QUỶ MÔN ĐỘC THÁNH


Diệp Viễn cười híp mắt nhìn vẻ giả bộ bình tĩnh của Tô Minh, anh khẽ gật đầu.

“Đúng!”
Tô Minh không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Viễn, bởi vì ánh mắt của Diệp Viễn giống như có ma lực.

Nhất là vừa nhìn vào anh, Tô Minh cảm thấy mình giống như bị nhìn thấu.

Không để ý đến Diệp Viễn nữa, Tô Minh lại bắt đầu nhắc đến chuyện lát nữa sẽ lên núi xem cuộc chiến.

Dường như Thẩm Tiểu Tiểu vô cùng yêu thích chuyện của giới võ đạo, giống như em bé tò mò, liên tục đặt câu hỏi.

Nhất là khi nghe thấy Tô Minh nói ông nội và chị họ anh ta cũng là người trong võ đạo, trong mắt cô ta đều tỏa ra ánh sáng.

Mà Tô Minh nhìn thấy Thẩm Tiểu Tiểu kích động như vậy, anh ta lại càng đắc ý.

Anh ta bắt đầu kể một vài chuyện mình biết về giới võ đạo cho Thẩm Tiểu Tiểu nghe.


Giống như anh ta là đại năng trong giới võ đạo.

Dưới sự khoe khoang của Tô Minh, Thẩm Tiểu Tiểu càng thêm tò mò về chuyện trong giới võ đạo.

“Tô Minh, ông ngoại và chị họ anh bao giờ tới thế!”
Thẩm Tiêu Tiêu kích động đến mức không thể chờ đợi được thêm nữa muốn đi xem trận chiến giữa võ giả trong giới võ đạo.

“Sắp đến rồi!”
Tô Minh vừa dứt lời, một chiếc xe Mercedes dừng trước cửa.

Một lão giả mặc bộ đồ Đường màu vàng từ trên xe bước xuống, nhìn có chút phong thái thần tiên.

Cùng một cô gái trẻ tuổi mặc đồ luyện công màu đen, vẻ mặt đầy cao ngạo.

Hai người này không ai khác chính là ông ngoại Hứa Xương Thịnh và chị họ Hứa Gia Di của Tô Minh.

Diệp Viễn liếc mắt liền nhìn ra, hai người này quả thật chính là võ giả, chỉ là thực lực của hai người yếu đến đáng thương.

Lão giả chỉ là Võ Giả trung cấp, nội khí trong cơ thể lại ít đến đáng thương, võ giả cấp bậc này, một đầu ngón tay của Diệp Viễn cũng có thể nghiền chết.

So với lão giả, cô gái kiêu ngạo kia thực lực cũng xem như miễn cưỡng có thể nhìn được, đạt đến cảnh giới Võ Giả đỉnh phong cao cấp, chỉ thiếu một bước là tiến vào cảnh giới Tông Sư.

Vừa rồi nghe Tô Minh nói ông ngoại và chị họ Tô Minh lợi hại và địa vị siêu nhiên như thế nào ở giới võ đạo.

Bây giờ nhìn lại, Tô Minh này chỉ khoác lác trước mặt Thẩm Tiểu Tiểu mà thôi.

Thấy hai người xuống xe, Tô Minh vội vàng phóng như điên qua đó.


“Ông ngoại, chị họ, mọi người đến rồi!”
“Ừ!”
Hai người chỉ bình thản gật đầu với Tô Minh, sau đó đi về phía cáp treo.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn không khỏi có chút buồn cười, chị họ và ông ngoại của Tô Minh này dường như không để ý đến anh ta.

Tô Minh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng giải thích với mấy người Thẩm Tiểu Tiểu.

“Ông ngoại và chị gái anh đều là người trong võ đạo, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo!”
Mấy người Thẩm Tiểu Tiểu không hiểu tình hình, nghe Tô Minh nói vậy cũng tin là thật.

“Đi thôi, cáp treo sắp lên đường rồi, chúng ta mau đi vào!”
Nhìn thấy ông ngoại và chị họ bước vào cáp treo, Tô Minh vội vàng nói với Thẩm Tiểu Tiểu.

Ngay sau đó lại quay đầu nói với Diệp Viễn.

“Anh Diệp, anh cũng đi cùng chứ”.

Lần này Tô Minh cũng không từ chối dẫn Diệp Viễn theo, ngược lại còn chủ động mời Diệp Viễn theo bọn họ lên núi xem cuộc chiến.


Thông qua chuyện tối qua, Tô Minh biết rõ thân phận Diệp Viễn không bình thường.

Mà hôm nay từ trong miệng Tôn Lăng Tuyết và Vương Văn Quân anh ta biết được, tối qua Diệp Viễn đã tốn một trăm triệu tiền vốn để đấu giá một loài thực vật chẳng có ích gì.

Điều này khiến anh ta hiểu ra, Diệp Viễn này khả năng chính là một tên nhà giàu mới nổi từ vùng khác tới.

So với gia tộc lớn nội tình thâm hậu và truyền thừa mấy đời như bọn họ vẫn có khác biệt rất lớn.

Hơn nữa hôm nay ông ngoại và chị gái của anh ta cũng ở đây, anh ta chuẩn bị lợi dụng cơ hội ngàn năm hiếm gặp này để cho Diệp Viễn thấy được chút lợi hại của anh.

Cho Diệp Viễn hiểu được chênh lệch giữa người bình thường và võ giả.

Đương nhiên, nhiều hơn là anh ta muốn thể hiện trước mặt Thẩm Tiểu Tiểu.

Diệp Viễn cũng không từ chối, thản nhiên đi theo mấy người Tô Minh vào cáp treo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi