QUY LUẬT TÌNH YÊU

Nụ hôn giữa người yêu với nhau nên định nghĩa và mô tả thế nào đây nhỉ?

Cái cảm giác hôn giống như thủy triều lên xuống không theo giờ giấc, không theo quy luật, nhưng một khi nhìn thấy người mình yêu thì cái cơn thủy triều ấy sẽ dâng lên ngay tức thì.

Trong tay Tác Dương còn đang cầm bó hồng, chủ tiệm rất cẩn thận đã cắt bỏ hết gai đi rồi.

Thẩm Huy Minh kéo lấy cổ tay cậu, ôm vòng qua eo cậu, mút lấy đôi môi cậu, khắp cả người từ trên xuống dưới đều chìm đắm trong tình yêu của Thẩm Huy Minh.

Một cánh hoa rụng mất, rơi ngay bên cạnh bình hoa. Nó nằm yên ở đó ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông đang hôn mặn nồng.

Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Huy Minh cười bảo:

– Lúc trước anh tưởng em sẽ rất mắc cỡ khi làm chuyện này chứ.

Trong mắt Thẩm Huy Minh thì Tác Dương là người luôn đóng chặt cửa thế giới riêng của mình, vừa bảo thủ vừa nguyên tắc. Khi hai người vẫn chưa hẹn hò, Thẩm Huy Minh còn từng nghĩ, nếu có một ngày anh hôn Tác Dương thì liệu em ấy có đỏ bừng mặt đến nỗi không dám đáp lại anh hay không.

Nhưng mà sự rụt rè và ngượng ngùng đó không hề xuất hiện, Tác Dương làm mọi thứ rất tự nhiên như vốn nó đã là thế.

Ngay cả khi bọn họ làm chuyện chăn gối thì Tác Dương cũng không õng ẹo gì cả, luôn cố gắng phối hợp với anh, thậm chí lúc nào cần cũng biết chủ động nữa kìa.

– Đối với em, việc mắc cỡ ấy chả có ý nghĩa gì cả – Tác Dương nở nụ cười với anh, sau đó tiếp tục cúi đầu cắm hoa – Em đã tốn rất nhiều thời gian để thăm dò và chu toàn cả hai bên, đến giai đoạn này rồi, chuyện em cần làm chính là thỏa thuê tận hưởng nó mà thôi.

Cậu dừng lại một chốc, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Huy Minh:

– Hay là anh muốn nhìn em mắc cỡ? Em có thể phối hợp diễn cùng với anh.

Thẩm Huy Minh phì cười:

– Thôi cái này thì không nhất thiết, con người anh không có quá nhiều yêu cầu về chuyện này đâu, điều duy nhất anh cần đó chính là em cảm thấy được tự do thoải mái.

Tác Dương quay đầu lại nhìn anh, cười tủm tỉm, rồi đưa đóa hồng trong tay cho anh.

– Mượn hoa hiến Phật – Tác Dương nói – Mượn hoa của Phật hiến lại cho Phật.

– Anh cũng có phải Phật đâu – Thẩm Huy Minh nhận lấy bông hồng, ngón tay mơn man trên những cánh hoa – Anh chỉ là một kẻ phàm trần không thể thoát khỏi những thú vui tục tằng mà thôi.

Tác Dương cười:

– Là người hay là Phật thì phải xem cái người quyết định xem anh là gì, em nói anh là Phật của em, vậy thì anh chính là Phật.

Thẩm Huy Minh ngẩn ra nhìn Tác Dương.

– Ở trong tim em, anh nặng đến thế sao?

– Thật ra em không tin vào thần phật, cũng chẳng có tín ngưỡng gì cả – Tác Dương nói – Nhưng mà khi ở bên anh, em đột nhiên hiểu được từ “độ” trong Phật giáo có ý nghĩa gì.

– Em cũng hiểu được tư tưởng nhà Phật ư? – Thẩm Huy Minh dở khóc dở cười, thầm nhủ không biết bình thường em ấy đọc những thứ gì nữa.

– Có hiểu đâu – Tác Dương cười – Những lúc nào chán thì em đọc một ít thôi.

Cậu vừa cắm hoa vừa chia sẻ:

– Cách đây rất lâu rồi, em đọc thấy người ta nói từ “độ” trong Phật giáo có nghĩa là dùng Phật pháp để đưa loài người vượt qua biển sinh tử để đến với cõi Niết bàn, mà “cõi Niết bàn” ấy chính là cảnh giới thường lạc ngã tịnh.

(*) thường lạc ngã tịnh: Sự giác ngộ đạt đến cảnh giới Niết bàn là sự giác ngộ vĩnh viễn không biến đổi, được gọi là Thường; cảnh giới ấy không có các khổ não, chỉ có an vui, gọi là Lạc; được tự do tự tại, không một mảy may bó buộc, gọi là Ngã; không có phiền não nhiễm ô, gọi là Tịnh.

Thẩm Huy Minh day day ấn đường:

– Anh thật sự kém văn hóa quá rồi.

Tác Dương dựa vào người anh phì cười:

– Nói thẳng ra là khi yêu anh, nó đem đến cho em niềm vui, tự do, không âu lo, không phiền muộn, anh đưa em từ một thế giới hiện thực nhàm chán đến một vườn địa đàng mà em không cách nào mô tả hay định nghĩa được, cho nên…

Cậu chọc chọc ngón tay vào ngực Thẩm Huy Minh:

– Anh chính là Phật của em.

Có lẽ vốn bản thân hoa hồng đã đủ trữ tình rồi, hoặc là cái người đàn ông cầm bó hồng tới bấm chuông cửa nhà cậu có ẩn giấu sự kích thích gì đó, chính bản thân Tác Dương cũng không ngờ mình lại nói ra những lời này, mà không những thế, sau khi nói xong cậu còn chủ động ghé lại hôn anh.

Những lời âu yếm sến sẩm còn vương nơi đầu lưỡi, được Tác Dương “độ” sang cho Thẩm Huy Minh.

Hai người nằm trên sàn hôn nhau, không cẩn thận đè lên cánh hoa hồng lúc nãy, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của Thẩm Huy Minh.

– Sắp tới kỳ nghỉ Quốc khánh rồi – Nụ hôn nồng cháy kết thúc ngay thời điểm ánh chiều tà buông xuống, Thẩm Huy Minh ôm Tác Dương nằm ở đó trông mắt nhìn ra khoảng trời màu cam nhạt ngoài cửa sổ – Em đã có lịch bay mấy ngày đó chưa? Nếu anh không bận gì thì có thể bay cùng em.

Tác Dương tựa đầu trên cánh tay anh, móc ngón tay mình vào ngón út của anh.

– Sếp Thẩm đúng thật là hào phóng tiền vé máy bay quá – Tác Dương cố ý trêu anh – Quả nhiên ai làm sếp cũng lấy tiền ra khoe mẽ hết.

Thẩm Huy Minh thọc lét cậu:

– Chứ biết làm sao đây? Mắn lắm mới được nghỉ, muốn âu yếm với bạn trai một tí mà bạn trai còn phải đi làm.

Tác Dương sợ ngứa, nhột quá rúc mạnh vào lòng Thẩm Huy Minh.

Hai tên đàn ông trưởng thành mà còn nô đùa như hai đứa học sinh tiểu học ngây ngô, giỡn đủ rồi thì ôm quyện lấy nhau cười tủm tỉm.

*

Khi Thẩm Huy Minh theo Tác Dương đi gặp Chu Mạt thì anh mặc áo sơ mi của Tác Dương.

Mới nãy hai người đùa giỡn nhau trên sàn nên áo thấm hết màu hoa hồng rồi.

Hai người có chiều cao xấp xỉ nhau, Tác Dương gầy hơn Thẩm Huy Minh một xíu, nhưng hai người mặc cùng kích cỡ áo.

Mặc áo người yêu đi trên đường tự dưng có cảm giác thú vị bí ẩn, như thể đang chiếu cáo thiên hạ, mình đã bị ý trung nhân vây bắt rồi. Dù ngoại trừ mình và người yêu mình ra thì không ai chú ý cũng chẳng ai quan tâm, nhưng đối với anh thì trải nghiệm này cũng rất tuyệt diệu.

Trên người mình vương vất mùi hương của em, còn áo của em cũng đã nhuốm đầy hơi thở của mình.

Thậm chí đến cả nhiệt độ cơ thể cũng lưu giữ lại bên trên.

Trước khi đi ăn, Tác Dương đã nhắn trước với Chu Mạt là có Thẩm Huy Minh đi theo nữa cậu muốn hỏi ý kiến người ta trước, nếu Chu Mạt chỉ muốn ăn cơm với một mình cậu thôi thì cậu sẽ đi với Chu Mạt trước rồi bù đắp cho Thẩm Huy Minh sau.

Dù sao cậu cũng đã hẹn với Chu Mạt trước rồi.

Nhưng Chu Mạt sao có thể bỏ qua cơ hội trêu chọc Thẩm Huy Minh được chứ, ông tướng này lúc trước còn làm bộ làm tịch nói không có ý định yêu đương, kết quả lại lén lút “lừa” mất bạn thân của cậu ta, thấy Thẩm Huy Minh cũng tới Chu Mạt càng thích.

Khi ba người gặp nhau, Chu Mạt liếc một phát là nhận ra ngay áo trên người Thẩm Huy Minh là của Tác Dương.

– Mới nãy hai anh đã làm gì thế hả? – Chu Mạt cười gian xảo – Áo của lão Thẩm đâu?

Thẩm Huy Minh và Tác Dương nhìn nhau, cố ý không trả lời.

Tác Dương ngồi xuống, điềm nhiên đáp:

– Áo của anh ấy bị bẩn rồi cho nên mặc áo của anh.

Chu Mạt chỉ thiếu điều viết hai chữ “hóng hớt” lên mặt thôi, cậu ta hất cằm quan sát hai người:

– Sao lại bị bẩn? Nói kĩ xem nào.

Tác Dương cười khẽ rồi cầm thực đơn lên:

– Em gọi món chưa?

– Chưa, đợi hai người tới mới gọi – Chu Mạt nói – Sao áo lại bẩn? Đừng hòng đánh trống lảng.

Tác Dương mặc kệ cậu ta, cúi đầu xem thực đơn.

Chu Mạt xoay qua hỏi Thẩm Huy Minh:

– Lão Thẩm anh kể nghe xem, hai anh làm gì thế?

– Hôn thôi – Người trả lời lại là Tác Dương – Anh ấy mua hoa tới, lúc hôn thì đè lên, thế là áo vấy màu.

– … Thôi, em biết rồi – Chu Mạt hít ngược một hơi – Em đã mường tượng ra được rồi.

Thẩm Huy Minh dùng thìa gõ nhẹ lên bàn:

– Anh khuyên em đừng có mà nghĩ đen tối về hai đứa anh nữa.

– Đành chịu thôi, hai anh là suối nguồn vui vẻ của em trong khoảng thời gian này đấy.

– Trình Sâm đâu? – Thẩm Huy Minh hỏi – Cậu ta đi công tác rồi à?

– Chứ còn gì nữa, ba ngày không gặp nhau rồi, toàn chơi sét qua video, hổng có đã gì hết – Chu Mạt nói rất cởi mở, hai người ngồi đối diện cũng đã quen cái kiểu mồm mép tép nhảy của cậu ta rồi.

Tác Dương đặt thực đơn ở giữa cậu và Thẩm Huy Minh, hai người ghé lại cùng gọi món.

– Em xem thử muốn ăn gì – Khi Tác Dương đưa thực đơn cho Chu Mạt thì tiện thể hỏi – Gần đây em không bận à?

– Cũng bình thường, chủ yếu là vì chồng em không có nhà nên em cũng chẳng có hứng làm việc – Chu Mạt thở dài thườn thượt – Em đâu có giống anh đâu, em là yêu tinh hút dương khí mà, chồng không ở nhà, không hút được dương khí, em sắp sống không nổi luôn đây này.

Tác Dương cười cười rồi uống một ngụm nước.

Chu Mạt gọi đại vài món, sau đó bắt đầu thẩm vấn Thẩm Huy Minh.

– Kể em nghe xem, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? – Chu Mạt nói – Ông Giang có biết anh “chơi xấu” ổng không?

– Ê, không được nói bậy nha – Thẩm Huy Minh nói – Anh gặp Tác Dương còn sớm hơn cậu ta đấy nhá.

Chu Mạt cười khẩy:

– Nhưng đây là đối tượng xem mắt của người ta mà!

– Em cũng nói rồi đó, chỉ mới xem mắt thôi, đã xác lập quan hệ đâu – Thẩm Huy Minh nói – Đây là sự lựa chọn từ hai phía.

Chu Mạt dẩu môi:

– Chắc ổng tức lắm đây.

– Không đâu, cậu ta bận lắm.

Vừa nhắc tới chữ bận là Chu Mạt lại lải nhải:

– Cả hai anh ngày nào cũng bận bịu, có người chịu yêu đúng là hiếm có thật.

– Thì có ai bảo không phải đâu – Thẩm Huy Minh cười – Chính anh cũng thấy khó tin cơ mà.

Tác Dương ngồi một bên nghe hai người đấu võ mồm, thấy cũng thú vị ra phết.

– Nhưng mà anh tốt số lắm đấy – Chu Mạt chống cằm nhìn hai người đối diện mà cảm thán.

– Sao em nói thế? – Thẩm Huy Minh hỏi.

Tác Dương cũng ngước lên nhìn Chu Mạt, cứ tưởng cậu ta sẽ khen mình cái gì đó, ai ngờ Chu Mạt bảo:

– Con người Tác Dương không giống em, ảnh chịu được sự cô đơn, anh mà bận dăm bữa nửa tháng không chạm vào ảnh thì ảnh cũng chả làm sao, chứ em thì không nổi, ông Trình nhà em mới đi ba ngày thôi mà tối nào em cũng phải bắt ổng dỗ em mới ngủ được, ổng sắp mệt rã rời vì em rồi đấy.

Cậu ta nói những lời ấy với vẻ mặt nghiêm túc, làm hai người đối diện không nhịn được cười.

– Đừng đùa nữa – Tác Dương nói – Nói chuyện gì đàng hoàng đi.

– Chuyện này đàng hoàng mà! – Chu Mạt nói – Sinh hoạt tình dục mà không được thỏa mãn thì con người dễ trở nên biến thái lắm!

– Vậy em sắp thành biến thái rồi à? – Thẩm Huy Minh cố ý trêu cậu ta.

– Sắp rồi – Chu Mạt nheo mắt nhìn hai người, đột nhiên cười gian xảo – Lão Thẩm này, em khuyên anh đề phòng Giang Đồng Ngạn cũng nên đề phòng cả em nữa, biết đâu có một ngày em thành biến thái, bò lên giường Tác Dương…

– Xin lỗi nhá, cho ngắt tại đây – Thẩm Huy Minh nói – Mới nãy quên nói với em, điện thoại anh đã mở ghi âm, Trình Sâm đã…

– Em đùa thôi mà! – Chu Mạt đổi sắc mặt liền – Con tim và xác thịt của em, chỉ thuộc về một mình chồng thôi!

Tác Dương cười mãi không ngớt, thoải mái ngả người vào vai Thẩm Huy Minh.

– Tốt quá rồi – Chu Mạt nhìn hai người, đột nhiên không giỡn nữa mà nói thật nghiêm túc – Có một thời gian em đã rất lo lắng.

Tác Dương nhìn cậu ta:

– Lo lắng chuyện gì?

– Lo cả đời này anh sẽ cứ sống tẻ nhạt như thế – Chu Mạt nói – Em sợ anh vì những chuyện lúc trước mà không còn tin tưởng vào người khác nữa, cứ nghĩ tới việc anh sẽ sống cô độc tới già, là em lại đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi