Lẽ ra Diệp Viễn đang muốn tra tấn tên Anderson này một phen, sau đó mới giải quyết.
Nhưng không ngờ tên khốn này lại là người của gia tộc Carlo, điều đó làm anh nghĩ ra một kế hoạch.
Thấy Diệp Viễn có vẻ đã sợ khi biết được thân phận của mình, Anderson vội vàng nói.
“Này anh, chỉ cần anh thả tôi ra, sau khi tôi kế thừa quyền lực của gia tộc, tôi sẽ gửi tiền cho anh, dù anh muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Anderson thật sự sợ hãi, anh ta vẫn còn chưa tận hưởng đủ thú vui trên đời, vẫn chưa thừa kế gia tộc Carlo, anh ta không muốn chết đi dễ dàng như vậy.
“Ha ha, bao nhiêu tiền cũng được hả?”, Diệp Viễn cười ha ha.
Anderson vội vàng trả lời: “Anderson vội vàng trả lời: “Đúng vậy! Dù muốn bao nhiêu tiền cũng được, gia tộc Carlo chúng tôi không thiếu tiền!”
Diệp Viễn lại cười: “Tiếc là tao không thiếu tiền, nhưng mà muốn tao bỏ qua cho mày thì cũng được thôi, mày phải giúp tao một chuyện!”
“Chuyện gì?”, Anderson vội vàng hỏi.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chính là muốn mày giúp tao truyền một tin về cho gia tộc của mày!”
“Là gì vậy?”
Anderson có chút tò mò hỏi.
“Chính là con dao găm này, cùng với cơ thể của mày!”
Nói xong, dao găm của Diệp Viễn đã hung hăng cắt qua da thịt Anderson.
Anderson đang định kêu rên thì lại kinh ngạc phát hiện ra bản thân không thể nói được, toàn bộ cơ thể đã mất đi khống chế.
Mười mấy phút sau, Diệp Viễn rời khỏi phòng Anderson.
Khi Diệp Viễn vừa rời khỏi khách sạn không lâu.
Thì người của đồn cảnh sát Sở Châu đã tìm tới.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Viễn vừa mới rời giường thì Liễu Hạo Long đã gọi tới.
Trong điện thoại, Liễu Hạo Long báo cho Diệp Viễn.
Trải qua thẩm vấn, Vương Kỳ Văn đã chịu khai, bọn họ là người của tổ chức Thiên Tân nước Uy.
Lần này bọn họ đến Hoa Hạ chú yếu là vì lấy được mỏ quặng đá quý của nhà họ Sở ở Sở Châu.
Bọn họ bèn bắt tay với Anderson, để Anderson giúp nhà họ Hứa ở Sở Châu, muốn lợi dụng nhà họ Hứa để ép nhà họ Sở phải giao ra mỏ quặng đá quý.
Sau khi biết được điều này, Diệp Viễn lại thấy hơi khó hiểu, Vương Kỳ Văn phải là người của phái Bát Kỳ nước Uy mới đúng chứ, tại sao lại thành người của tổ chức Thiên Tân gì đó rồi?
Hơn nữa, Diệp Viễn có cảm giác Vương Kỳ Văn vẫn chưa khai hết toàn bộ, dường như vẫn còn điều bí ẩn gì đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Viễn vẫn không thể tìm ra được lý do.
Nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Cúp điện thoại của Liễu Hạo Long, Diệp Viễn lại trông thấy một tin tức trên TV, nội dung của bản tin đó cực kỳ đơn giản.
Đó chính là Anderson gặp phải ám sát của cao thủ nước Uy, đang bị thương rất nặng, đang được cứu chữa trong bệnh viện.
Mà gia tộc Carlo của nước Tinh Điều cũng đã cử người sang đón Anderson.
Nhìn thấy tin tức đó, khóe miệng Diệp Viễn cong cong nụ cười mỉm.
Dường như kế hoạch của anh rất thành công.
Kế hoạch của Diệp Viễn rất đơn giản, đó là đổ cái chết của Anderson lên đầu phát Bát Kỳ, để đoàn hiệp sĩ và phái Bát Kỳ làm chó cắn chó.
Đêm qua Diệp Viễn không trực tiếp giết chết Anderson, mà giữ lại cho anh ta nửa cái mạng, cũng làm giả vết thương như thể đó là do cao thủ nước Uy tấn công.
Anh muốn Anderson đích thân nói cho người của gia tộc Carlo biết rằng người của phái Bát Kỳ đã giết anh ta.
Chỉ cần Anderson vừa nói tin tức này cho người của gia tộc Carlo, thì anh ta sẽ chết đi ngay lập tức.
Còn mấy cô gái bên cạnh Anderson, Diệp Viễn đã thay đổi một vài thứ trong đầu họ.
Bọn họ sẽ là những nhân chứng đáng tin nhất, mà con dao găm đó chính là vật chứng.
Sau khi ăn sáng với Lâm Vãn Tình, hai người chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Thì Sở Vân Phi lái ô tô đến, vừa dừng xe lại, Sở Vân Phi vẻ mặt đầy lo lắng đã bắt lấy tay Diệp Viễn nói.
“Anh Diệp, bố tôi xãy ra chuyện rồi!”
“Sao thế?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng và kinh hoảng của Sở Vân Phi, Diệp Viễn khá là kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh thấy Sở Vân Phi thế này.
Sở Vân Phi vội vàng giải thích một chút..