QUY LUẬT TÌNH YÊU

Nếu như chưa từng gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì không ai thật sự suy tính đến khả năng tồn tại của nó.

Khi máy bay mãi mà không đáp đất, khi người mình yêu đang bị “nhốt” trên trời cao, khi không một ai dám đưa ra đáp án chắc chắn và chân xác rằng tất cả sẽ an toàn, thì Thẩm Huy Minh chỉ có thể thầm nhủ: Tôi đợi em ấy tan làm.

Thẩm Huy Minh ra khỏi đám người đó, anh không muốn bị họ quấy nhiễu.

Anh tin rằng chắc chắn ngay lúc này Tác Dương đang ứng phó mọi chuyện một cách bình tĩnh và chuyên nghiệp. Tác Dương của anh giống như một chiến binh vậy, dù không có áo giáp nhưng vẫn sẽ dang tay che chở cho người em cần bảo vệ. Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng ra dáng dấp đó của Tác Dương, em sẽ dùng ngữ điệu kiên định và ánh mắt thành khẩn để nói với các hành khách rằng các em nhất định có thể đưa mọi người xuống đất một cách an toàn.

Cho nên anh cũng muốn tin tưởng Tác Dương.

Ở đằng xa, có người đang rấm rức, có kẻ đang gào la, có người đang cầu nguyện. Còn Thẩm Huy Minh thì chỉ siết chặt điện thoại, ánh mắt luôn dán sát ra cửa kính.

Anh không biết mình đã đợi bao lâu và càng không biết mình cần phải đợi bao lâu, nhưng mà có một điều anh chắc chắn đó chính là anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi, cho đến Tác Dương trở về vòng tay anh.

Trong khoang máy bay lúc này, Tác Dương đang ngồi xổm bên ghế an ủi một ông cụ cao tuổi. Ông cụ mắc bệnh tim, mới vừa uống thuốc xong, đang bấu chặt tay Tác Dương nhắm nghiền mắt hít thở sâu.

Điều Tác Dương lo lắng chính là đây, cậu nhíu chặt mày, cố gắng dùng chất giọng nhẹ nhàng ôn hòa nói chuyện với ông cụ. Còn Tống Khải đứng một bên khác cũng không còn quấy phá nữa. Với điệu bộ tiếp viên hàng không chuyên nghiệp, cậu ta hướng dẫn các biện pháp an toàn để trấn an cảm xúc của hành khách.

Ông cụ đã ổn hơn chút rồi, ông mở mắt nói cảm ơn với Tác Dương. Sau đó ông nhìn ra ngoài cửa sổ, hiểu rằng bọn họ vẫn đang bay trên bầu trời thành phố.

– Ông tới đây để thăm cháu ngoại – Ông cụ nắm lấy tay Tác Dương, kể – Ban đầu con gái ông bảo sẽ tới đón ông sang, nhưng mà nó vừa mới qua kỳ ở cữ, ông không nỡ nhìn nó vất vả.

Ông cụ quay lại nhìn Tác Dương:

– Cháu nói thật với ông đi, chúng ta có chết không cháu?

Tác Dương dịu dàng cười với ông, nhẹ giọng bảo:

– Không đâu ạ, cả bọn cháu cũng sẽ bình an trở về với người thân của mình.

Đang trò chuyện thì một đồng nghiệp đột nhiên chạy tới khẽ gọi Tác Dương.

Tống Khải tới thay Tác Dương an ủi ông cụ, còn cậu thì xoay người đi nói chuyện với đồng nghiệp kia.

– Anh Dương ơi – Người tới tìm Tác Dương là một cô gái, lúc trước hai người thỉnh thoảng bay cùng nhau, khi nói chuyện, mắt cô đỏ hoe – Giúp em với…

Lần này khoang hạng nhất chỉ có ba vị khách, nhưng khoang phổ thông thì đông, nên dễ xảy ra tình trạng không giải quyết nổi.

Tác Dương bàn giao lại cho Tống Khải rồi nhanh chân bước sang khoang phổ thông.

Khoang phổ thông hơn trăm người đang xôn xao náo loạn không yên.

Tác Dương xem đồng hồ, cậu nhẩm tính, máy bay đã bay được hai vòng rồi, nếu đúng như dự kiến thì chắc hẳn sắp hạ cánh.

Bọn họ cần phải trấn an cảm xúc của tất cả các hành khách trước khi máy bay hạ cánh, bảo đảm an toàn cho mọi người.

Tính theo xác suất thì số lần xảy ra thương vong nghiêm trọng trong lúc cất và hạ cánh khá hiếm, nhưng điều bọn họ phải làm đó chính là cố gắng cho mọi người đáp đất bình an vô sự.

Các tiếp viên khoang phổ thông hầu hết làm việc chưa lâu, ngay cả cậu trai kiêm nhiệm chức an toàn viên duy nhất cũng mới đến không lâu. Có mấy hành khách kích động nổi lên tranh chấp, suýt nữa là tả xung hữu đột.

Tác Dương đi tới xoa dịu từng khách, trong tiếng cãi nhau om sòm của mọi người, cổ họng cậu cũng sắp khàn đặc.

Một ông chú trung niên túm lấy áo sơ mi cậu, người kia phẫn nộ chất vấn cậu, mắng mỏ cậu. Mặc cho chú ta nói cái gì làm cái gì thì Tác Dương vẫn phải giữ vững lý trí và sự điềm tĩnh, cậu phải nhẹ nhàng khuyên bảo và kiềm chế cảm xúc người ta.

Chiếc bảng tên cài trước ngực bị giật xuống, khuy áo sơ mi bung ra trong lúc giằng co.

Nói ngon nói ngọt không được, Tác Dương đành phải nghiêm nghị cảnh cáo.

Lúc này, loa thông báo của cơ trưởng vang lên, báo với mọi người chuẩn bị hạ cánh bắt buộc.

Tác Dương không kịp “tâm sự” với ông chú đó nữa, lạnh lùng ra lệnh:

– Thưa chú, mời chú lập tức quay về chỗ ngồi thắt dây an toàn!

Thấy máy bay bắt đầu hạ, ông chú kia cũng buông Tác Dương ra vội vàng về chỗ của mình.

Tác Dương hít sâu một hơi, nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn lần nữa, tất cả các tiếp viên bình tĩnh đi kiểm tra và an ủi mọi người nhưng thực tế thì chính bọn họ cũng rất lo lắng.

Lo lắng lắm chứ, nhưng không thể để người khác nhìn ra được.

Người đàn ông mới nãy tranh chấp với Tác Dương ngồi run rẩy trên ghế, Tác Dương đi tới vỗ nhẹ lên vai chú ta.

Chú ta nhìn cậu, sau đó siết nắm đấm cúi gằm đầu.

Ai rồi cũng sẽ có một giây phút như vậy, sợ hãi, hoảng loạn, không biết phải làm gì. Nhưng Tác Dương cũng có thể thông cảm, vì những điều chưa từng thấy mới là đáng sợ nhất.

Cho dù xác suất có cho ra kết quả như thế nào thì đó cũng chỉ là xác suất, ai dám bảo đảm bọn họ là tử số may mắn chứ không phải là mẫu số có ảnh hưởng lớn nhất tới xác suất đó?

Những nỗi sợ chưa biết khiến con người ta không còn giữ được thể diện cho mình, giờ có gào khóc cũng có thể được thông cảm.

Máy bay bắt đầu hạ cánh, thần kinh ai cũng căng như dây đàn.

Thành hay bại ngay trong một lần hành động này, sẽ là tử số hay mẫu số đây, bọn họ đặt tiền cược vào cơ trưởng và cả vào vận may.

Tác Dương nói:

– Mong mọi người tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đưa mọi người hạ cánh bình an.

Sau đó, tất cả tiếp viên đều về vị trí của mình, Tác Dương cũng quay về khoang hạng nhất.

Cậu ngồi xuống, cài dây an toàn, mò tay vào túi, đột nhiên phát hiện viên kẹo bỏ trong đó rơi đâu mất rồi.

Làm rơi lúc giằng co với ông khách kia sao?

Cậu nhìn về phía lối đi, lòng bàn tay áp chặt túi quần trống rỗng, nhưng nó vẫn còn nóng ấm.

Thẩm Huy Minh đang đợi cậu, tất cả mọi người sẽ hạ cánh an toàn thôi mà.

Tống Khải nắm chặt dây an toàn, quay lại nói với Tác Dương:

– Anh Dương ơi, cho em xin lỗi.

Tác Dương không muốn nói chuyện với cậu ta nên chỉ dòm ra ngoài cửa sổ.

– Anh không sao chứ?

Tác Dương lúc này bị rơi mất một khuy áo, bảng tên cũng chẳng biết đã lạc nơi đâu, cái cổ trắng ngần còn có một vết cào, nom thật thảm thương.

Tác Dương hỏi Tống Khải:

– Ông cụ kia sao rồi?

– Không sao rồi ạ – Tống Khải dừng một thoáng rồi lặp lại – Em xin lỗi anh.

Con người chỉ khi rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì mới chịu kiểm điểm hành vi trong quá khứ của mình, chẳng qua là chỉ muốn chết không hối tiếc mà thôi.

– Chuẩn bị hạ cánh rồi – Giọng Tác Dương nhẹ tênh, nhìn bọn họ đang từ từ tiếp cận mặt đất, nhịp tim cũng trở nên vội vã hơn.

Đây là lần đầu tiên cậu hạ cánh căng thẳng như thế, dường như cậu có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

*

Chu Mạt và Trình Sâm chạy từ nhà đến sân bay, hai người không lái xe mà bắt taxi tới.

Trên đường, Trình Sâm nhận được điện thoại của Thẩm Huy Minh. Trong điện thoại, giọng điệu Thẩm Huy Minh vẫn rất bình tĩnh:

– Tôi muốn nói với Chu Mạt vài câu.

Trình Sâm đưa điện thoại cho Chu Mạt.

– Lão Thẩm.

– Chu Mạt – Thẩm Huy Minh nghe tiếng xe cấp cứu đã vào chỗ, sân đỗ xung quanh đường băng đều đã được dọn trống ra hết – Em nói bọn em đã từng gặp tình huống hạ cánh bắt buộc rồi phải không?

– … – Chu Mạt siết chặt tay Trình Sâm, khi nói chuyện giọng cậu vẫn run rẩy – Phải, khi đó tình huống của em cũng giống như Tác Dương bây giờ.

Thẩm Huy Minh không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng Chu Mạt nói.

– Lão Thẩm, thật ra càng hạ cánh không hoạt động… xác, xác suất xảy ra thương vong nghiêm trọng không cao đâu – Khi nói những lời này, nước mắt Chu Mạt cứ liên tục lăn dài trên má, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh an ủi Thẩm Huy Minh, giống như cậu đã từng trấn an các hành khách của mình.

Chu Mạt không lừa Thẩm Huy Minh, không phải vì muốn an ủi anh nên cậu mới nói thế đâu. Hơn nữa xác suất càng hạ cánh không hoạt động cũng rất thấp, chỉ là trùng hợp rơi trúng người cậu và Tác Dương mà thôi.

– Chu Mạt, anh biết chuyện này hơi quá đáng, nhưng mà tình huống khi đó của bọn em như thế nào? – Thẩm Huy Minh nói – Hình như bọn họ chuẩn bị hạ cánh rồi thì phải.

– Bọn em khi đó… – Chu Mạt cắn răng – Thật tình lúc bay kéo dài thời gian để tiêu hao nhiên liệu cũng bình thường thôi, nhiệm vụ chủ yếu là xoa dịu cảm xúc của hành khách, có thể sẽ có vài người lên cơn kích động. Lúc đáp xuống sẽ khá là rung lắc, nhưng mà cũng phải xem tình hình thế nào, tuy là cùng một sự cố nhưng anh biết đó, có lẽ lần này máy bay của Tác Dương sẽ đáp ổn định hơn.

Chu Mạt nói:

– Khi đó trên máy bay của tụi em có tổng cộng 139 người tính cả tổ bay, chỉ có vài người bị thương nhẹ, em cũng vì tình huống đặc biệt nên bị đập vào hông, nhưng mà bây giờ cũng đã lành lặn bình thường rồi.

Chu Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khung cảnh đường phố đang lùi dần về sau, xe của bọn họ vẫn chưa tới nút giao cao tốc, vẫn còn khá xa sân bay, không tài nào biết được tình hình bên đó.

Cậu nói với Thẩm Huy Minh:

– Tác Dương mạnh mẽ hơn em nhiều, với lại ảnh biết có anh đang đợi chắc chắn ảnh sẽ không sao đâu.

Điện thoại vẫn chưa gác máy, nhưng cả hai đều không nói thêm lời nào.

Mãi lâu sau, lúc Chu Mạt sắp sửa tới nút giao cao tốc thì bất thần nghe Thẩm Huy Minh nói:

– Hạ cánh rồi!

Chu Mạt siết tay Trình Sâm, móng tay như muốn bấm sâu vào da hắn.

Thẩm Huy Minh đã cúp điện thoại, Chu Mạt bần thần, cho đến khi Trình Sâm nhận được tin tức trên mạng rồi nói với cậu:

– Không ai bị thương cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi