QUỶ MÁU


"Xin lỗi, là nãy giờ muội quá hoảng sợ nên đã thất lễ với huynh."
"Xin hỏi quý tính đại danh của huynh là gì?" - Quỳnh Dao tươi cười niềm nở, biến thành một cô gái lanh lợi hoạt bát, khác hẳn với vẻ hoảng loạn lúc nãy của nàng.
"Ta tên là Tà Huyết." - Tôi vô cùng bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của nàng, tôi tưởng nàng sẽ phải hoảng sợ, nghi ngờ hay khóc lóc giống như các thiếu nữ khác.
"Tên huynh thật dễ nghe, còn muội tên là Quỳnh Dao, nghĩa là hoa quỳnh đu đưa, hay quỳnh hoa thiếu nữ." - Quỳnh Dao tươi cười tự giới thiệu về bản thân.
"Ừm, nơi này không tiện nói chuyện, để muội tìm một chỗ nghỉ ngơi." - Quỳnh Dao chợt nhớ ra chuyện gì đó, nàng bắt đầu tỏa thần hồn ra khắp bốn phía tìm kiếm hồi lâu.
"Ở kia có một hang động, theo muội." - Quỳnh Dao nháy mắt với tôi tươi cười, sau đó nàng ngự kiếm bay về phía một ngọn núi cách nơi này khoảng vài chục dặm.
Tôi cũng đi theo nàng, sau một lúc thì chúng tôi đến một sơn động, nơi này giống như hang ổ của một con Hung Thú nào đó, nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu, sâu bên trong hang động còn có một hồ nước nhỏ, do nước ở trên núi ngấm xuyên qua lòng đất tạo thành.
"Phiền huynh đi ra ngoài một chút được không? Muội muốn tắm rửa thay quần áo." - Quỳnh Dao mỉm cười e thẹn.
"Tốt, ta sẽ ra ngoài kia canh chừng giúp nàng."
"Cám ơn, huynh thật là tốt." - Quỳnh Dao mỉm cười trả lời.
Nhưng sau khi Tà Huyết đi khỏi thì nụ cười của nàng trở nên kỳ lạ.
"Lại là một tên háo sắc, lão nương sẽ đùa bỡn chết ngươi." - Quỳnh Dao bĩu môi khinh thường, trên quảng đường ngắn ngủi này nàng luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Tà Huyết, hắn luôn nhìn nàng bằng ánh mắt săm soi, giống như muốn xé rách quần áo trên người nàng.
Sau đó nàng bắt đầu cởi bộ quần áo vu nữ xấu xí trên người xuống, từ từ đi xuống hồ nước, thỏa thích tắm táp.
Nàng vừa nghịch nước vừa ca hát, dáng vẻ vô cùng yêu đời, giống như đã quên mất việc cách đây một giờ nàng còn bị đuổi giết.
Một lúc lâu sau nàng thay một bộ váy lụa màu tím, bộ váy này rất dày và kín đáo, nhưng lại ôm sát lấy thân thể nàng, tôn lên những đường cong mỹ miều.
Quỳnh Dao lấy ra một cái gương, soi thật kỹ gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, nét mặt tươi cười, dường như nàng rất vừa ý.
"Mình sẽ xoay tên háo sắc kia như chong chóng." - Nàng nở một nụ cười tinh nghịch rồi đi ra ngoài.
Tà Huyết đang ngồi trước một đống lửa, trước mặt hắn là một cái nồi nhỏ, bên trong chứa đầy máu tươi, từ trong nồi canh máu tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Quỳnh Dao đi lại gần đống lửa ngồi xuống, để sức nóng từ ngọn lửa hong khô những giọt nước còn đọng trên người.
Tôi liền múc một bát canh đưa tới trước mặt nàng.

"Đây là canh máu, rất tốt trong việc khôi phục thương thế và thể lực, nàng uống thử đi."
Quỳnh Dao nhẹ nhàng bưng lấy bát canh máu.
"Cám ơn." - Nàng nhẹ giọng nói, giống như một chú chim nhỏ ríu rít.
Nhưng nàng chỉ bưng bát canh trên tay hồi lâu mà không dám uống.
"Nàng yên tâm, ta không hạ độc hay bỏ xuân dược vào đâu." - Thấy nàng e ngại tôi liền lên tiếng.
"Không phải như huynh nghĩ đâu, là do muội không uống được máu thôi.

Muội chỉ cần hấp thu ma khí từ ma thạch là đủ rồi." - Quỳnh Dao liền giải thích.
Sau đó nàng trả lại tô canh máu cho tôi, rồi lấy ra vài viên ma thạch màu đen bóp nát, từ trong những viên ma thạch bay ra từng tia hắc khí, chui vào bên trong thân thể của Quỳnh Dao.
Thấy vậy tôi không ép nàng uống canh nữa, mà hỏi sang chuyện khác.
"Tại sao nàng lại bị tên Cổ Ma kia truy sát vậy? Môn phái hay gia tộc của nàng ở đâu, ta sẽ đưa nàng về tận nhà."
"Muội đang đi săn Hung Thú thì bị hắn bắt gặp, hắn thấy muội xinh đẹp liền nổi sắc tâm buông lời chọc ghẹo, muốn cưỡng hiếp muội.

Muội liền liều chết chống trả, kết quả là bị hắn đuổi giết suốt mấy ngày, nếu không có huynh có lẽ muội đã mất mạng." - Quỳnh Dao nghe tôi hỏi thì sắc mặt trở nên sợ hãi, run rẩy kể lại giọng nói thút thít nỉ non, giống như đang nhớ lại một việc vô cùng đáng sợ.
"Nàng đừng khóc, tên cầm thú đó đã bị ta giết chết rồi, sẽ không thể làm hại nàng được nữa." - Tôi rất muốn ôm nàng vào lòng để an ủi, nhưng tôi và Quỳnh Dao mới chỉ vừa quen biết, ở thế giới này nữ nhân rất coi trọng lễ nghĩa, nên tôi chỉ có thể nhẹ giọng an ủi nàng mà không làm gì cả.
Nhưng Quỳnh Dao nghe tôi nói càng khóc nức nở, khiến đôi mắt đỏ hoe, vẻ mềm yếu của nàng khiến tôi cảm thấy xót xa.
Cảm giác thấy một cô gái rơi lệ mà không thể làm gì để giúp nàng, khiến tôi bứt rứt không yên.
"Huynh cho muội mượn vai của huynh một lúc được không?" - Đột nhiên Quỳnh Dao lên tiếng hỏi.
"Tất nhiên là được." - Tôi gật đầu trả lời, trong trường hợp này dù là kẻ có trái tim sắt đá thì cũng không từ chối nàng được.
Quỳnh Dao liền nhào tới ôm lấy Tà Huyết, tựa đầu vào vai hắn khóc nức nở, nước mắt của nàng giàn giụa làm ướt hết cả áo hắn.
"Được rồi, được rồi, nàng đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi." - Tôi vỗ vỗ lưng nàng an ủi, hy vọng tâm trạng của nàng sẽ tốt hơn.

Cảm nhận thân thể mềm mại tựa vào người và mùi thơm dịu nhẹ như mùi hương của hoa quỳnh khiến tôi lâng lâng khó tả.
Quỳnh Dao lén lút liến trộm Tà Huyết, chỉ thấy khuôn mặt của hắn trở nên đờ đẫn, cái mũi lâu lâu khẽ động, giống như đang hít hà mùi thơm trên người nàng.
"Hừ! Cá đã dính câu, giờ tha hồ mà sai khiến hắn." - Mặc dù vẻ ngoài vẫn đang thút thít khóc, nhưng trong mắt nàng ý cười nồng đậm.
"Thật xin lỗi, muội lại thất lễ rồi." - Quỳnh Dao buông Tà Huyết ra, rụt rè xin lỗi, nàng lúc này giống như một thiếu nữ yếu đuối, hiền lành, nhút nhát, khác hẳn với phong thái gợi cảm lẳng lơ như nữ tử Thiên Mị môn khi ở cạnh Kim Ngưu.
"Không sao, nếu nàng cần thì ta luôn sẵn sàng làm chỗ dựa cho nàng.

Nhà nàng ở đâu, ta sẽ đưa nàng về, nơi này rất nguy hiểm, đầy dẫy Hung Thú, đặc biệt là mấy tên tu ma tu tiên, chúng không ngại giết người đoạt bảo đâu.

Thân phận nữ nhi yếu đuối, nàng không nên đến mấy chỗ như thế này." - Tôi nhẹ giọng an ủi.
"Cám ơn huynh, nhưng muội là trẻ mồ côi, cha mẹ đều mất sớm, lớn lên cũng trở tán tu không có môn phái, nên muội không có nhà để về." - Quỳnh Dao buồn bã trả lời.
"Số nàng thật khổ." - Tôi tiếp tục an ủi nàng, nhưng tôi nhận ra Quỳnh Dao vừa nói dối, nàng chắc chắn không phải tán tu.
Tán tu ở thế giới này chính là những kẻ không có môn phái hay gia tộc, chỉ tu luyện một thân một mình.
Lý do trở thành tán tu rất đa dạng, thường thấy nhất chính là do tiềm lực tu hành quá thấp, tu vi quá kém, không môn phái nào thèm nhận, những kẻ như vậy là sinh vật hạ đẳng nhất thế giới này.
Lý do thứ hai là do môn phái hay gia tộc của họ vừa bị kẻ khác phá hủy, khiến họ không còn nhà để về, bất đắc dĩ trở thành tán tu, nhưng những người như vậy rất nhanh sẽ xin gia nhập các môn phái khác, hiếm khi nào làm tán tu lâu dài.
Trường hợp thứ ba là kẻ đó trong người đem theo bí mật kinh người, bởi vì không muốn người khác biết nên không thể gia nhập môn phái.
Từ đó suy ra tán tu một là vô cùng yếu đuối, hai là vô cùng mạnh mẽ.

Cường giả Độ Kiếp kỳ ở thế giới này cũng có gần một nửa là tán tu.
Nhưng Quỳnh Dao chắc chắn không phải tán tu, với tu vi và sắc đẹp của nàng có thể dễ dàng xin gia nhập bất kỳ môn phái nào, nàng sẽ được môn phái coi trọng, cung cấp nhiều tài nguyên tu luyện, không việc gì phải lặn lội đi đến nơi này săn giết Hung Thú.
Nên tôi đoán nàng đơn giản là trẻ tuổi nổi hứng nghịch ngợm, muốn bỏ nhà đi chơi, nên phải che giấu thân phận, rồi nói dối mình là tán tu để tôi không đưa nàng về nhà được.

"Đúng rồi, huynh có thấy một cái túi trữ vật làm bằng tơ vàng trên người tên cầm thú kia không?" - Đột nhiên Quỳnh Dao lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
"Ý nàng là thứ này?" - Tôi lấy ra cái túi trữ vật của tên Cổ Ma từ trong ngực, đưa nó cho nàng.
"Đúng nó rồi, nó là của muội, muội tưởng mất luôn rồi chứ, cám ơn huynh nhiều." - Quỳnh Dao cười vô cùng vui vẻ nhận lấy cái túi từ tay tôi, sau đó nàng lim dim mắt, giống như đang quan sát đồ vật bên trong.
Quỳnh Dao vui vẻ dò xét, bên trong túi trữ vật có rất nhiều vũ khí, đan dược, dược thảo, da lông Hung Thú.

Cái túi này là cả một gia tài lớn, không ngờ tên ngốc trước mắt dễ gạt như vậy, nàng vừa nói hai câu liền chắp tay dâng túi bảo vật cho nàng.

Những kẻ ngốc như vậy rất hiếm có, nàng cảm thấy phải tranh thủ lợi dụng hắn, không thể bỏ uổng cơ hội trời ban này được.
"Bên trong vẫn còn đủ sao? Không thiếu thứ gì chứ?" - Tôi ân cần hỏi han Quỳnh Dao.
"Đầy đủ, cám ơn huynh rất nhiều." - Quỳnh Dao vui vẻ trả lời, thậm chí dường như do nàng nhận được bảo vật nên hơi quá phấn khích, nàng ôm chầm lấy tôi, tặng tôi một nụ hôn lên má.
"Vậy là tốt rồi." - Tôi mỉm cười nhìn nàng, có vẻ nàng vừa nói dối tiếp, các loại linh thạch, ma thạch, yêu đan, ma tinh bên trong túi trữ vật đều đã bị tôi lấy đi, nên chắc chắn bên trong không đầy đủ, cái túi này không phải của Quỳnh Dao, nhưng nếu nàng thích thì tặng nó cho nàng vậy.
"Ngày mai nàng muốn đi đâu? Ta sẽ hộ tống nàng đến nơi ai toàn." - Tôi đưa ra một lời gợi ý, nếu nàng không muốn về nhà thì tôi dẫn nàng tới mấy thành thị cũng được, tốt hơn ở nơi rừng sâu núi thẳm này rất nhiều.
"Không cần đâu, đây chính là nơi muội muốn tới, muội đang săn Hung Thú để lấy nguyên liệu chuẩn bị cho việc đột phá Độ Kiếp kỳ." - Quỳnh Dao liền từ chối.
"Nhưng nơi này là lãnh địa của Hung Thú, rất là nguy hiểm, nàng có thể mất mạng bất cứ lúc nào." - Tôi cố gắng ngăn cản, giải thích cho nàng hiểu nơi này đáng sợ như thế nào.
"Nơi này là Ma Lang Rừng Rậm, nơi ở của Ma Lang tộc, chúng đông tới hàng chục ngàn con, đặc biệt là Ma Lang Vương, nó là Độ Kiếp kỳ Hung Thú, nếu nàng gặp nó chắc chắn sẽ bị nó giết chết."
"Còn kế bên này là Tử Vong Đầm Lầy, nơi ở của Hung Ngạc và Hắc Mãng Tộc, cũng vô cùng nguy hiểm, sẩy chân một chút liền mất mạng."
"Còn chỗ này là lãnh địa của U Linh Long, một loài quái vật rất đáng sợ, U Minh Long Đế còn là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, có thực lực rất mạnh, nó chỉ cần thở thôi là có thể giết chết chúng ta rồi." - Tôi dùng giọng nói đáng sợ hù dọa Quỳnh Dao, hy vọng nàng sẽ nghe lời mà quay về, mấy cô nàng này rất nghịch ngợm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Ha ha, huynh đừng hù dọa muội như thế chứ, muội sẽ rất sợ đó." - Quỳnh Dao cười phá lên, sau đó làm bộ như đang sợ hãi, trêu chọc ngược lại Tà Huyết.
"Muội biết mấy chỗ này rất nguy hiểm, muội cũng muốn quay về và sống cuộc sống an nhàn sung sướng lắm chứ.

Nhưng an nhàn sung sướng có thể tăng cao tu vi sao? Khi kẻ thù xuất hiện chúng sẽ nương tay sao?"
"Chỉ có không ngừng nâng cao tu vi, trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể sống sót, mới có thể làm chủ vận mệnh của bản thân, không bị kẻ khác sai khiến áp đặt."
"Vậy nên dù có nguy hiểm cỡ nào thì muội cũng phải nhảy vào, cầu phú quý trong nguy hiểm, vào hang cọp bắt hổ con."
"Mấy chuyện này huynh không hiểu được đâu." - Đột nhiên Quỳnh Dao trở nên kích động, nói liên tục một tràng dài, dáng vẻ anh khí bừng bừng, khác hẳn sự mềm yếu nhút nhát hồi nãy.

Phản ứng quyết liệt của nàng khiến tôi sửng sờ, không nghĩ đến nàng lại có quyết tâm và ý chí cao như vậy.

E rằng nhiều kẻ khác là đàn ông còn nhu nhược hơn nàng.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ không ngăn nàng nữa.

Nếu nàng muốn đi săn Hung Thú, ta sẽ đi cùng với nàng." - Tôi đành thay đổi ý định, chiều theo ý muốn của Quỳnh Dao.
"A! Thật xin lỗi, muội lại vô lễ nữa rồi, bình thường muội không có như vậy đâu." - Quỳnh Dao cũng nhận ra sự thất thố của nàng, nàng liền hạ giọng xuống, nhu mì như nước lên tiếng xin lỗi, vẻ mạnh mẽ quyết liệt vừa nãy cũng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
"Vậy nàng muốn đi đâu, ta sẽ đưa nàng đi."
Quỳnh Dao liền lấy ra một cái ngọc giản, đánh vài đạo pháp quyết vào bên trong.

Từ trong ngọc giản chiếu ra hình ảnh một tấm bản đồ rất chi tiết, sống động.
"Chỗ này là lãnh địa của Rùa Ăn Thịt, loài rùa này rất hung dữ, có lớp mai cứng rắn, nhưng lại chậm chạp, săn chúng sẽ không mấy nguy hiểm.

Hơn nữa muội cần tim của chúng để luyện chế đan dược.

Huynh có thể tới đó cùng muội được không?" - Quỳnh Dao chỉ vào một chỗ trên bản đồ, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh, nũng nịu hỏi.
"Tất nhiên, ta sẽ giúp nàng săn chúng." - Tôi gật đầu đáp lời.
"Tà Huyết ca ca thật là tốt." - Quỳnh Dao reo lên như một đứa trẻ, lại tặng cho tôi một nụ hôn lên má.
"Tên ngốc này dễ dụ thật, không như mấy tên lần trước, làm mình phải năn nỉ chúng gãy lưỡi." - Quỳnh Dao nghĩ thầm trong đầu, hai mắt lóe tia sáng tinh quái.
"Mình sẽ lợi dụng tên này giúp mình săn thật nhiều Hung Thú, sau đó tìm cách giết hắn, cướp sạch gia sản.

Hắn có thể giết chết con trâu ngu ngốc kia thì chắc chắn phải rất mạnh, bên trong túi trữ vật của hắn có lẽ có rất nhiều thiên tài địa bảo."
Quỳnh Dao nở nụ cười, bắt đầu dệt ra một kế hoạch tàn ác trong đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi