QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



Doãn Tình thở dài tiến lại gần ôm lấy Lâm Du Nhiên vào lòng, xoa nhẹ đầu hắn nói: “Nói gì vậy chứ, đó cũng không phải là điều ngươi muốn mà, sao có thể trách ngươi.”
Y phục của Doãn Tình có một mùi hương rất dễ chịu, một khi đã chạm vào khiến người ta luyến tiếc không nỡ rời xa.

Lâm Du Nhiên đưa tay ra muốn ôm lấy, muốn vùi mặt sâu vào trong lồng ngực đó nhưng lại ngập ngừng.

Giờ hắn mới thẫm đẫm câu nói người ở trước mắt mà như cách xa vạn dặm, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Doãn Tình là đệ tử danh môn chính phái, là ánh trăng sáng trên cao, còn hắn chỉ là một ngọn cỏ được ánh trăng soi sáng mà muốn vươn lên.
Nhưng cỏ thì làm sao với được đến trăng.

Càng nghĩ Lâm Du Nhiên càng cảm thấy chua xót khóc nấc lên: “Huynh đừng tốt với ta như vậy, ta là người xấu…”
“Du Nhiên rất tốt, Du Nhiên không xấu đừng nghĩ như vậy.” Doãn Tình vẫn cẩn thận vỗ nhẹ lên vai hắn an ủi.
“Ai mà chẳng có lúc lầm đường, quan trọng là trước mắt ngươi không như vậy nữa.

Đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, muốn trở thành người tốt quay đầu có bao giờ là muộn?”
“Huynh nói thật sao? Thật sự là không muộn?”
Doãn Tình buông Lâm Du Nhiên ra gật đầu mỉm cười, “Ừ, không muộn.


Không bao giờ là muộn cả.”
“Vậy…” Lâm Du Nhiên ngập ngừng hơi cúi đầu xuống nói: “Nếu ta trở thành người tốt rồi, huynh đối xử với ta tốt hơn một chút được không… ít ra là tốt hơn sư đệ một chút?”
Doãn Tình bật cười khóe mắt cũng cong lên, ôn nhu nói: “Vậy coi như đệ đệ nhé? Ca ca chăm sóc cho ngươi.”
“Ta không phải là ý này!”
“Không được ư? Không lẽ Du Nhiên muốn làm con ta?” Doãn Tình lập tức hoảng sợ xua tay.

“Vậy không được đâu, ta còn chưa thành thân sao có thể có con được chứ!”
“Huynh…” Lâm Du Nhiên hậm hực, lời đến miệng lại không biết phải nói thế nào tức giận chạy đi.

“Ta không thèm nói chuyện với huynh nữa!”
“Ta lại nói gì không đúng sao?” Doãn Tình gọi với theo nhưng nhận lại chỉ là bóng lưng đã đi xa, ý cười trong mắt hắn dần thu lại.

Doãn Tình rũ mắt xuống thở dài.

“Xin lỗi…”
***
Trời vừa sáng đã nghe thấy tiếng hét ầm ĩ của Mặc Thanh, y hốt hoảng ôm lấy ngực ném tờ giấy đẫm máu ra xa.

Dư Phong cũng giật mình tỉnh giấc, lần này không phải thứ gì quá đáng sợ nên Mặc Thanh rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Dư Phong đi qua trấn an y vài câu rồi mới nhặt tờ giấy dưới đất lên.

Lần nào cũng bị dọa như vậy đã quá mức chịu đựng của người thường, y cau mày khó chịu nói: “Lần này lại là thứ quái quỷ gì nữa? Trên đó viết gì?”
Dư Phong không trả lời, sắc mặt trầm xuống đặt mảnh giấy lên bàn, trên đó còn kèm theo một lá Hắc Linh Phù, bên trên viết bốn chữ bằng máu đỏ chót: Bạch Nguyệt sơn trang.
“Bạch Nguyệt sơn trang?” Lâm Du Nhiên ngó ngiêng dòng chữ này lên xuống, nơi này hắn chưa từng nghe thấy bao giờ nên quay qua hỏi: “Đây là đâu vậy?”
“Là nơi ở ngày trước của Dương gia.” Doãn Tình cau mày nhìn về phía Dư Phong.

“Đây là kẻ kia muốn dẫn ngươi trở về nhà cũ?”
“Không đúng.” Mặc Thanh tức giận đập mạnh xuống bàn, y oán trách nhìn về phía Dư Phong.

“Nếu là Dương gia thì đáng nhẽ kẻ đó phải đưa cho ngươi chứ ném lên người ta làm cái quái gì?!”

“Thì hai người ở cùng nhau mà, đưa cho ai cũng vậy thôi.” Lâm Du Nhiên ung dung nói còn không quên thắc mắc.

“Mặc Thanh thì không nói, Dư Phong ngươi lợi hại như vậy không lẽ có kẻ đột nhập vào phòng cũng không biết sao?”
Ngày hôm qua sau khi thu dọn trở về đã thấy Mặc Thanh ngủ mất, lúc đó hắn cũng không để ý vội tắt đèn.

Mặc Thanh còn đang giận nên hắn không dám ngủ chung đành cầm chăn gối ngoan ngoãn nằm trên sàn, có lẽ kẻ kia thừa lúc đó lẻn vào.

Nhưng Dư Phong cũng không nói rõ sự tình mất mặt này ra chỉ đăm chiêu lắc đầu.
Mặc Thanh vò tóc trên đầu tức giận nói: “Ta sắp không chịu được nữa rồi, hiện tại làm thế nào đây? Bạch Nguyệt sơn trang gì đó có đi không?”
“Nghe nói sau khi Dương gia diệt vong Bạch Nguyệt sơn trang như dính phải lời nguyền, những người bước vào trong đó đều bạch vô âm tín không thể trở ra.

Nếu đi thật chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm phải suy nghĩ cho kỹ.” Doãn Tình cẩn thận nhắc nhở.
“Dư Phong ngươi thấy thế nào?”
Dư Phong nhìn chằm chằm lên bức thư đẫm máu, hắn nhíu mày trầm mặc nhìn qua Mặc Thanh, một lúc sau mới thở dài nói:
“Người ta đã có lời mời không lẽ lại không đi, nhưng như Doãn huynh nói chuyến đi này thật sự rất nguy hiểm, hay là…”
“Ngươi lại định nói hay là ngươi đi một mình chúng ta ở đây đợi?” Mặc Thanh không để hắn nói hết vội vàng cắt ngang, bị nói trúng tim đen Dư Phong ậm ừ vừa muốn giải thích Mặc Thanh lại nói tiếp:
“Một là cùng nhau đi, hai là không đi đâu hết ngươi chọn thế nào thì chọn.”
Dù không thể hiện ra nhưng hắn biết Mặc Thanh là đang lo lắng, hắn mỉm cười trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp, quay qua Mặc Thanh trêu chọc.

“Vậy Thanh Thanh nói thử chúng ta nên đi hay là không đi?”
Sư huynh còn ngồi đây, bị gọi thân mật như vậy Mặc Thanh trừng mắt lên cảnh cáo một cái, thấy Doãn Tình cũng không phản ứng gì y mới tức giận nói: “Đi.

Phải đi chứ.

Không biết tên khốn kiếp nào dám dọa ta hết lần này đến lần khác, ta phải tìm ra hắn rồi xé xác băm vằm ra mới bõ tức!”
Dư Phong bật cười.

“Được.

Vậy nghe theo Thanh Thanh, ta sẽ tìm ra kẻ kia để ngươi phanh thây hắn ra trút giận cho ngươi.”
Mặc Thanh nghe vậy rất hài lòng, khích lệ vỗ vai hắn một cái.


“Đừng làm ta thất vọng.”
Bạch Nguyệt sơn trang nằm ở phía Đông cách nơi họ ở rất xa, vì lời truyền miệng kia ai cũng khiếp sợ, người dám đặt chân đến chẳng có mấy ai nên không thể xác định rõ vị trí.

Cũng may Doãn Tình đi nhiều biết nhiều, nghe nói Bạch Nguyệt sơn trang nằm trên một hòn đảo, muốn đến đó phải đi qua sông Vĩnh Cửu.

Mà dòng sông này cũng rất ít đảo, chỉ cần ngồi thuyền một canh giờ là có thể đến được Bạch Nguyệt sơn trang.
Bốn người tìm vài con ngựa tức tốc lên đường, trải qua bốn ngày cuối cùng cũng đến được trấn Lâm Anh, sông Vĩnh Cửu tọa lạc ở trấn này, đến được đây có nghĩa là họ cách Bạch Nguyệt sơn trang không còn xa.

Nơi cần đến đã ở ngay trước mặt, họ cũng không cần gấp gáp quyết định nghỉ lại một đêm.

Bạch Nguyệt sơn trang là địa danh cấm kỵ của người nơi này, ai cũng đều tránh nhắc đến hết mức có thể, như chỉ cần từ đó thốt ra khỏi miệng là sẽ gặp xui xẻo.

Dư Phong cũng không trông mong sẽ có người đưa họ đến tận nơi nên trực tiếp mua hẳn một chiếc thuyền.

Nếu không nhắc đến chuyện họ đang lao đầu vào nơi nguy hiểm thì trấn Lâm Anh này cũng là một địa danh tuyệt đẹp, đặc biệt là sông Vĩnh Cửu.

Dòng sông này rất rộng, nước trong vắt mơ hồ có thể nhìn thấy tận đáy, bên bờ sông hàng cây xanh mọc kín mơ hồ nhìn thấy bóng của chúng dưới nước, từng cơn gió thổi qua kèm theo gió mát trời xuân thực sự rất dễ chịu.
Mặc Thanh thích thú đứng dậy, dang hai tay ra tận hưởng cảm giác mát lạnh của từng cơn gió phả lên mặt, y vừa đứng lên thuyền liền nghiêng ngả.
Dư Phong nhắc nhở.

“Mặc Thanh đừng nghịch nữa cẩn thận ngã.”
Mặc Thanh cũng không muốn đứng quá lâu lại ngồi xuống đưa tay ra đùa nghịch dòng nước trong vắt, đây là lần đầu tiên đến nơi này nhưng không hiểu sao cảm thấy rất quen thuộc, y hất nước tứ tung đến tóc cũng ướt nhẹp.
Có người yêu ham chơi như vậy Dư Phong cũng chỉ biết lắc đầu mỉm cười.
“Nghe nói Bạch Nguyệt sơn trang ngày trước có rất nhiều hoa đào, đến mùa bốn phía đều ngập hương hoa đẹp không khác gì tiên cảnh.

Chúng ta đến vừa vặn vào mùa hoa nở, nhưng qua lâu như vậy rồi không biết còn cây hoa nào không.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi