“Vậy nên ngươi cũng là đệ tử phái Thanh Liên?” Mặc Thanh cười khẩy, nhìn Dư Phong từ trên xuống dưới một lượt.
Đệ tử danh môn có hơn mười phái, những môn phái nhỏ khác cũng phải hơn trăm, đệ tử môn phái nào cũng được, tại sao cứ nhất định phải là đệ tử của Thanh Liên?
“Cũng coi như là vậy đi.” Biết Mặc Thanh không có ấn tượng tốt đẹp gì với môn phái, Dư Phong tránh né ánh mắt của y miễn cưỡng nói.
“Thế nào gọi là cũng coi như vậy? Có chuyện này thôi ngươi cũng phải giấu ta?”
“Không phải là ta cố ý giấu…” Hắn vội vàng thanh minh sau đó lại ngập ngừng, sau đó thở dài một hơi.
“Ta rời phái đi đã lâu, chỉ thấy nó không quan trọng không nhất thiết phải nhắc đến.”
“VÌ sao lại rời???” Mặc Thanh kinh ngạc hỏi lại.
“Không chung chí hướng, không chung đường.” Dư Phong cười nhạt.
Hắn lẳng lặng nhìn Mặc Thanh hỏi lại.
“Ngươi sẽ không vì chuyện này mà giận ta chứ?”
Từ trước đến nay Mặc Thanh vốn không ưa gì người của phái Thanh Liên, chỉ cần nhìn đến bộ dạng xa hoa lộng quyền đó y đã nuốt không trôi.
Nghe nói chưởng môn phái đó xa hoa đến mức ngay cả sảnh đường đều lát vàng, y phục đệ tử đều được may bằng gấm vóc, hàng ngày đều ăn sơn hào hải vị, đi đến đâu khoe khoang đến đó.
Mà những số tiền đấy có được không phải là ăn trên mồ hôi nước mắt của người khác hay sao? Bị yêu ma quấy nhiễu đã cực khổ, nếu gặp phải đệ tử phái này còn cực khổ hơn gấp ngàn lần.
Làm ra những chuyện như vậy có khác gì ác bá bóc lột của dân, như vậy mà cũng được xếp đầu trong thập đại môn phái, sao không nói thẳng ra, nơi nào giàu nhất thì được người ta nể mặt nhất đi, cũng chỉ là một đám a dua đòi hỏi lợi ích.
Tuy Mặc Thanh cần tiền thật nhưng mấy thể loại này từ trước đến nay y vốn không để vào trong mắt.
Thật không thể ngờ người bên cạnh y lại chính là đệ tử phái này, đúng là đã ghét của nào ông trời lại cố tình gieo giắt xuống cho y của nấy.
Mặc Thanh khó chịu day trán.
Y thật sự không muốn tiếp xúc với người của phái Thanh Liên một chút nào.
Dư Phong cũng nhìn ra sắc mặt này của y, hắn vội vàng nói:
“Hiện tại ta không liên lạc gì với môn phái nên ngươi không cần cảm thấy khó chịu.
Còn Ngọc Thanh, chờ thân thể đệ ấy đỡ hơn sẽ rời đi ngay… Mặc Thanh đừng tức giận có được không?”
“Việc gì ta phải tức giận vì chuyện này?” Mặc Thanh nói thì nói vậy nhưng gương mặt không cảm xúc, nhanh chóng rời đi bỏ lại Dư Phong một mình đứng đó.
Hắn gọi lại vài câu nhưng Mặc Thanh không đáp, mắt điếc tai ngơ coi như không nghe thấy.
…Vậy mà còn nói là không tức giận?
Nghĩ đi nghĩ lại Dư Phong cũng không làm gì sai, là trước đó y không hỏi thân thế của hắn nên không biết là phải, nhưng không có nghĩa là y sẽ không khó chịu.
Vừa trở về phòng Mặc Thanh đã hậm hực ngồi xuống đập mạnh lên bàn.
Doãn Tình ở bên cạnh kinh ngạc hỏi:
“Làm sao vậy? Ai lại chọc giận sư đệ của ta rồi?”
“Không có chuyện gì.” Mặc Thanh hằn học tự rót cho mình một cốc nước.
“Sắc mặt kém như vậy lại còn nói không có chuyện.
Nói cho sư huynh nghe thử, chẳng lẽ còn có khó khăn ta không giải quyết được?” Doãn Tình vẫn yên tĩnh ngồi một bên chờ Mặc Thanh nói, cũng không lên tiếng thúc giục.
Mặc Thanh suy nghĩ một lúc, sắc mặt biến hóa đủ kiểu.
Mất một hồi lâu y mới xụ mặt xuống, buồn bã nói: “Sư đệ của Dư Phong đến.”
“Sư đệ?” Doãn Tình hơi nhướn mày chờ y kể tiếp.
Mặc Thanh gật đầu, hai tay bấu chặt lại với nhau, vẻ mặt hiện rõ vẻ không vui.
“Nhìn rất đẹp, có khí chất, rất thân thiết với Dư Phong.
Đã vậy còn là đệ tử phái Thanh Liên.
Ta từ trước đến nay đã không thích môn phái đó sẵn rồi, huynh nói xem có đáng ghét hay không?”
“Ồ?” Doãn Tình kinh ngạc thốt lên.
Ngược lại với Mặc Thanh đang hằm hằm tức giận, hắn cong môi lên nở nụ cười.
Mặc Thanh nhìn thấy càng đen mặt lại hơn, thấy y tức giận đứng dậy định rời đi Doãn Tình mới ho khan một tiếng hỏi:
“Như đệ nói, rốt cuộc là người đó thân thiết với Dư Phong làm đệ tức giận, hay là vì y là đệ tử phái Thanh Liên làm đệ tức giận?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Mặc Thanh nghẹn lời ngơ ngác nhìn Doãn Tình.
Y chỉ cảm thấy Ngọc Thanh đó rất đáng ghét, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy ghét như vậy, quả thật vì Ngọc Thanh là đệ tử phái Thanh Liên nên y mới ghét sao?
Nhìn vẻ mặt mơ hồ này của Mặc Thanh Doãn Tình lắc đầu.
“Lý do ghét người ta còn không biết thì việc gì phải tức giận đến thế.”
Mặc Thanh không can tâm đập mạnh tay xuống bàn, y nghiến răng nhìn Doãn Tình hậm hực nói: “Không phải huynh nói có khó khăn nào cũng giải quyết được hết cho ta? Giờ nói đi ta nên làm thế nào?”
“Ầy.” Doãn Tình thở dài ngó lơ sang một bên.
“Đệ xem ta cũng đâu phải thần tiên cái thế.
Vừa vặn khó khăn này ta không thể giải quyết, đệ tự mình suy nghĩ đi.”
Mặc Thanh quay qua lườm Doãn Tình.
Sao y lại không biết sư huynh cũng có bộ mặt lừa người này?
Trong lòng không vui nên Mặc Thanh cũng triệt để ngó lơ Dư Phong.
Chuyện ngày hôm đó cứ như trôi vào dĩ vãng, ngay cả thuốc của hắn y cũng không tự mình đem đến.
Mặc Thanh ngồi dưới sảnh nhìn theo bóng lưng Dư Phong bưng thuốc lên trên phòng, y nghĩ sao cũng không vui cho nổi lẩm bẩm.
“Tay còn chưa khỏi mà cũng thật giỏi hầu hạ người khác!”
Lâm Du Nhiên cũng phát hiện tâm trạng Mặc Thanh không được tốt, vội vàng ăn xong nhanh chóng kéo theo Doãn Tình rời đi.
Chuyện này vẫn nên để cho ba người họ tự giải quyết, nếu xen vào chỉ sợ trâu bò đánh nhau người chết trước lại là mấy kẻ ruồi muỗi bọn họ.
Giữ tính mạng của mình vẫn là trên hết.
Ngày hôm sau, có vẻ sức khỏe của Ngọc Thanh đã tốt hơn trước có thể đi ra ngoài.
Không biết hai sư huynh đệ họ lại tranh chấp nhau chuyện gì mà sắc mặt Ngọc Thanh trắng bệch, hai mắt lại ngấn nước.
Dư Phong thì nhíu mày lại đứng một bên không biết nói gì đó.
Thật trùng hợp, đúng lúc này Mặc Thanh lại đi qua, vừa kịp lúc nhìn thấy Dư Phong lạnh nhạt rời đi bỏ lại Ngọc Thanh đứng thẫn thờ.
Mặc Thanh cũng không phải có ý nghe lén họ nói chuyện, đang định trốn đi thì không may bị Ngọc Thanh nhìn thấy.
Y sờ nhẹ lên mũi, nếu bây giờ rời đi luôn lại giống như bị bắt quả tang nghe trộm quá đành miễn cưỡng nở nụ cười, tiến về phía Ngọc Thanh khách sáo nói:
“Thân thể ngươi có vẻ tốt hơn rồi nha, có thể đi lại được rồi, không biết bao giờ có thể rời đi?”
Ngọc Thanh cũng lập tức thu lại bộ dáng yếu đuối, y nhìn Mặc Thanh mỉm cười hỏi lại.
“Có vẻ như ngươi rất mong ta rời đi sớm?”
“Dĩ nhiên là mong rồi.
Ngươi nhìn thấy ta có vẻ gì thích ngươi ở lại không?”
“Hình như ta chưa có đắc tội gì với ngươi mà? Đây là đang lo sợ ta và Dư Phong sao?” Ngọc Thanh nhướn mày lên cố ý khiêu khích.
Nhưng Mặc Thanh lại không để bộ dạng trào phúng này của Ngọc Thanh vào trong mắt.
“Quý nhân thật là hay quên.” Mặc Thanh bật cười, khoanh hai tay trước ngực bâng quơ nói.
“Ngày đó không biết là ai nói ta thấp kém không nên so đo.”
Mặc Thanh cố ý nhắc lại chuyện đụng độ ngày trước.
Hôm đó tên đi cùng kia còn làm y bị thương, bên vai đau suốt một thời gian dài, cục tức này thật sự nuốt không dễ.
“Thì ra là vì chuyện này, chuyện đã qua lâu rồi ngươi cũng đâu cần phải để ý như vậy?”
“Thật tiếc ta không có lòng bao dung như ai đó nha.” Mặc Thanh mỉa mai, nhướn mày lên ghé vào tai Ngọc Thanh, miệng cười mà lòng không cười.
“Ta chẳng được cái gì, chỉ được cái nhớ rất giỏi...!và thù cũng rất dai.”