QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



Mặc Thanh ném ánh mắt nhàn nhạt nhìn lại.

Bị mỉa mai như vậy mà nửa câu cũng không thể phản bác, khả năng khiêu khích thường ngày đột nhiên bay sạch, một chữ cũng không cất nên lời.

Nếu như lúc nãy còn hùng hổ là vậy, không hiểu sao hiện tại lại cảm thấy hụt hẫng.

Giờ ngẫm lại mới thấy, chuyện của Dư Phong y cái gì cũng không biết, một chút cũng không biết.
Mặc kệ Ngọc Thanh vẫn tiếp tục nói bóng nói gió, Mặc Thanh nhắm mại lại nghỉ ngơi, bộ dạng ung dung không coi ai vào trong mắt.
Không nghĩ chỉ vì sơ xuất nhỏ năm xưa mà hiện giờ gặp phải rắc rối lớn như vậy.

Dư Phong nghĩ mãi cũng không ra, tại sao một con quỷ cấp thấp nhỏ bé lại chỉ trong vài năm có thể thăng cấp nhanh như vậy.

Dựa vào năng lực của Quỷ Âm tuyệt đối nó không có khả năng này.
Càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, Dư Phong day nhẹ trán.

Tuy họ có nhiều người nhưng có đến ba người không có khả năng chống trả, chưa kể đến hắn còn phải phân tâm ra bảo vệ họ.

Chỉ với sức của hắn và Doãn Tình, khống chế một Quỷ Âm không phải là không thể, nhưng vấn đề ở đây là Quỷ Âm rất xảo quyệt, nó chắc chắn sẽ nhằm vào kẻ yếu mà ra tay.


Dư Phong đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng quay qua Doãn Tình đề nghị.
“Doãn đạo trưởng.

Hay là ngươi đưa ba người Mặc Thanh đi trước, để ta một mình ở lại đây đối phó với Quỷ Âm.”
“Làm vậy sao được!” Doãn Tình lập tức từ chối.

Thấy mình hơi lớn tiếng, hắn ho khan hạ giọng xuống từ từ khuyên nhủ.

“Ta biết Dư công tử lợi hại, nhưng đây là quỷ cấp cao không thể chủ quan được.

Có thêm người ở lại, không giúp được nhiều cũng đỡ hơn phần nào, chỉ là một Quỷ Âm thôi không lẽ chúng ta lại phải chạy trốn.”
Ngọc Thanh cũng lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng níu lấy tay Dư Phong không buông.

“Sư hynh đừng nói như vậy, ta ở với huynh không đi đâu hết!”
“Đệ ở lại thì cũng đâu giúp được gì…”
“Nhưng huynh cũng không thể bắt ta bỏ mặc huynh như vậy được.

Ta không nhẫn tâm như huynh, nói đi là đi!” Ngọc Thanh vội vàng nói lớn, như sợ Dư Phong đuổi mình đi ghì chặt lấy tay hắn, hai mắt rưng rưng.
Nhìn một màn huynh đệ tình thâm này, Mặc Thanh hơi rũ mắt xuống, tay vô tình cào nhẹ lên kiếm gỗ nhìn không rõ sắc mặt.

Lâm Du Nhiên đột nhiên nói chen vào.

“Ta thấy họ nói đúng đó.

Để huynh ở lại một mình không ai yên tâm được… ngươi nói đúng không Mặc Thanh?”
Từ đầu đến giờ Mặc Thanh luôn im lặng, nửa câu cũng không nói.

Lâm Du Nhiên thấy huynh đệ Dư Phong bên kia sướt mướt níu kéo nóng lòng gần chết, không thể nhìn được nữa cố tình kéo Mặc Thanh vào cuộc tranh luận bên này.
Người cũng sắp bị cướp đi ngay trước mặt rồi, sao có thế ung dung như vậy chứ!
Nhắc đến Mặc Thanh, Dư Phong vô thức ngẩng đầu lên.

Mặc Thanh không nhìn về phía hắn, chỉ cười nhạt đáp lại.

“Không phải ngày trước ngươi nói Dương Thanh Huyền đạo trưởng rất lợi hại, đến cả quỷ cấp cao nào đấy cũng bị hắn tiêu diệt trong vài ngày ngắn ngủi…” Mặc Thanh khóe môi khẽ cười, như vô tình nhớ ra thốt lên.

“À đúng rồi, nhớ không nhầm là quỷ Ngụy Sai đúng không? Đệ tử các đại môn phái cũng bó tay chịu thua, mà hắn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã thu phục được nó, một Quỷ Âm cỏn con có là gì.

Chúng ta vẫn nên rời đi đi thôi, cẩn thận lại làm người khác vướng tay vướng chân.”

Những lời này không phải khen ngợi mà đậm mùi mỉa mai, lời nào lời đấy nói ra cũng sắc như chứa mũi dao nhọn.

Lâm Du Nhiên cảm thấy hối hận không thôi, đáng nhẽ trước kia hắn không nên nói khoác loác nhiều như vậy.

Lâm Du Nhiên cười trừ, gãi đầu nói:
“Mặc Thanh à… Thật ra lần đó ta chỉ nói bừa thôi, ngươi đừng tin là thật.

Làm gì có ai lợi hại như thế chứ…”
Quỷ Ngụy Sai quả thật là do Dư Phong tiêu diệt, nhưng người chứng kiến sự tình thật lại chẳng có mấy ai.

Hắn hạ được một phần là do may mắn biết được điểm yếu của nó, nhưng cả hai đều lưỡng bại câu thương.

Quỷ Ngụy Sai chết rồi, hắn cũng bị thương đến mức suýt mất mạng, tĩnh dưỡng liền vài tháng.

Những chuyện này người ngoài không biết, mà Dư Phong cũng không có ý định nói ra.

Hắn biết Mặc Thanh đang giận nên cố tình hạ giọng xuống, ngập ngừng nói:
“Mặc Thanh, ta xin lỗi.

Chuyện ta là Dương Thanh Huyền trước đó không nói với ngươi…”
“Ngươi việc gì phải xin lỗi ta?” Không để Dư Phong nói hết, Mặc Thanh đã lạnh lùng cắt ngang.

Y nhìn về phía hắn hai mày hơi nhướn lên, mỉm cười nói lại.

“Dù sao hai ta cũng đâu có quan hệ đặc biệt gì, ngươi không có nghĩa vụ phải nói cho ta biết, ngược lại ta cũng không hề tức giận.”
Hiếm khi Mặc Thanh lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy, Lâm Du Nhiên nghẹn họng không nói giúp được cho Dư Phong câu nào.

Doãn Tình không thích chen vào mấy chuyện giận dỗi này, càng im lặng an tĩnh ngồi một bên.
Trong đây vẫn có thể cười nói thoải mái nhất có lẽ chính là Ngọc Thanh.

Y lợi dụng lòng tốt của Dư Phong, dù sao hai người cũng là huynh đệ, chỉ vì hai chữ này y chắc chắn Dư Phong không thể nào bỏ mặc thấy chết mà không cứu, không ngó ngàng đến y.

Ngàn lời không có tác dụng, nhưng một hành động vô tình thôi cũng sẽ khiến quan hệ bình thường của hai người xảy ra rạn nứt.

Mọi việc xảy ra đều không khác với suy nghĩ là mấy, Ngọc Thanh đắc ý trong lòng nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng ra ngoài.

Y đóng vai người giảng hòa đứng ra nói: “Chuyện quan trọng trước là đối phó với Quỷ Âm mọi người không nên bất hòa.” Ngọc Thanh cắn nhẹ môi, nhìn về phía Mặc Thanh nhỏ giọng khuyên nhủ.


“Mặc Thanh đạo trưởng.

Chuyện sư huynh là Dương Thanh Huyền cũng chỉ có một mình ta biết, huynh ấy không nói với người ngoài, mọi người không biết cũng là chuyện bình thường.

Ngươi không nên vì điều này mà tức giận, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người…”
“Ngọc Thanh đệ ít lời một chút đi!” Dư Phong gắt gỏng quát lớn.

Càng nói sắc mặt Mặc Thanh càng kém, thà rằng không khuyên.

Nếu Mặc Thanh thật sự vì chuyện này mà tức giận, những lời Ngọc Thanh nói không phải là như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ y chưa nổi điên chưa vừa lòng?
Ấn đường của hắn khẽ nhíu lại, lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh.

Vài năm không gặp sư đệ của hắn càng ngày càng thay đổi, tại sao lại trở nên thế này?
“Ngọc Thanh đạo trưởng có phải là thính giác không được tốt hay không?”
Dư Phong còn chìm trong suy nghĩ bị thanh âm của Mặc Thanh cắt ngang, hắn lo lắng nhìn về phía y, vừa định mở lời đã bị Mặc Thanh nói trước.
“Ta lúc nãy vừa nói không hề tức giận, ngươi cứ muốn ta phải nhắc lại lần nữa?”
Từ trước đến nay, Ngọc Thanh nhờ có dung mạo hơn người ai cũng cung phụng y như bảo vật, trước mặt không ai dám lớn tiếng, chỉ cần y nhíu mày một cái cũng cảm thấy đau lòng, nào có từng nghe qua những lời mỉa mai đáng ghét này.

Ngọc Thanh tức giận nhưng ngại Dư Phong còn ở đây, đành miễn cưỡng nở ra một nụ cười hết sức méo mó.
“Nếu Mặc đạo trưởng không giận thì tốt, ta chỉ lo…”
“Đừng lo.” Mặc Thanh lần nữa cắt ngang.

“Thật không có phúc được Ngọc Thanh đạo trưởng lo lắng, ta trái tim yếu đuối, sợ nửa đêm cứ nghĩ đến ngươi lại gặp ác mộng không ngủ được.”
Lâm Du Nhiên nghe Mặc Thanh tự nhận mình ‘trái tim yếu đuối’ không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cảm giác được có ánh mắt hằn học nhìn về phía mình, hắn vội cúi đầu xuống bịt chặt miệng lại không dám lên tiếng.
Ngọc Thanh tự chuốc bực vào người hai má đỏ bừng lên, vẻ mặt không nhìn ra sơ hở nhưng ánh mắt lại không che giấu được căm ghét.

Chỉ được cái mồm lẻo mép, ta đợi xem ngươi còn mạnh miệng như vậy được bao lâu.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi