấy, chẳng mấy chốc ngọn lửa bùng lên cháy ngùn ngụt.

Từng mảnh tro tàn bị gió thổi bay tứ phía rồi từ từ tắt ngúm.

Chờ một hồi lâu vẫn không thấy có gì thay đổi, Mặc Thanh len lén quay qua nhìn hắn hỏi:
“Xong rồi à? Cái này… oan hồn kia cũng chấp nhận sao?”
“Xong cái gì? Đây coi như là món quà ta tặng cho cô nương kia thôi.” Dư Phong nhún vai bình thản nói.
“Vậy ngươi…” Mặc Thanh thực sự không hiểu.

“Suỵt… ngươi nghe mà xem!” Mặc Thanh đang định lên tiếng hỏi tiếp thì đột nhiên Dư Phong hơi cúi người xuống, ra dấu im lặng.
Tiếng nói của hắn rất khẽ, Mặc Thanh nuốt khan xuống một ngụm im lặng lắng nghe.

Xung quanh im ắng chỉ nghe thấy từng hơi thở của hắn phả nhẹ làm vành tai y đỏ ửng.

“A a a cứu với!!!”
Đột nhiên có một tiếng hét chói tai, Mặc Thanh giật nảy mình hoang mang nhìn hắn.

Lúc đầu y nghĩ người phản ứng đầu tiên đáng nhẽ nên là tiếng của Tô công tử mới đúng, sao nghe lại là giọng của Tô phu nhân?
Dư Phong thì bình thản hơn, như đã biết trước ung dung tiến về nơi phát ra tiếng hét.

Mặc Thanh không dám rời hắn quá nửa bước, vội chạy đi theo.

Đến nơi, quả nhiên đã thấy Tô phu nhân ngồi ôm đầu trên nền đất hoảng sợ la hét, vừa nhìn thấy hai người Tô phu nhân đã vội bám lấy tay Dư Phong hoảng loạn cầu xin.

“Đạo trưởng, cứu ta, cứu ta! Yêu nữ kia đến tìm ta rồi!”
“Phu nhân, việc gì bà phải hoảng sợ như vậy? Không lẽ là đã có điều gì khuất tất?” Mặc Thanh nhíu mày nghi ngờ hỏi.

“Không có, không có! Ta nào dám làm gì chứ.” Tô phu nhân luống cuống liên tục chối, nhưng Mặc Thanh cũng chẳng tin buông lời đe dọa.
“Nếu bà không nói thật chúng ta cũng không có cách giúp, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta vô năng.”
Mặc Thanh nói chọc đúng vào điểm yếu của Tô phu nhân.

Quả nhiên chỉ một lời đã khiến bà đang sợ hãi càng thêm sợ.
Tô phu nhân nấc nghẹn nói: “Ta… thực ra ta cũng đâu làm gì cơ chứ! Chỉ vì muốn cưới Dung tiểu thư về làm dâu, ta mới đến trách mắng Bạch Hoa vài câu thôi, không lẽ vì chuyện này nó cũng muốn lấy mạng ta sao?”

Dư Phong hỏi lại: “Thật là chỉ mắng vài câu?’
Tô phu nhân cúi đầu uất nghèn nghẹn nói: “Còn… còn đánh vài cái nữa.”
Nha hoàn bên cạnh đỡ Tô phu nhân lên nhưng bà vẫn như không còn sức, liên tục quỳ xuống chắp tay khấu đầu khắp nơi trong phòng.
“Bạch Hoa… Ta biết lỗi rồi, ta không nên đánh cô, cô đại ân đại lượng tha cho ta và Tiểu Tô đi được không? Cô chết cũng đã chết rồi, sao không sớm sớm đi đầu thai đi…”
Mặc Thanh thở dài, cầu xin như vậy ma nào tha cho nổi!
Dư Phong từ đầu đến cuối đều im lặng không ý kiến, cứ như hắn chỉ là một người đến xem trò vui.

Mặc Thanh quay qua hỏi vài lần nhưng hắn lúc nào cũng bày ra vẻ mặt thần thần bí bí rồi bảo y đợi đi.

Mặc Thanh không biết hắn muốn đợi cái gì, nhưng y thực sự rất muốn đánh hắn lắm rồi.
“Suốt ngày chỉ biết ra vẻ!” Mặc Thanh tỏ vẻ chán ghét.

Hai người ngồi im trong phòng một hồi lâu, đột nhiên có một hạ nhân chạy vào nhìn qua Dư Phong bẩm báo.

“Đạo trưởng, người ngài nói đã bắt được rồi!”
Mặc Thanh nhíu mày, ngay cả Tô phu nhân cũng thoáng bình tĩnh lại ngước đầu lên nhìn Dư Phong.
Người nào? Hắn ra lệnh bao giờ?
Đáp lại ánh mắt tò mò như muốn hỏi lại thôi của Mặc Thanh, Dư Phong đứng lên vỗ nhẹ lên vai y tươi cười nói: “Đến rồi, chúng ta ra ngoài xem.”
Ngoài sân hạ nhân đang bắt giữ một gã mặc bộ đồ đen, mặt bịt kín không ngừng giãy giụa gào thét.

Dư Phong hạ lệnh cho người tháo vải trên mặt gã xuống, gương mặt vừa lộ ra, Tô phu nhân đang hoảng loạn giờ bỗng chốc hai mắt bừng sáng, sau đó liền tức giận tiến lại gần kinh ngạc hỏi:
“Tô Thành, sao lại là ngươi?!”
Dư Phong cũng thoáng ngạc nhiên.

“Tô phu nhân quen người này sao?”
“Nó… nó là con của đại phu nhân.”
Hóa ra, Tô phu nhân vốn là vợ lẽ, sau đại phu nhân không may mất sớm mới được lên làm chính thất, mà Tô Thành này lại chính là con của phu nhân ngày trước.

Tô Thành nghe vậy hai mắt đỏ bừng nổi tơ máu gào lên.

“Tiện nhân mau thả ta ra! Bà dám đối xử với ta như thế này sao?!”
“Ngươi đã bị đuổi đi còn trở về đây làm gì?” Tô phu nhân tức giận hỏi.
Dư Phong hỏi: “Tô phu nhân chuyện này là…”
“Để hai vị chê cười rồi, tên nghịch tử này khi xưa làm loạn chọc cho cha nó tức giận sinh bệnh rồi bị đuổi khỏi nhà.

Kết quả là không lâu sau ông ấy cũng…”

Tô phu nhân thở dài một hơi, sau nhớ ra vội hỏi.

“Nhưng mà đạo trưởng, ngài bắt tên nghịch tử này làm gì?”
Dư Phong chưa kịp nói, Tô Thành đã ở một bên gào lên.

“Tiện nhân nhà ngươi nói nhăng nói cuội, là độc phụ ngươi giết hại mẹ ta! Hại cha ta chết để hai mẹ con các ngươi độc chiếm gia tài, ta phải giết hết các ngươi!”
Dư Phong nhún vai nói: “Bà nghe thấy không? Hắn muốn giết hai mẹ con các người…”
“Ý ngươi là…” Mặc Thanh cũng loáng thoáng hiểu được quay qua hỏi.

“Không sai, ma quỷ gì đó cũng chỉ là con người gây ra thôi, phải không Tô công tử?” Dư Phong quay qua nhìn chằm chằm vào Tô Thành.

Tô Thành hung tợn, gã gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt gào lên chối.

“Ma quỷ cái gì ta không biết! Tiện nhân ngươi muốn bày trò vu oan giá họa triệt đường sống cuối cùng của ta đúng không? Ta có thành ma cũng không tha cho ngươi!!!”
Không để Tô Thành làm loạn thêm, Dư Phong cầm một mảnh vải nhét vào miệng gã, sau đó sờ soạng trên người Tô Thành một hồi tìm ra được hai lá bùa màu đen.

Vừa nhìn thấy Mặc Thanh cũng không khỏi kinh ngạc, thắc mắc.

“Tại sao… lá bùa này lại màu đen?”
Ngay cả Dư Phong cũng không ngờ đến, hắn cầm lá bùa trong tay một hồi vội tháo miếng giẻ trong miệng Tô Thành xuống gằn giọng hỏi:
“Nói mau, lá bùa này ngươi từ đâu mà có?!”
Tô Thành không trả lời, nghĩ rằng gã lì lợm Dư Phong kéo cổ áo Tô Thành lên.

Ai ngờ chưa kịp đe dọa miệng gã đã sùi bọt mép sau đó ngã gục xuống.

Những người xung quanh đều hoảng sợ đứng lùi ra sau, Dư Phong tiến lên đưa nhẹ tay lên mũi gã sờ thử.

Tô Thành chết rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi