QUỶ MÁU


Khi tôi bay đến băng cung thì thấy Tuyết Tinh đang ngồi trên một chiếc bảo tọa làm bằng lam ngọc.
Phía trước mặt nàng là một màn hình ánh sáng, hiển thị hình ảnh bên ngoài con thuyền bay.
Tuyết Tinh đang nghiêm túc điều khiển con tàu phi hành với tốc độ rất nhanh trên bầu trời.
"Ngươi tới đây làm gì? Không phải bản vương đã dặn không có chuyện gì thì đừng làm phiền sao?" - Tuyết Tinh càu nhàu, nàng rất ghét tên Tà Huyết này, nhất là ánh mắt xoi mói của hắn khi nhìn nàng.

Nếu không phải nể mặt Nguyệt Quang thì nàng đã biến hắn thành tượng băng rồi.
"Có phải em gái của cô bị thương đúng không? Tôi có thể chữa khỏi cho nàng ta."
"Vô lễ! Lũ Cổ Ma các ngươi không có phép tắc gì sao? Phải gọi bản vương là Yêu Vương đại nhân." - Tuyết Tinh tức giận mắng, nàng vung tay bắn ra vài mũi tên băng bay về phía tôi.
Tôi lách người né tránh, những mũi tên băng đâm mạnh vào sàn nhà, tạo thành những lỗ hổng sâu hoắm.

Nhưng sau đó sàn nhà bằng băng nhanh chóng liền lại, bít đi những lỗ hổng.
"Xin Yêu Vương đại nhân bớt giận." - Tôi đành hạ mình nhận lầm, cô nàng này rõ ràng là thuộc tính băng, nhưng còn nóng nảy hơn mấy cô gái thuộc tính lửa.
Thấy vậy Tuyết Tinh thấy vậy thì dịu dịu lại.
"Chuyện ngươi vừa nói là thật sao? Ngươi thực sự có thể chữa khỏi cho Băng Tinh?" - Tuyết Tinh nghiêm mặt hỏi.
"Tôi không dám cam đoan trăm phần trăm chữa khỏi, nhưng vẫn có chín phần nắm chắc." - Tôi trả lời đầy tự tin.
Tuyết Tinh nhìn tôi chăm chú một lúc, giống như đang kiểm tra xem lời nói của tôi có đáng tin không.
"Ta tạm tin ngươi, sau khi về tiên cung thì tới chỗ ta, bây giờ không phải lúc thích hợp để chữa thương." - Tuyết Tinh ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.
"À, được, tôi biết rồi."

"Ngươi còn chờ gì nữa? Đi ra ngoài đi." - Tuyết Tinh phất tay tạo ra một cơn gió lạnh đẩy tôi ra ngoài, hai cánh cửa băng cung đóng sầm lại trước mặt tôi.
"Hừm, có vẻ lòng tốt đặt sai chỗ rồi, mình định cứu em gái nàng ta, ít ra nàng ta cũng phải đối xử tử tế với mình một chút chứ."
"Thôi kệ, thi ơn không cầu báo đáp, là mình giúp cô gái trong quan tài băng, không cần quan tâm vị yêu vương khó ưa kia làm gì." - Tôi nghĩ thầm trong đầu, quay lại chỗ hồ nước.
Thuyền bay có tốc độ vô cùng nhanh, chỉ hơn một tuần đã đến Nguyệt Quang tiên cung.
Đó là một cung điện khổng lồ được xây dựng trên một ngọn núi cao vạn trượng, xuyên qua tầng mây.
Cảnh sắc nơi đây vô cùng tú lệ trang nhã, cây cối tươi tốt, hoa thơm trái ngọt ở khắp nơi.

Nhiệt độ cũng rất ấm áp chứ không hề lạnh lẽo.
Chúng tôi đi theo hai nữ Hồ Vương vào bên trong cung điện.

Nơi này có rất nhiều hồ yêu đã hóa hình, họ mặc những bộ quần áo nhiều màu nhiều sắc, vui vẻ nói cười ở khắp nơi.
Bên trong cung điện Nguyệt Quang mặc một bộ váy lụa màu trắng, trên đầu đội mũ miện làm bằng bạch ngọc, thần sắc rạng ngời tươi sáng.
Bên phía dưới là hơn hai mươi Hồ Tướng Đại Thừa kỳ và một vị Yêu Vương Độ Kiếp Kỳ.
"Hai muội trở về rồi sao? Trên đường không bị tập kích chứ?" - Nguyệt Quang thần sắc lười biếng hỏi hai người Tuyết Tinh, Thanh Mộc.
"Đa tạ Nguyệt Quang đại nhân quan tâm, nhờ phúc của ngài nên chúng thần không sao." - Tuyết Tinh cẩn trọng đáp lời.
"Tốt lắm, hai muội ngồi xuống đi."
Sau đó Nguyệt Quang nhìn về phía vị Hồ Vương mặc váy màu vàng.
"Tình hình lũ Hổ Tộc sao rồi Kim Nhung?"

"Khải bẩm Hồ Đế đại nhân, Hổ Tộc đang tập trung quân lực, sứ giả của chúng nói Hoàng Hổ Yêu Đế vô cùng tức giận vì cái chết của Bạch Ngạch Yêu Vương."
"Lão ta muốn chúng ta giao ra kẻ đã giết Bạch Ngạch, và yêu cầu chúng ta bồi thường mười tộc nhân Hóa Hình Kỳ cho lão." - Kim Nhung bẩm báo, khi nói chuyện hai cái tai mọc đầy những sợi lông tơ vàng óng của nàng dựng đứng, điệu bộ rất tức giận.
"Lão còn nói nếu chúng ta không làm theo, thì sẽ tuyên chiến với chúng ta." - Kim Nhung nghiến răng nói.
"Sao hắn dám! Trả lời hắn!" - Nguyệt Quang vô cùng tức giận.
"Hồ Tộc chúng ta tuyên chiến với Hổ Tộc." - Từ trên người nàng bốc cháy ngọn lửa bạc, khiến nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít.
"Xin Yêu Đế bớt giận, thần thiếp nghĩ việc này nên suy xét kỹ hơn." - Một nữ hồ yêu Đại Thừa hậu kỳ lên tiếng khuyên can.
"Suy xét? Ý ngươi là chúng ta nên chấp thuận yêu cầu của chúng, đem đồng tộc bồi tội?" - Nguyệt Quang trừng mắt nhìn nữ hồ yêu, nàng ghét nhất bị cấp dưới cãi lại.
"Xin Yêu Đế bớt giận, thiếp thân không có ý đó." - Nữ hồ yêu run sợ bồi tội.
"Các muội có ai có ý kiến gì không?" - Nguyệt Quang nhìn xuống các nữ hồ yêu bên dưới, lần này không ai dám có ý kiến gì nữa.
"Nhưng thưa Yêu Đế, nếu chúng ta thực sự khai chiến với Hổ Tộc, e rằng sẽ thương vong thảm trọng." - Tuyết Tinh suy nghĩ một lát rồi nói.
"Bổn cung tính toán hết rồi, Hổ Tộc một chi bị diệt, ba vị Yêu Vương chết mất một tên.

Bây giờ là lúc Hổ Tộc yếu nhất, chúng ta không cần thiết phải sợ chúng.

Chúng ta tuyên chiến để chúng biết Hồ Tộc chúng ta không phải quả hồng mềm, mặc cho chúng nắn bóp."
"Còn nếu thực sự tên Hoàng Hổ ngu ngốc kia không biết điều, thì chúng ta mới thực sự chiến tranh với chúng." - Nguyệt Quang giải thích.
"Lần này là lũ Liệt Nham Hổ bắt nạt Hỏa Hồ Tộc trước, chúng ta là đồng loại phải có trách nhiệm bảo vệ lẫn nhau."

"Nếu chúng ta hy sinh Hỏa Hồ Tộc, lần sau chúng ta sẽ càng bị những tộc khác chèn ép.

Chỉ có cách dùng nắm đấm để cho những tộc khác biết Hồ Tộc chúng ta không dễ trêu chọc." - Nguyệt Quang hiên ngang lẫm liệt nói.
"Giờ mọi người về chuẩn bị đi, cẩn thận lũ Hổ Tộc đánh lén."
"Yêu Đế anh minh, chúng thần đã hiểu." - Phía dưới những nữ hồ yêu đồng thanh nói.
Sau đó những nữ hồ yêu đi ra khỏi cung điện, trở về trong tộc của bọn họ.
Chỉ còn lại Nguyệt Quang và vài hồ yêu của Nguyệt Hồ Tộc.
"Tham kiến Yêu Đế." - Mấy người Tà Huyết nãy giờ đứng ở một góc trong đại điện, bây giờ mới có cơ hội diện kiến Nguyệt Quang.
"Mọi người đứng lên đi."
"Hồ Mị lần này đã gây ra tội lớn, nguyện lấy cái chết để tạ tội." - Hồ Mị quỳ dưới đất không chịu đứng lên.
"Muội đứng lên đi, Hổ Tộc và chúng ta mấy ngàn năm gần đây xảy ra xích mích liên tục, chúng dã tâm bừng bừng muốn thôn tính Hồ Tộc chúng ta."
"Tên Hoàng Hổ còn ngỏ lời muốn cùng ta song tu nữa đây, thật không coi ta ra gì, nên muội đừng tự trách bản thân, sớm muộn thì ta cũng sẽ tuyên chiến với chúng." - Nguyệt Quang nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Đúng rồi, mau gọi Tà Huyết đi lên phía trước."
Lúc này Tà Huyết đang đứng phía sau mấy cô gái, thần hồn treo ngược cành cây, giống như bị hút mất hồn phách.
Long Nữ lại phải véo hắn một cái, dường như bệnh hám gái của Tà Huyết càng ngày càng nặng.
"A đau...sao nàng lại véo ta?" - Tôi giật mình tỉnh lại.
"Mình lại thất thần nữa sao?" - Tôi suy nghĩ trong đầu.
"Hồ Đế triệu kiến ngươi kìa." - Long Nữ càu nhàu, nàng không thích chỗ này.
Tôi liền tiến lên phía trước.
"Tham kiến Nguyệt Quang Hồ Đế." - Tôi cúi mình thi lễ.
Sau đó tranh thủ ngắm nhìn vị nữ vương xinh đẹp trước mặt.


Từ trên người nàng tỏa ra khí chất cao quý mị hoặc, rất giống với khí chất trên người Hoàng Hoa.
"Bổn cung mời cậu tới đây để cám ơn cậu đã hỗ trợ Hỏa Hồ Tộc, Hồ Tộc chúng ta có ơn tất báo, cậu nói ra một nguyện vọng đi, chỉ cần bổn cung có thể thực hiện thì sẽ không từ chối." - Nguyệt Quang nhẹ giọng nói.
"Việc thứ hai là Hổ Tộc đã biết cậu là kẻ giết Bạch Ngạch, chúng đã treo thưởng cậu một vạn cực phẩm linh thạch.

Nhưng cậu không cần lo lắng, cậu sẽ được an toàn khi ở đây."
"Lo lắng? Nàng ta nói gì vậy nhỉ? Mình đâu có sợ mấy con hổ đó, vài hôm nữa mình còn phải đi diệt Lôi Hổ Tộc nữa cơ mà."
"Đa tạ Hồ Đế đại nhân, nhưng hiện tại tôi không có mong muốn gì." - Tôi khiêm tốn trả lời.
"Đan được, vũ khí, công pháp, ma thạch, cậu cần thứ gì? Ta không có thói quen nợ ân tình." - Nguyệt Quang mỉm cười, nàng cho rằng Tà Huyết đang khách sáo.
"Mấy cái thứ đó đối với mình đâu tác dụng gì, thứ mình cần là máu tươi và thật nhiều nội đan của yêu thú, nhưng e rằng vừa nói ra yêu cầu này là bị đá bay khỏi đây." - Tôi suy nghĩ trong đầu.
"Đa tạ Yêu Đế, nhưng quả thật tôi không cần mấy thứ đó." - Tôi lắc đầu trả lời.
Nguyệt Quang nhíu nhíu mày, nàng bắt đầu nhìn không thấu tên Cổ Ma trước mặt.

Bình thường Cổ Ma khi nghe đến bốn thứ kia đều sẽ phát cuồng, hận không thể thu thập càng nhiều càng tốt.

Nhưng nàng nhìn kỹ nét mặt Tà Huyết, thì dường như hắn rất dửng dưng, xem mấy thứ đó như cỏ rác.
"Chẳng lẽ hắn thực sự là Thiên Ma, nếu không tại sao lại không cần tài nguyên tu luyện." - Nguyệt Quang suy nghĩ, nhưng nàng không thể nào nghĩ tới việc Tà Huyết là Ác Quỷ từ thế giới khác đi lạc đến đây.
"Bổn cung hiểu rồi, bất cứ khi nào cậu cần thứ gì thì cứ nói, bổn cung sẽ đáp ứng."
"Mọi người đi đường xa mệt mỏi, nên lui về nghỉ ngơi đi."
Nói xong Nguyệt Quang liền rời khỏi đại điện, đi vào mấy căn phòng phía sau lưng


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi