QUÝ NGÀI SẦU BI MUỐN SỐNG BÌNH YÊN

Nhóm người thủ hộ mang mặt nạ chuyên dụng vào rồi chạy tới công viên, nhìn thấy rừng cây xanh um tươi tốt, khuôn mặt bọn họ đều hiện ra vẻ không thể tưởng tượng được.

Hai tiếng đồng hồ trước, rừng cây là một mảnh hỗn độn, bây giờ lại tươi tốt hơn so với trước đây, xác thực vật cháy xém đã được đất hấp thu, đủ chất dinh dưỡng nên khiến bãi cỏ cao hơn trước vài cm.

Này không biết là sức mạnh của sự hồi phục hay là sức mạnh của sự đổi mới, Liên Vũ Phàm đặt lòng bàn tay lên một cái cây, lẳng lặng cảm nhận được dòng chảy của năng lượng.

"Không phải là năng lượng của việc hồi phục," Liên Vũ Phàm nói, "Bản chất của việc hồi phục là trở về trạng thái trước đây, thuộc một loại năng lượng nghịch lưu, năng lượng còn lại trong những cây này tràn đầy sức sống, là năng lượng của sự sống."

"Rốt cuộc là ai làm?" Lạc Hoài kinh ngạc cảm thán nói.

Lạc Hoài đến trước gốc cây cổ thụ, vươn một lóng tay chọc trên thân cây, trong lòng bàn tay hắn xuất một tia sáng trắng. Lạc Hoài đưa ánh sáng trắng này đến giữa lông mày, an tĩnh đọc đoạn ký ức này.

Hắn "nhìn thấy" một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng trong rừng cây, đặt lòng bàn tay vào vòng tuổi của cây cổ thụ. Lạc Hoài thông qua "Ký ức" của cổ thụ, cảm nhận được sức mạnh sinh trưởng mênh mông trong cơ thể mình, sau khi khu rừng được tái sinh, Lạc Hoài muốn tiếp tục "Nhìn thấy", nhưng lại cảm nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ đang chống cự.

Chính là bản năng của cây cổ thụ cấm hắn đọc, cưỡng ép nhìn trộm ký ức thì sẽ khiến tinh thần lực của hắn bị tổn hại.

Lạc Hoài đưa ánh sáng màu trắng trả lại cây cổ thụ, trả lại ký ức, nói với mọi người: "Là do một người áo đen khôi phục nới này thành như cũ, tôi chỉ nhìn thấy được điều này, còn lại thì cây cổ thụ không cho tôi xem."

"Cậu còn không thu được ký ức sao?" Giọng điệu của Liên Vũ Phàm không được tốt cho lắm.

Lạc Hoài lặng lẽ nhìn Liên Vũ Phàm, cái gì cũng không giải thích.

Vẫn là cục trưởng Tiêu nói: "Lạc Hoài quả thực có thể đọc và thu thập ký ức của người khác, nhưng nếu đối phương bất kể như thế nào cũng không muốn quên đoạn ký ức này, nguyện vọng mãnh liệt đến trình độ nhất định, Lạc Hoài cũng không thể thu được. Mạnh mẽ thu ký ức, thì tinh thần lực của Lạc Hoài sẽ bị cổ ký ức này khống chế."

"Cho nên người bị lấy đi ký ức, bản thân họ cũng không quá phản kháng sao?" Liên Vũ Phàm lẩm bẩm nói.

Cục trưởng Tiêu không muốn dây dưa ở cái đề tài này quá nhiều, ông nói: "Nếu là người áo đen làm, thì đó là một tin tức tốt đối với chúng ta. Mục Tiêu Nhiệm Vụ của kẻ phá hoại thật sự theo như lời hắn nói, là người quý trọng sinh mệnh, nguyện ý tuân thủ trật tự xã hội, trước mắt chúng ta chỉ cần đối phó với kẻ phá hoại 192 là được.

"Việc cấp bách là tìm tung tích của kẻ phá hoại 192, đội trưởng Liên, cậu có phương diện điều tra tinh anh, có cách nào không?"

Liên Vũ Phàm cưỡng bức thu hồi suy nghĩ của mình, hắn nghĩ nghĩ nói: "Ngày đó tôi đã xem qua tất cả mọi người đều ở sát hồ nhân tạo và đứa bé trai Quân Quân, công viên ở khu Húc Dương có rất nhiều người, rất khó để từ hơn một nghìn người mà tìm ra được một người, chúng ta lại không có thời gian để tìm một người cụ thể, cách nhanh nhất bây giờ là dụ rắn ra khỏi hang."

"Anh định làm như thế nào?" Vưu Chính Bình hỏi.

"Trên tay chúng ta có Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê, chúng ta sẽ sắp xếp bọn họ giả vờ có liên hệ với người đàn ông áo choàng đen, người của chúng ta sẽ cải trang thành người áo choàng đen. Tính cách của kẻ phá hoại 192 là kiêu ngạo và hung hãn, hắn ta cho rừng tự hắn đơn đả độc đấu sẽ không thua bất kỳ người nào, tự tin quá mức. Vì vậy cho nên khi người đàn ông áo choàng đen xuất hiện, rất có khả năng hắn sẽ hiện thân." Liên Vũ Phàm nói.

"Có đạo lý, chúng ta có thể chọn một nơi hẻo lánh, giống như ở công viên giải trí để sơ tán quần chúng, công viên giải trí lúc trước chính là một địa điểm không tồi." Vưu Chính Bình cảm thấy công viên giải trí trước lạ sau quen, thêm một lần cống hiến nữa cũng tốt.

Ai ngờ Liên Vũ Phàm lại nói: "Kẻ phá hoại 192 có năng lực khống chế ở cự ly xa, càng là địa phương hẻo lánh thì hắn càng sẽ cẩn thận, lựa chọn một nơi giống như công viên giải trí, hắn ta không thể che giấu chính mình trong đám đông, nói không chừng sẽ không hiện thân. Muốn dẫn dụ hắn ra, tốt nhất là chọn nơi đông người thuận tiện để hắn ta gây rối, càng có nhiều con tin và trẻ nhỏ, hắn sẽ càng cảm thấy an toàn và càng có khả năng xuất hiện, tốt nhất là lựa chọn trường học, trung tâm mua sắm có sân chơi cho trẻ em, v.v."

"Tuyệt đối không được," Vưu Chính Bình kiên quyết phản đối, "Chúng ta không có biện pháp ngụy trang hoặc bảo vệ nhiều người như vậy, trẻ con càng không thể nào bị dẫn dụ làm mồi nhử."

Cậu và Sầm Tiêu bị thương nặng khi cứu một đứa trẻ, nếu có một nhóm người làm con tin, Tổ Chức Thủ Hộ căn bản không có khả năng triển khai hành động.

"Tôi biết," Liên Vũ Phàm nhìn về phía Vưu Chính Bình nói, "Từ trước đến nay tôi luôn thích dùng số lượng để cân nhắc một giá trị sinh mạng, trong mắt tôi, một trăm sinh mạng luôn có phân lượng nặng hơn một sinh mạng, nếu có sự lựa chọn khác, tôi cũng không kiến nghị dùng loại phương pháp này. Nhưng hiện trạng lại là kẻ phá hoại 192 hành động ở những chốn đông người, hắn không màng đến tính mạng của mọi người, hôm nay hắn uy hiếp chúng ta bằng mạng sống của một đứa trẻ, ngày mai thì có thể dùng mười cái trăm cái nghìn cái. Thay vì để hắn hành động, chúng ta ngay cả vị trí cụ thể cũng không biết, ít nhất thì chúng ta có thể giới hạn được phạm vi hoạt động của hắn!"

Vưu Chính Bình cắn môi dưới, cậu phản đối ý tưởng của Liên Vũ Phàm, nhưng không thể không thừa nhận là hắn nói đúng. Sự kiện đột ngột phát sinh trong công viê ngày hôm nay, nếu xảy ra một lần nữa thì sẽ không ai chịu nổi.

"Dụ rắn ra khỏi hang là một phương pháp tốt," Cục trưởng Tiêu nói, "Trước tiên chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ người dân ở mức tối đa. Tôi nhớ rạp chiếu phim và khu ẩm thực ở thành phố mới đang được cải tạo, hơn nữa nền kinh tế ngoại tuyến đang tiêu điều, dòng người vào khoảng thời gian làm việc buổi sáng cũng không lớn."

"Nó đang được sửa chữa và sẽ không mở cửa trở lại cho đến tháng sau." Vưu Chính Bình nói.

Trước kia khi thế giới hai người trong công viên giải trí biến thành thế giới của hơn hai mươi người, Vưu Chính Bình vẫn luôn muốn sắp xếp một buổi hẹn hò cho hai người, cậu luôn chú ý đến rạp chiếu phim và biết rằng trung tâm thương mại Tân Thành gần nhà cậu đang được sửa chữa.

"Tìm một minh tinh triển khai hoạt động phát quà tặng ở trung tâm thương mại để thu hút nhiều người qua đường, rồi để Nguyên Lạc Nhật và người giả dạng thành người mặc áo choàng đen di chuyển đến địa điểm xa nhất của sự kiện." Cục trưởng Tiêu nói, "Chúng ta đã biết bán kính tối đa để nổ bom của kẻ phá hoại 192 trong khoảng 50 mét, giả định rằng phạm vi này cũng được mở rộng từ hai đến ba lần là 150 mét, trước tiên tôi sẽ cử người triển khai trường năng lượng trong phạm vi bán kính 200 mét để hạn chế phạm vi vụ nổ."

Trường năng lượng là một luồng uy áp được hình thành từ hơn mười người thủ hộ đồng thời phóng ra năng lượng can thiệp, bên trong trường năng lượng này, cho dù là năng lực gì cũng sẽ bị tác động bởi lực đảy, phạm vi năng lượng sẽ bị nén lại, nhưng uy lực không hề bị suy yếu.

Ví dụ như phạm vi tấn công của kẻ phá hoại 192 là trong bán kính 50 mét, trong sức đẩy của trường năng lượng, vụ nổ sẽ bị chặn lại bởi vô số các trường lực, phạm vi khuếch tán bị triệt tiêu trong bán kính 10 mét, nhưng năng lượng sẽ không thay đổi khiến người ở trung tam vụ nổ phải chịu được lực lớn hơn gấp 5 lần, đây là một thử thách rất lớn đối với nhóm người thủ hộ.

Công viên thuộc về sự kiện đột phát khẩn cấp, ngay cả khi trường năng lượng được thiết lập thì cậu bé vẫn ở trung tâm của vụ nổ, cho nên vào thời điểm đó là chỉ có Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu là có năng lực để ra tay cứu người. Nếu Tổ Chức Thủ Hộ chủ động thiết lập bẫy rập thì có thể đo lường tính toán trước vị trí và thiết lập trường lực đẩy.

Đây là những gì mà Liên Vũ Phàm nói là có thể kiểm soát được.

Cục trưởng Tiêu cứ như thế mà phân phó nhóm người thủ hộ theo cách này, mọi người sôi nổi góp ý để hoàn thiện kế hoạch, đến cuối cùng thì chỉ còn lại một vấn đề: Minh tinh để thu hút mọi người ở trung tâm mua sắm là ai, rồi ai là người cải trang thành người mặc áo choàng đen?

Minh tinh để thu hút lưu lượng từ trung tâm mua sắm phải chịu áp lực rất lớn, mời ai cũng là đều dụ người ta vào bẫy, mà người đàn ông mặc áo choàng đen có thể đang trong một trận chiến trực diện với kẻ phá hoại 192, vì vậy nếu thực lực kém hơn thì không thể tham gia.

"Để tôi làm người mặc áo choàng đen," Vưu Chính Bình xung phong tình nguyện nói, "Tôi đã tiếp xúc trực tiếp với người đàn ông mặc áo choàng đen vào ngày hôm đó, nghe thấy anh ta nói chuyện bằng chính đôi tai của mình, nhìn thấy các cử chỉ của anh ta, tôi có thể bắt chước hơn 80%. Không gian đầu tiên của tôi cũng có lưu trữ vũ khí và một số bộ phận năng lượng, có thể ngụy trang ra được là người có nhiều năng lực. Cả Nguyên Lạc Nhật và Chân Lê cũng nói là bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Mục Tiêu Nhiệm Vụ, họ chỉ là nghe hệ thống tuyên bố nhiệm vụ nói rằng người này vô cùng mạnh mẽ và gần như toàn năng, cho nên hẳn là tôi là người thích hợp nhất để giả thành toàn năng giả."

"Quả thực cậu là người tối ưu nhất." Cục trưởng Tiêu đồng ý, "Vậy minh tinh kia......"

"Thật ra thì cũng không cần tìm minh tinh," Liên Vũ Phàm do dự nói, "Nhiệm vụ này tốt nhất là từ người trong cuộc tới chấp hành, Chân Lê...... Là một lựa chọn không tồi. Nhiều người nổi tiếng chỉ ở trong một giới nhất định, độ quốc dân cũng không cao, thay vì tìm kiếm một người nổi tiếng thì tốt hơn hết nên chọn một người có khả năng thu hút sự chú ý của những người qua đường trong đám đông, Chân Lê lại có tiềm năng rất cao về phương diện này."

Nghe những lời hắn nói, các thành viên trong tiểu đội thuộc khu Húc Dương đồng thời nhớ tới bộ dáng của Liên Vũ Phàm đi theo Chân Lê học trượt quỳ và ban ngày, tức khắc trầm mặc xuống.

"Chân Lê không phải là kẻ phá hoại đầu tiên mà chúng ta bắt được sao? Từ khi nào mà hắn lại biến thành minh tinh?" Lạc Hoài vừa mới đến khu Húc Dương, chỉ mới xem qua tư liệu văn bản hỏi.

"Kẻ phá hoại 192 chắc là biết diện mạo của Chân Lê đi? Liệu có rút dây động rừng không?" Cục trưởng Tiêu nghi ngờ nói.

"Hắn có thể trang điểm để hóa trang," Liên Vũ Phàm nói, "Kỹ năng hóa trang của Nguyên Lạc Nhật chưa bị người áo đen lấy đi, tôi đã nhìn thấy kỹ năng hóa trang của anh ta, trước và sau khi hóa trang là như hai người khác nhau. Chúng ta có thể lựa chọn những bộ phim truyền hình hay những bộ phim giả trang đang được yêu thích nhất hiện nay, tốt nhất là nên tác động đến thị giác để thu hút sự chú ý của đa số khách hàng đến sự kiện. Sau đó để những nhân viên ngoài biên chế đóng giả thành những nhân viên trong trung tâm thương mại, liên tục lôi kéo khách hàng đến địa điểm của sự kiện, nếu hơn 90% khách hàng có thể tạp trung ở trung tâm sự kiện thì trường lực đẩy hoàn toàn có khả năng bảo vệ bọn họ."

Này một phen bàn luận kế hoạch, Vưu Chính Bình cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, điều này tốt hơn nhiều so với việc để kẻ phá hoại 192 chọn một nơi đông dân cư rồi sau đó khắc phục nó.

-

Nguyên Lạc Nhật không có chỗ ở, thời điểm hắn đi vào thế giới này, thân phận của hắn là kẻ lưu lạc ngoài cống nước, khi hắn theo dõi Chân Lê thì vẫn luôn ngụy trang thành một ông lão sống trên ghế đá công viên, sau khi gia nhập phòng làm việc, Chân Lê nghèo, không có tiền chu cấp cho nhân viên thuê nhà, lại không bằng lòng để Nguyên Lạc Nhật sử dụng căn phòng dưới tầng hầm của mình, vì vậy đã phải bỏ ra 100 tệ mua một chiếc giường gấp cho Nguyên Lạc Nhật, để hắn sống trong đơn vị vào ban đêm, cũng coi như là bao ở.

Nguyên Lạc Nhật cũng không cảm thấy khổ, thời điểm hắn còn là sát thủ, để lẩn trốn, hắn thường xuyên sống dưới mái hiên, gầm giường, cốp xe...... Nói tóm lại là nơi nào hắn cũng đều ở qua, bây giờ một mình một giường rất thoải mái. Hơn nữa trong nhà vệ sinh của phòng làm việc cũng có máy nước nóng và vòi hoa sen, hắn có thể tắm rửa, chẳng phải là tốt hơn khi sống trong công viên sao?

Mặt khác, hắn là giám đốc bảo vệ môi trường của phòng làm việc, mỗi ngày hắn đều phải dọn dẹp phòng làm việc trước một tiếng, ngủ ở chỗ này là có thể tiết kiệm được thời gian đi đường, sau khi rời giường là hắn có thể dọn dẹp quét tước, khi ba vị đồng nghiệp kia đi làm, Nguyên Lạc Nhật đã đem phòng ốc dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi Úc Hoa tái sinh rừng cây ở trong công viên, thấy càng ngày càng nhiều người thủ hộ đuổi tới, liền rời khỏi công viên, đi vào phòng làm việc, anh là tới tìm Nguyên Lạc Nhật.

Nguyên Lạc Nhật là một người dò đường trong Liên Minh Thông Quan, quen biết không ít người trong liên minh, Úc Hoa muốn dùng thân phận người áo đen để ép hỏi thói quen và tập tính của kẻ phá hoại 192, để Nguyên Lạc Nhật dẫn 192 ra, để anh ra tay xử lý đối phương, kẻo cho tên 192 đó làm thêm nhiều việc rắc rối khiến cho Tiểu Vưu không thể không tăng ca, phá hỏng thời gian ăn tối nhàn nhã của chồng chồng họ.

Dưới ánh trăng, trong phòng làm việc, Nguyên Lạc Nhật cuộn tròn thân thể ngủ ở dưới giường gấp, trên giường hắn đặt một con thú nhồi bông rồi đắp chăn lên để giả thành chính mình, bên cạnh gối còn có một quyển《 Luật Hình Sự 》.

Khi Úc Hoa nhìn thấy Nguyên Lạc Nhật có giường mà không ngủ, vốn định một chưởng đánh thức Nguyên Lạc Nhật thì tay hơi dừng lại.

Ngay cả khi không còn bị hệ thống khống chế, không cần phải hoàn thành nhiệm vụ, Nguyên Lạc Nhật vẫn duy trì thói quen của một sát thủ. Chân Lê mua giường cho hắn, hắn lại không dám ngủ ở trên giường, dùng một con thú nhồi bông làm thủ thuật che mắt, bản thân mình lại ngủ ngon lành ở dưới giường.

Đây là những sấm quan giả, cho dù có thông quan thì bọn họ cũng không có cách nào để sống một cuộc sống bình yên.

Chân Lê thật là may mắn, hắn chỉ mới vượt qua bốn cấp, tính cách luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hắn trở lại cuộc sống yên bình trong một thế giới không có sự khó khăn, hắn có thể vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon và quần áo đẹp, phát sóng trực tiếp để trở thành người nổi tiếng trên internet, nhưng vận khí của Nguyên Lạc Nhật lại không tốt như vậy.

Sự dày vò trong 37 thế giới, làm sao có thể chữa khỏi chỉ trong vài ngày.

Mà Úc Hoa ở 3841 thế giới thì sao? Anh có thực sự hiểu điều gì gọi là "Bình thường" không?

Úc Hoa đã đến thế giới này mười một năm, cố gắng hết sức mình để ngụy trang, nhưng trước giờ vẫn không có cách nào ngủ một giấc an ổn, không có cách nào để kết giao một người bạn, cũng không thể tin tưởng bất cứ ai.

Mãi cho đến bốn năm trước khi gặp gỡ Vưu Chính Bình, Úc Hoa mới hiểu như thế nào gọi là gà bay chó sủa, mới hiểu như thế nào là đánh lộn cãi nhau.

Tiểu Vưu chính là hơi thở cuộc sống của anh.

Nghĩ đến đây, Úc Hoa quyết đoán chém ra một chưởng, xốc chiếc giường gấp lên, Nguyên Lạc Nhật đột nhiên bị đánh thức, từ bên hông rút ra một chiếc dao găm đâm về phía trước, trừng hai mắt mơ hồ nói: "Kẻ nào?"

Theo động tác tấn công của hắn, hai mảnh kính mềm mại trong suốt theo đó mà rơi xuống.

Úc Hoa: "......"

Hắn khi đi ngủ cũng mang kính áp tròng, sợ là khi tỉnh dậy thì sẽ không thấy đồ vật gì. Nhưng cũng không biết là kính có phù hợp không, nhưng mà bản năng của Nguyên Lạc Nhật vẫn bài xích kính áp tròng, chỉ cần hắn hơi vận động mạnh một chút thì kính áp tròng sẽ rơi ra.

Cận thị lẫn loạn thị dưới ánh sáng của mặt trăng lại càng khiến khó nhìn hơn, Nguyên Lạc Nhật vốn là đang nhìn chằm chằm, nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy một mạt ở phía trước...... À không đúng, là hai mạt màu đen (bóng chồng mắt loạn thị) nên Nguyên Lạc Nhật vô thức nheo mắt, vươn cổ về phía trước, cố gắng nhìn xem trước mắt là cái gì.

Úc Hoa: "......"

Nguyên Lạc Nhật lại không thể thích ứng với mắt kính, cổ thì nghiên về phía trước, tư thế thiệt là xấu, không bán được giá đâu.

Gần đây có một chương trình tài năng nhìn trúng Chân Lê, muốn mời Chân Lê tham gia thi tuyển. Chân Lê là trụ cột của công ty, với nguồn thu nhập ổn định từ việc phát sóng trực tiếp, còn có các nhà quảng cáo đang dần dần tìm tới cửa, việc đạt được một trăm triệu là việc sắp đến. Úc Hoa cảm thấy Chân Lê rất thích hợp trở thành một người nổi tiếng, không muốn đem Chân Lê bán cho tổ tiết mục, vì vậy liền giới thiệu Nguyên Lạc Nhật.

Mức độ nổi tiếng của Nguyên Lạc Nhật không cao bằng Chân Lê, tổ tiết mục không muốn ký hợp đồng với hắn, hiện tại Úc Hoa đang cò kè mặc cả với đối phương, anh đang định xây dựng mức độ nổi tiếng của Nguyên Lạc Nhật thông qua nhiều phương pháp, rồi sau đó đóng gói hắn bán cho tổ tiết mục, Úc Hoa đã tạo một tài khoản giả, đặt một trăm triệu và hàng trăm nghìn vào tài khoản công ty là có thể rửa tiền một chút.

Lúc này cũng không thể hình thành thói quen ngửa cổ về phía trước được, nhất định phải để Nguyên Lạc Nhật mang kính áp tròng thật tốt!

Úc Hoa đang suy nghĩ về tương lai của công ty rất nghiêm túc, khi anh vừa thu hồi suy nghĩ muốn nói chuyện với Nguyên Lạc Nhật, thì bỗng nhiên nghe được ngoài cửa sổ có tiếng động, vội lắc mình một cái tránh ở cửa toilet.

"Người đâu? Người đâu?" Nguyên Lạc Nhật nheo mắt cầm dao múa may, hắn cũng không phân biệt được liệu loạn thị khiến hắn mất mất dấu động tĩnh của người bên kia, hay là đối phương thật sự đi rồi.

Lúc này một người áo đen khác nhảy vào từ cửa số của công ty, đúng là Vưu Chính Bình ngụy trang thành người áo đen.

Phòng làm việc ở lầu 21, cà Vưu Chính Bình và Úc Hoa cũng không đi cầu thang lầu, mà là dùng năng lực đặc biệt của mình để bò lên. Bọn họ cũng không thèm ẩn nấp thân hình của mình, bọn họ suy đoán rằng kẻ phá hoại 192 sẽ bí mật theo dõi một phòng làm việc bắt mắt như vậy của Chân Lê, cố ý cho đối phương cơ hội để hắn phát hiện có người áo đen tới tìm Nguyên Lạc Nhật vào lúc nửa đêm.

Hai người đều không nghĩ rằng đối phương sẽ đến, hơn nữa là tình cờ chân trước chân sau.

Úc Hoa: "......"

Không biết kẻ phá hoại 192 sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo choàng đen lén leo vào phòng làm việc tìm Nguyên Lạc Nhật.

Úc Hoa không biết thân thế thật sự của người áo đen trước mắt, nhưng anh cũng có thể đoán được đó là một người thủ hộ nào đó, vì vậy liền nấp sau cánh cửa nghe lén, tìm hiểu kế hoạch của Tổ Chức Thủ Hộ.

Vưu Chính Bình một chưởng đánh bay dao găm của Nguyên Lạc Nhật, bắt chước giọng nói âm trầm của người áo đen ngày hôm đó: "Đừng ồn, là ta."

Chủ nhân của giọng nói này đã rút cạn năng lượng hệ thống của Nguyên Lạc Nhật, đánh người ta tới mù hai mắt, Nguyên Lạc Nhật đương nhiên nhớ rõ giọng nói này, nghe thấy là giọng nói của thần tượng mình, lập tức mặc kệ việc mình không nhìn thấy, đối diện với phương hướng của bóng đen là một màn trượt quỳ vô cùng điêu luyện và soái khí, một đường trượt đến trước mặt của Vưu Chính Bình nói: "Đại thần, là ngài sao?"

Vưu Chính Bình, Úc Hoa: "......"

Việc dạy khiêu vũ của Chân Lê trong buổi phát sóng trực tiếp xem ra rất có hiệu quả.

"Liên Minh Thông Quan đã cử một sấm quan giả mới tới, hắn rất kiêu ngạo, hắn đã vi phạm các quy tắc tôi đặt ra, giết không tha!" Vưu Chính Bình bắt chước giọng điệu của người áo đen ngày hôm đó.

"Liên Minh Thông Quan" và "Sấm quan giả" là cách nói của đám người Nguyên Lạc Nhật, nhóm người thủ hộ thì gọi họ là "Kẻ phá hoại", vì để phối hợp thân phận, Vưu Chính Bình cố ý sử dụng cách nói của bọn họ.

Trong lần thẩm vấn trước đó, Nguyên Lạc Nhật tiết lộ rằng hắn rất sùng bái người đàn ông mặc áo choàng đen, Vưu Chính Bình biết rằng hắn sẽ nghe theo lời phân phó của người áo đen.

"Cái gì? Sao lại có người dám gây nguy hiểm cho an toàn công cộng? Hắn làm cái gì?" Nguyên Lạc Nhật tức giận nói.

"So với cậu thì cũng không khác biệt lắm, hắn đánh bom ở một công viên trung tâm với hơn một nghìn người ở đó, phá hoại các cơ sở công cộng, cũng bắt cóc một đứa bé trai."

"Sao lại giống với tôi được? Tình tiết của tôi nhẹ hơn, thời hạn tù của tôi chỉ từ ba năm đến mười năm, hắn lại gây ra tổn thất lớn cho tài sản công cộng, mức án cao nhất là từ mười năm đến tử hình đó!" Nguyên Lạc Nhật kiên quyết không chịu làm bạn với kẻ phá hoại 192, kháng nghị nói.

Cặp chồng chồng ưu sầu: "......"

《 Luật Hình Sự 》 thật thực sự không phải là vô ích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi