QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



Dư Phong chưa từng nghĩ qua có một ngày mình sẽ rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này.

Sắc mặt của hắn thay đổi hết sức vi diệu, lúc đầu vì tức giận mà hơi đỏ lên, sau đó lại đen như đít nồi, khóe môi run rẩy mấy lần định mở lời nhưng lại nuốt về.

Phía bên kia, Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên vẫn không ngừng nói chí chóe.
“Chỉ là xem phong thủy thôi, ta cũng xem được.

Tỷ tỷ nhìn xem gương mặt của ta có gì thua kém hắn chứ? Để ta xem cho tỷ được không?” Lâm Du Nhiên cợt nhả buông giọng trêu đùa với mỹ nhân trước mặt, miệng cười không ngớt lấy lòng.

Cô nương ăn mặc khá diêm dúa, dùng quạt phe phẩy che miệng cười, hai mắt dán trên người Dư Phong nũng nịu nói: “Nhưng ta muốn vị công tử kia xem cho cơ!”
Dư Phong bề ngoài nhìn không ra cảm xúc nhưng trong lòng đã muốn nổi điên.

Biết ngay mấy cái tên lừa đảo chẳng có gì tốt đẹp mà.

Bảo đi tìm ma, cuối cùng lại tìm đến kỹ viện! Bao người mời chưa chắc hắn đã đến, mà hiện tại hai tên tiểu quỷ này lại bắt hắn đi xem phong thủy??? Dư Phong càng nghĩ càng cảm thấy nực cười.
Tiếng cô nương kia vẫn không ngừng dụ dỗ.

“Đi mà… đưa vị công tử kia cho ta, ta trả tiền gấp đôi.”
Lúc đầu Mặc Thanh còn ngại Dư Phong giận dỗi, nghe đến tiền một cái hai mắt lập tức sáng lên quên luôn bằng hữu.

Dù muốn gần chết nhưng vẫn giả vờ ra giọng từ chối:

“Cô nương...!thế này sao mà được.

Vị kia là người lợi hại nhất trong số bọn ta đó.

Bắt hắn đi xem phong thủy, hắn không chịu đi đâu.”
Cô nương kia ung dung giơ tay lên đưa ra thêm một giá.

“Gấp năm.”
Mặc Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, hai tay bấu chặt vào nhau không trả lời.

“Vậy gấp mười?” Cô nương thở dài đập nhẹ quạt lên tay, hạ giọng xuống tỏ vẻ tiếc nuối.

“Đạo trưởng, gấp mười là năm mươi lượng đó, không lẽ ngài không động lòng sao?”
Nàng ta vừa nói vừa đưa tay lên định vuốt ve người Mặc Thanh, y nhanh chân hơn tránh về phía sau làm nàng ta vồ hụt.

Cô nương bị từ chối cũng không ngại, cong môi cười lên thích thú vì trêu được tiểu đạo trưởng hết sức đáng yêu.

Mặc Thanh quay đầu nhìn sang Dư Phong, ngay lập tức bắt gặp một ánh mắt hùng hổ cảnh cáo.

Ánh mắt còn sắc hơn dao như chỉ cần Mặc Thanh gật đầu chấp nhận, hắn sẽ lập tức nhảy lên xé xác y làm đôi.

Mặc Thanh nhìn Dư Phong miễn cưỡng nở nụ cười.
Dư Phong còn ôm một tia hy vọng nghĩ, chắc Mặc Thanh cũng không đến nỗi vì vài đồng bạc lẻ mà bán rẻ mình.

Chuyện hắn không muốn làm dĩ nhiên là không ai ép được, nhưng hắn lại muốn để Mặc Thanh lựa chọn.

Hy vọng của Dư Phong lập tức bị Mặc Thanh đem đạp dưới chân, y còn chẳng thèm do dự gật đầu cái rụp đưa tay ra nhận lấy tiền.

“Được! Người này ta cho tỷ tỷ.”
Dư Phong thiếu chút nữa tức đến hộc máu, hắn trừng mắt lên không thể tin nổi.
Vậy mà Mặc Thanh dám… dám mang hắn đi bán?
Thực ra cũng không đến mức gọi là bán, nhưng đối với Dư Phong mà nói đây thực sự vẫn là điều sỉ nhục quá lớn.

Ánh mắt cô nương kia nhìn hắn thèm thuồng như vậy… Dư Phong càng nghĩ càng cảm thấy muốn giết người.
Mặc Thanh cảm nhận được sát khí đang chằm chằm hướng về phía mình, vội chạy lại bên cạnh Dư Phong kéo hắn lại một góc nhẹ giọng an ủi:
“Dư Phong ngươi cố chịu đựng một chút nha.

Tận năm mươi lượng đó, đủ để chúng ta ăn cả tháng!”
Mặc Thanh vừa nói vừa quàng một tay lên cổ kéo Dư Phong sát lại gần mình.

Ở khoảng cách gần như vậy, từng hơi thở ấm áp theo lời nói phả lên làm vành tai hắn ửng đỏ.

Không hiểu sao Dư Phong chết lặng, tâm can mềm nhũn, quên luôn những lời tức giận mình định nói, cũng không nghe ra Mặc Thanh đang lảm nhảm cái gì.
“Ngươi xem vị tỷ tỷ kia nhìn cũng rất xinh mà, dù sao những ngày tháng này ta biết ngươi cũng không…” Mặc Thanh nói đên đây ngập ngừng, như nghĩ đến chuyện mờ ám nào đó hai má ửng đỏ lên.


“Nhân cơ hội này giải tỏa một chút đi nha.”
Dư Phong không nghe lọt tai câu nào.

Tâm trí của hắn mải nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết chặt lên vai, khoảng cách gần như vậy cứ như là y đang ôm lấy hắn.

Thấy Dư Phong im lặng Mặc Thanh cứ nghĩ là hắn đã nghĩ thông suốt.

Nhân lúc Dư Phong chưa thay đổi ý định, vội đẩy hắn về phía cô nương kia rồi nhanh chân kéo Lâm Du Nhiên chạy mất, trước khi đi còn không quên cười tươi vẫy vẫy tay tạm biệt.
Đến khi bị cô nương kia lôi vào phòng Dư Phong mới hoàn hồn, khóe miệng khẽ run rẩy.

Vậy mà Mặc Thanh...!thực sự dám bỏ hắn lại?
Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên ngồi trong khách điếm từ lâu.

Hai người đều không ngừng sốt ruột ngó ra cửa, trời đã tối mịt vẫn chưa thấy người quay trở về.

Lâm Du Nhiên hạ giọng xuống lo lắng hỏi:
“Sao muộn vậy rồi mà vẫn chưa về? Dư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Làm sao có chuyện gì được, ở đấy còn chẳng có ma quỷ ai làm gì được hắn.” Mặc Thanh ung dung vừa uống trà vừa nói: “Huống hồ tỷ tỷ kia xinh đẹp như vậy, ta thấy hắn được lợi nhiều hơn.”
Lâm Du Nhiên vẫn không thôi lo lắng.

“Nhưng mà lâu như vậy rồi.

Huynh ấy đã không thích ta sẵn, chúng ta làm vậy có phải hơi quá đáng không?”
Mặc Thanh chưa kịp trả lời đã có tiếng đẩy cửa bước vào.

Dư Phong dùng sức khá mạnh khiến cả hai đều giật nảy mình.

Vừa nhìn thấy hắn, Mặc Thanh đã vui vẻ chạy lại kéo Dư Phong ngồi xuống ghế lập tức hỏi han:
“Sao rồi, sao rồi.

Mọi chuyện thế nào? Cô nương kia tốt chứ?”
Mặc Thanh không hỏi thì thôi, càng hỏi càng khiến Dư Phong tức giận.

Đôi mắt hắn lạnh lẽo, quay ra nhìn y quát:
“Còn dám nói?” Dư Phong gằn giọng, chỉ mặt từng người hỏi tội.

“Làm ra chuyện này các ngươi cũng ngày càng to gan hơn rồi!”
“Đừng tức giận mà, ngươi xem…” Mặc Thanh lôi bạc từ trong người ra, đưa cho Dư Phong phần nhiều hơn nói: “Đáng lẽ là ngươi bảy ta ba nhưng ngươi tốn công nhiều nhất, ta cho ngươi bốn mươi lượng.

Nhiều tiền thế này, trong tháng tiếp theo chúng ta không phải lo gì nữa rồi.”
Dư Phong đưa tay lên, không nhân nhượng đập mạnh lên đầu y làm Mặc Thanh kêu lên một tiếng đau đớn.

Không để y kịp phản bác hắn đã lớn tiếng quát: “Trong đầu hai ngươi chỉ có tiền thôi à? Ngươi bảo phải sớm diệt trừ yêu ma trở về sư môn cơ mà.


Nửa tháng qua ngươi diệt được con nào rồi?”
Nói rồi hắn quay qua lườm Lâm Du Nhiên.

“Còn ngươi nữa, ngươi bảo theo chúng ta học nghệ, học được cái gì rồi? Bảo ngươi đi tìm yêu ma thì hết ra ngoài rêu rao bán bùa, bói toán, xem mệnh,...!Đến cô nương nhà người ta muốn giảm béo cũng bảo ta vẽ bùa.

Ta mà làm được giỏi như vậy thì ta làm thần tiên luôn cho rồi!”
Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên bị hắn mắng chỉ biết rụt cổ lại không dám cãi câu nào.

Nửa tháng trước khi Lâm Du Nhiên xuất hiện, người bị chọc tức luôn là Mặc Thanh.

Hiện tại có thêm người cùng chung chí hướng với y nên người rước bực vào người nhiều nhất lại thành Dư Phong.

Khiến Dư Phong nổi điên lên như vậy Mặc Thanh lúc nào cũng trong trạng thái vui vẻ, tuy hả hê nhưng ngoài mặt vẫn cố dịu giọng xuống dỗ dành.

Mặc Thanh níu lấy tay áo Dư Phong kéo kéo, mặt hơi xụ xuống nói: “Dư huynh, huynh đừng tức giận nữa...!Huynh uống một chén trà trước đi.”
Lòng bàn tay ấm áp của Mặc Thanh chạm vào tay Dư Phong, hắn như chạm phải vật bỏng vội vàng hất ra.

Mặc Thanh cũng không buồn bã, tiếp tục đưa chén trà lên trước mặt hắn nói:
“Trừ ma dĩ nhiên là phải trừ rồi, nhưng trấn này thực sự không có ma quỷ gì mà.

Hay là chúng ta ngày mai lại xuất phát đi nơi khác?”
Lâm Du Nhiên đứng bên cạnh gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình.
Dư Phong hừm một tiếng nhìn sang hướng khác không trả lời.

Hắn không nói gì có nghĩa là đã bớt giận, Mặc Thanh mím môi cười vốn muốn nịnh nọt thêm, không hiểu sao lời nói lại trở thành nhắc đến chuyện kia.

“Nhưng mà Dư Phong này...!Ngươi đi lâu như vậy, có phải ngươi và tỷ tỷ đó…”
Nghe đến đây Lâm Du Nhiên cũng hóng hớt nghiêng đầu sang.
Dư Phong vừa mới hạ hỏa lại bị Mặc Thanh châm ngòi nổi cơn thịnh nộ.

Hắn đặt mạnh tách trà xuống bàn khiến nước văng tung tóe, Mặc Thanh hoảng sợ suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Dư Phong lạnh lùng hỏi:
“Ngươi thực sự mong ta ngủ cùng người khác lắm à?!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi